Lộ Lâm cười giễu cợt với Lộ Tùy, lấy một hộp thuốc lá mạ vàng trong túi xách ra, rút một điếu châm lửa hút, làn khói trắng mỏng manh phối cùng móng tay đỏ, đôi môi rực lửa hé mở, lạnh lùng tuyệt đẹp phả ra một làn khói, "Sao, sợ chị làm gì cô bé à?"
Lộ Tùy đáp: "Chị đánh không thắng nổi cô ấy đâu."
Lộ Lâm suýt bị Lộ Tùy làm nghẹn chết, lạnh lùng hừ một tiếng.
"Chuyện lần trước chị bảo em làm..." Lời của Lộ Tùy quả quyết cắt ngang dòng suy nghĩ của Lộ Lâm, chị ta đành phối hợp, hóa ra cậu em trai thân thiện này đúng là có chuyện cần nói.
Còn Vụ Mang Mang thì lén lút ngổi trên nắp bồn cầu chơi điện thoại, nhưng dù đây là nhà vệ sinh năm sao, cô cũng không thể ngồi đây mãi mà không ra chứ?
Nên cô đành sửa lại quần áo, lúc rửa tay ngắm mình trong gương, màu môi hôm nay hơi nhạt, nhưng ban sáng đi quá vội nên chắng mang theo thứ gì để trang điếm lại cả.
Vụ Mang Mang thở dài, ra khỏi nhà vệ sinh, ngước lên thì trông thấy Thấm Đình đứng đối diện.
“Thẩm tiên sinh”.
"Mang Mang."
Vụ Mang Mang và Thẩm Đình cùng lên tiếng, nhưng mức độ thân mật của cả hai thì không giống nhau.
"Gọi tôi là Thẩm Đình đi."
Thẩm Đình hôm nay hòa nhã bất ngờ, Vụ Mang Mang nghĩ đến quan hệ giữa anh ta và Lộ Tùy, cô gọi anh ta là Thẩm Đình chắc cũng phải.
Thế nên cô rất ngoan ngoãn gọi "Thẩm Đình".
"Tôi có chút việc muốn nhờ cô giúp, được không?" Thầm Đình nói.
Vụ Mang Mang hơi ngẩn ngại, không chắc cô có thể giúp được gì cho anh ta, hơn nữa rõ ràng là Thẩm Đình mới nảy ra suy nghĩ đó thôi.
Nhưng bạn bè thì phải giúp đỡ lẫn nhau, đó là đức tính tốt của Vụ Mang Mang, thế là cô gật đầu.
Hai người sánh vai nhau đi đến sảnh ở đầu bên kia.
Trong phòng không có nhiều người, loáng thoáng vài ba bàn, trong đỏ có một mỹ nữ mặc váy nỉ màu đỏ vô cùng nổi bật.
Vụ Mang Mang là người rất nhạy cảm, lập tức nhận ra mình gặp chuyện, quả nhiên bên tai phà đến một luồng khí nóng, là Thẩm Đình cố tình thân mật kề tai cô: "Cô ta thực sự quá lắm mồm."
Vụ Mang Mang cảm thấy Thẩm Đình có âm mưu, nhưng đây là việc sở trường của cô, đang buồn vì không có chỗ để phát huy.
Trong tích tắc, Vụ Mang Mang đã phán đoán được tình hình, mỹ nữ áo đỏ có nhan sắc, khí thế dư dả, còn cô hôm nay lại không trang điểm, chân còn đi giày đế bằng, thực sự không thể diễn vai “bổn cung" tuyệt đẹp lạnh lùng được, chỉ có nhún nhường thôi.
"Thẩm Đình, vị này là..." Lan San nhìn thấy Thẩm Đình và Vụ Mang Mang sánh vai đi tới, bất giác cảm thấy nguy hiểm.
Đôi mắt Vụ Mang Mang đã diễn vở "tình sâu đậm, mưa mịt mù(*)", cô kéo tay Thẩm Đình, run run tay chỉ vào Lan San hỏi như sắp khóc: "Cô ta là ai?"
(*) Bài hát chủ đề của phim “Tân dòng sông ly biệt”. (ND)
Thẩm Đình chưa kịp nói gì đã bị Vụ Mang Mang cướp vai, "Anh nói hôm nay đi gặp khách hàng, chính là gặp ngưòi phụ nữ này hả? Chẳng trách mấy hôm trước dụ dỗ em đi bỏ đứa bé, hóa ra anh..."
Vụ Mang Mang vốn có làn da trắng, hôm nay sắc môi lại nhạt, mọi người quay lại nhìn đều há miệng "ồ", cô nàng này đúng là giống như mới phá thai thật.
Thực ra chẳng qua là liên tưởng quá phong phú mà thôi.
Tiếp đó là một tiếng "chát" to và rõ.
Thẩm Đình quay nghiêng đầu.
Nhân viên phục vụ trong sảnh đều hóa đá tức khắc, không dám động đậy, chăm chú xem kịch.
Lúc này tuyệt đối không thể để người trong cuộc hoàn hồn lại.
Vụ Mang Mang vội vàng đổi sang cầm chặt tay Thẩm Đình bằng cả hai tay, "Anh chê em rồi sao? Chê xuất thân của em? Mười sáu tuổi em quen anh ở bar, lần đầu tiên của em cũng thuộc về anh, anh không thể nhẫn tâm như thế được!"
Vụ Mang Mang diễn rất cừ, nước mắt như hạt trân châu đứt dây, lại quay sang cầu xin Lan San: "Cô này, xin cô đừng cướp anh ấy di, tỏi chỉ có anh ấy thôi, được không? Cái gì cô cũng có, cái gì cũng hơn tôi cả, xin cô đừng giành anh ấy được không?"
Diễn xuất của Vụ Mang Mang xưa nay đều đi theo con đường "thê thảm", lúc này bạn Tử Vi đang nhập khiến những người diễn cùng cô cảm thấy mất mặt, Lan San bất đắc dĩ phải cuống cuồng bỏ chạy.
"Vụ Mang Mang, cô uống lộn thuốc hả?!" Thẩm Đình nắm tay Vụ Mang Mang, xem như đã có cơ hội cắt đứt vở kịch bi thương vì tình của cô.
Lớn thế này rồi, Thẩm Đình chưa từng mất mặt như hôm nay.
Nhưng Vụ Mang Mang vẫn đang say mê trong vai diễn, nước mắt rưng rưng: "Em đau, anh đừng thế, sau này em sẽ sống đàng hoàng được không? Em đã phá thai năm lần rồi."
"Cô bị bệnh thẩn kinh hả?!" Thẩm Đình câm nín.
Lúc này Vụ Mang Mang hoàn toàn tỉnh táo lại, bị người ta mắng thẳng mặt là bệnh thần kinh đúng là tệ hại thật.
Cô không nói gì nữa, nhưng nước mắt lại không ngừng được, lặng lẽ bỏ ra ngoài.
Thế nhưng khi phụ nữ rơi nước mắt không đơn thuần là vì một chuyện nào đó, có lúc nghĩ đến nhũng việc gặp phải gần đây hoặc những vui buồn trong cuộc sống, nêu đã khóc rổi thì dứt khoát khóc luôn một lần cho đủ.
Vụ Mang Mang ngồi trên ghế, cúi đầu không nói gì, không ngừng lấy mu bàn tay quệt nước mắt đang rơi lã chã.
Cả đời này Thẩm Đình chắc chỉ bó tay trước phụ nữ ít nói, sự tủi thân và bi thương lặng lẽ của Vụ Mang Mang vừa hay đánh trúng vào điểm thưong xót của anh ta, nên anh ta cũng dịu giọng lại, "Xin lỗi, tôi không nên mắng cô."
Vụ Mang Mang đang bận khóc, thời gian đâu mà để ý đến lời xin lỗi của Thẩm Đình.
Thẩm Đình lấy khăn giấy trên bàn đưa cho Vụ Mang Mang, cô không nhận lấy, quay đầu đi tiếp tục khóc.
Thẩm Đình bất đắc dĩ, đành cẩm khăn giấy lau nước mắt cho Vụ Mang Mang.
Vụ Mang Mang ngẩng lên nắm lấy tay Thẩm Đình, quả nhiên là đàn ông thô lỗ, loại khăn giấy này làm mặt cô đau rát, nhưng không khí tốt đẹp như thế không thể nói những lời phá hoại được, Vụ Mang Mang nhìn Thẩm Đình qua làn nước mắt, "Anh đừng chê bai xuất thân của em được không?"
Đúng là bó tay, Thẩm Đình thật không hiểu nổi con gái bây giờ nữa.
"Mang Mang."
Một giọng nói mới nghe đã biết đến từ vùng cao nguyên băng tuyết.
Vụ Mang Mang run rẩy toàn thân, không dám tin mình xui xẻo như thế, lúc này tay cô còn đang nắm tay Thẩm Đình, cô vội vàng hoảng loạn buông ra ngay.
Buông ra rổi lại nghĩ, động tác này cũng giống như chột dạ quá, làm thế nào cũng là sai.
"Lộ Tùy", Thẩm Đình lên tiếng gọi anh.
Sau đó anh ta sực nhận ra, người mà Lộ Tùy gọi đầu tiên là Vụ Mang Mang chứ không phải anh ta.
Vụ Mang Mang đã sớm quen với lối xử lý lạnh lùng của Lộ Tùy, không hy vọng anh tiến lên chỉ vào mũi, mắng cô léng phéng được.
Vụ Mang Mang ngoan ngoãn đến sau lưng Lộ Tùy, làm động tác cắt cổ với Thẩm Đình, tỏ ý cô đã bị anh ta hại rồi.
“Hai người..." Thẩm Đình ngập ngừng hỏi.
Lộ Tùy còn chưa nói gì thì Vụ Mang Mang đã vội khoác tay anh, đám đông theo dõi ban nãy chưa thanh toán tiền ra về, không thể mới diễn nửa chừng đã đổi kịch bản chứ.
"Sao anh đến đây? Em biết anh vì tốt cho em, nhưng em không tận mắt trông thấy anh ta phản bội thì em không thế buông bỏ được." Vụ Mang Mang nói.
Sau đó Vụ Mang Mang còn rất nịnh bợ mà chêm một câu: "Sau khi so sánh, em nhận ra anh mới là người tốt với em nhất, em đã hoàn toàn buông tay rồi."
Vụ Mang Mang khoát khoát tay vói Thẩm Đình, "Đi nhé, không tiễn."
Cầu "gian phu" nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Lộ Tùy nhìn hai bộ đổ ăn trên bàn, quay sang hỏi Thẩm Đình, "Bạn cậu đi rồi hả? Thế cùng ăn vậy."
Thẩm Đình gật đầu.
Ba người đi về phía phòng bao, nửa chừng đi ngang nhà vệ sình, Vụ Mang Mang nói: "Em muốn đi rửa tay."
Tuy nói thế nhưng cánh tay cô vẫn bám chặt tay Lộ Tùy, thái độ kiểu muốn kéo luôn Lộ Tùy vào nhà vệ sinh nữ.
"Cậu đi trước đi, Lộ Lâm ở trong phòng, Đằng Vương Các", Lộ Tùy gật đầu với Thẩm Đinh.
Thẩm Đình đi rồi, Vụ Mang Mang thở phào, theo kinh nghiệm cúa cô, việc này phải giải thích kịp thời, nếu không thì không biết sẽ có gì xảy ra nữa.
"Chuyện đó... ban nãy em từ nhà vệ sinh đi ra, trùng hợp gặp Thẩm Đình", Vụ Mang Mang đương nhiên không thế kéo Lộ Tùy vào nhà vệ sinh nữ, nhưng cũng may bên cạnh có một bồn cây cực lớn, cô kéo Lộ Tùy vào góc khuất, bắt đầu giải thích.
"Anh ta đến xem mắt, kết quả là chê cô gái kia quá lắm mồm nên bắt em đi giải vây cho." Vụ Mang Mang bất lực "Thật không biết số mạng em thế nào, ban đầu Tiêu Cố Cung không thích Thẩm Viện Lê cũng kéo em đi giải vây, em sắp trở thành thần phá hoại tình yêu rồi."
Vụ Mang Mang chắp hai tay trước ngực, nhìn Lộ Tùy vẻ mặt không cảm xúc như van nài, "Anh có thể hiểu cho em không?"
"Ban nãy em nắm tay anh ta là vì quá nhập vai, nhất thời chưa tỉnh ra." Vụ Mang Mang giải thích hết những điểu có thể giải thích, "Anh biết em mà, đúng không? Thứ Hai em sẽ hẹn bác sĩ Ngô, được không?"
Nhưng Lộ Tùy vẫn không biểu hiện gì, Vụ Mang Mang bị anh nhìn đến nhũn cả chân, xem ra vị này không chịu mềm, nhưng cô cũng không cứng nổi.
Vụ Mang Mang đành nghiêm túc bảo: "Cho dù anh tin hay không thì cả đời này em cũng không bao giờ ngoại tình, sau này nếu em thay đổi tình cảm nhất định sẽ báo anh biết, sau khi chia tay mới bắt đầu."
"Thay đổi tình cảm?" Lộ Tùy thốt ra từ đó.
Vụ Mang Mang vội nói: "Nhưng em nghĩ khả năng này cực kỳ thấp, nhiều nhất chỉ có một phần trăm. Có anh là ngọc quý trước mắt rồi, sao em có thể thích loại ngói vụn nào khác chứ, đúng không?"
Vụ Mang Mang cảm thấy đối diện với Lộ Tùy, kỹ thuật dỗ dành của cô đúng là tiến bộ hơn ngàn trượng.
Kiểu đảo ngược vai diễn nam nữ này, chính cô cũng thấy say mê.
"Chẳng phải bảo đi rửa tay à? Còn không đi đi?" Lộ Tùy nói.
"Không phải em muốn đi rửa tay, mà em muốn giải thích ngay với anh, sợ anh tức giận mà." Vụ Mang Mang càng lúc càng giỏi nói lòi tình cảm, cô sắp lý giải được vì sao Ninh Tranh luyện được chiêu này rồi.
“Đi rửa tay đi", Lộ Tùy nói.
Vụ Mang Mang đúng trước bồn rửa mới sực nhận ra, chắc không phải Lộ Tùy đang ghen đó chứ?
Người đàn ông này biểu hiện quá khó hiểu, cô đành đoán mò thôi.
Khi đi ra, Vụ Mang Mang đưa bàn tay trắng nõn mềm mại ra trước mặt Lộ Tùy, khoe: "Rửa sạch rồi, em còn dùng sữa rửa tay nữa."
Bây giờ chỉ có mùi vị của em thôi, câu này Vụ Mang Mang không dám nói, sợ chọc cho Lộ Tùy thẹn quá hóa giận, cô làm bạn gái người ta thật không dễ dàng gì.
"Ừ", Lộ Tùy đáp một tiếng.
Tay Vụ Mang Mang được Lộ Tủy nắm lấy, theo anh một trước một sau vào phòng.
Vụ Mang Mang cảm thấy động tác tỏ ra tình cảm này thật là trẻ con, nhưng không dám nói với Lộ Tùy.
"Sao hai người chậm thế?" Lộ Lâm nóng nảy nói, "Đi vê sinh cũng đi cùng nhau hả? Chắc không phái em đi vệ sinh còn bắt Mang Mang cầm giúp em chứ?"
Vụ Mang Mang tiện miệng hỏi một câu, "Cầm gì ạ?"
Đến khi Vụ Mang Mang phản ứng kịp thì chỉ muốn quỳ lạy Lộ Lâm, không phải cô không hiểu mà vốn không nghĩ Lộ Lâm nói năng lại bỗ bã như thế, cho nên cô không hể nghĩ đến. Nhưng lúc này nghĩ theo lời của Lộ Lâm, Vụ Mang Mang không kìm được lạnh run.
Cũng may hai người đàn ông đều có chức năng nghe như không nghe, bỏ qua câu nói đùa nhạt thếch đó.
Lộ Tùy vừa ngồi xuống thì điện thoại đổ chuông, là Ninh Tranh.
Lúc anh nghe máy, ba người kia cũng không im lặng, Lộ Lâm hỏi Thẩm Đình: "Đúng rồii, ban nãy chưa kịp hỏi cậu, chẳng phải Viện Tử nói hôm nay cậu và Lan tiểu thư của điện tử Khải Việt hẹn hò sao, kết thúc nhanh thế?"
Câu này đúng là hết chuyện để hỏi rồi, Vụ Mang Mang và Thẩm Đình nhìn nhau trong giây lát rồi tự động nhìn đi nơi khác.
"Vâng", Thẩm Đình đáp.
Anh ta và Lộ Tùy không hổ là bạn bè, Vụ Mang Mang cứ nghĩ mãi, hai người này làm thế nào để trò chuyện với nhau?
Cứ anh "ừ" tôi "à" sao.
"Ninh Tranh lát nữa sẽ đến", Lộ Tùy cúp máy, gọi phục vụ đến bảo dọn hết xuống, làm lại bàn khác.
Thực tế thì lúc này Ninh Tranh và Thẩm Viện Tử đã sắp đến nơi, nên nhanh chóng có mặt trong phòng.
"Ôi, hôm nay ngày gì mà tề tựu đông đủ thế?" Ninh Tranh cười, bước vào, tay còn khoác tay Thẩm Viện Tử.
Nhưng giây sau đó Ninh Tranh ý thức được vị trí ngồi có gì đó sai sai.
Vụ Mang Mang sao lại ngồi cạnh Lộ Tùy?
Vụ Mang Mang rất nhanh nhẹn, không cần Ninh Tranh hỏi, cô đã nói với Lộ Tùy trong ánh mắt sửng sốt của hai người kia: "Em muốn ăn canh."
Lộ Tùy cầm bát nhỏ trước mặt Vụ Mang Mang lên, múc canh cho cô.
Kể từ đó, quan hệ đã rõ ràng, Ninh Tranh và Thẩm Viện Tử cũng không cần hoài nghi nữa.
“Hai người đến nhanh thế?"Lộ Lâm hỏi.
“Anh ấy tự dưng nói muốn chơi bắn súng", Thẩm Viện Tử ngồi xuống cạnh Lộ Lâm, "anh ấy" đương nhiên là Ninh Tranh rồi.
“Ờ" Lộ Lâm nhìn Ninh Tranh vẻ ẩn ý sâu xa.
Vừa hay điện thoại của Thẩm Viện Tử đổ chuông, cô ta đứng lên ra ngoài nghe máy, Ninh Tranh nhìn Lộ Tùy và Vụ Mang Mang đang cúi đầu ăn canh: "Chuyện từ bao giờ thế?"
"Chị cũng mới biết hôm qua thôi", Lộ Lâm quả nhiên thanh minh ngay không hề có chút tình chị em.
"Hai vị đúng là kín tiếng quá", Ninh Tranh cười nói, nếu ánh mắt anh ta nhìn Vụ Mang Mang không sắc bén thì nụ cười sẽ thảnh thật hơn nhiều.
Ninh Tranh không ngờ mình lại ngờ nghệch thế, Vụ Mang Mang lạnh nhạt với anh ta chẳng qua là muốn ôm đôi chân to hơn của Lộ Tùy mà thôi.
Nhưng điều khiến Ninh Tranh bất ngờ hơn cả là Lộ Tùy sau mấy năm độc thân, lại bị tiểu yêu tinh Vụ Mang Mang cưa đổ.
"Buổi sáng nhìn thấy bài em đăng, anh còn nghĩ ai gắp hành cho em đây", Ninh Tranh nói.
"Hành gì?" Lộ Lâm quay sang, cùng lấy điện thoại ra xem, cảm giác mắt mình đột nhiên bị lóa.
Những người khác không biết bộ mặt khác của Lộ Tùy, lẽ nào Lộ Lâm không biết, chị đã nhìn Lộ Tùy mặc tã mà trưởng thành.
Lộ Tùy vốn là kiểu đàn ông được gia đỉnh và phụ nữ nuông chiều, nhưng anh đủ xuất sắc, nên hào quang đó đả đủ che lấp mọi khuyết điểm của anh.
Lộ Lâm cảm thấy Lộ Tùy chính là chiếc xe chạy ngược chiều mở đèn chiếu xa khi bạn lái xe vào buổi tối, trong tích tắc làm lóa mắt bạn, giây sau sẽ đoạt lấy mạng sống của bạn.
Thật không biết những người phụ nữ này cần gì ở anh? Phải nói là tấm hình Lộ Tùy gắp hành này, Lộ Lâm nhìn kiểu gì cũng thấy không hiểu nổi, không nhịn được cười to, cảnh tượng đó thật không dám nghĩ tới.
Có còn cho người ta ăn canh ngon miệng không hả?! Vụ Mang Mang thật muốn ném bát đi.
Cũng may Thẩm Viện Tử đã đẩy cửa vào, chĩa mũi dùi vào Thẩm Đình.
"Anh, anh có chuyện gì vậy? Lan San bị anh chọc cho phát khóc rồi, bảo anh ở ngoài bao nuôi một cô công chúa hộp đêm." Thẩm Viện Tử có vẻ bất mãn.
Nửa câu trước còn ổn, nửa câu sau khiến Vụ Mang Mang phải cắm mặt vào bát.
Thẩm Đình chẳng buổn đếm xỉa đến Thẩm Viện Tử.
Cô ta đã quen với tính ít nói của ông anh, đáng đời anh ta có tiền có sắc mà vẫn không có nổi bạn gái. Ai mà chịu cho được?
"Em mặc kệ, lát nữa Lan San cũng đến, anh đi mà giải thích với cô ấy." Thẩm Viện Tử tức tối ngồi xuống.
Trời ơi, sao cứ phải vạch mặt nhau tại trận vậy? Vụ Mang Mang bất giác lau nước mắt đắng cay thay bản thân và Thẩm Đình.
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới, tuy Lan San bị Vụ Mang Mang chọc tức bỏ chạy, nhưng không hề rời khỏi đây.
Có điều cô ta không đến một mình, phía sau còn có một đại mỹ nhân khí thế bừng bừng.
Là Lan Nguyệt?
Vụ Mang Mang kích động vô cùng, nói với Lộ Lâm: "Là Lan Nguyệt của Lan Nguyệt Chu Bảo ạ?"
Lộ Lâm gật đầu.
Vị này là thần tượng của Vụ Mang Mang.
Gia thế hiến hách, tài hoa xuất chúng, quan trọng hơn là nhan sắc có thể giết chết các nữ ngôi sao lớn hiện nay, Lan Mguvệt Chu Bảo xưa nay không mời ngôi sao nào khác làm đại diện, bà chủ Lan Nguyệt ngày xưa từng là người tình trong mộng của vô số cánh đàn ông, mấy năm nay đều đứng ở vị trí quán quân bảng xếp hạng nữ giới mà đàn ông ở thành phố này muốn XX cùng nhất.
Lại còn là đệ nhất mỹ nhân năm năm liền, đến nay cũng chưa ai có thể phá vỡ kỷ lục của chị.
Quan trọng hơn nữa là, Lan Nguyệt Chu Bảo nổi như cồn hiện nay là do Lan Nguyệt sáng lập năm chị ta mười tám tuổi, tuy sau lưng đúng là nhờ phúc của gia tộc, nhưng Vụ Mang Mang biết với cùng gia thế đó mà rất ít người có thể thành công được như Lan Nguyệt.
Cho dù Lan Nguyệt bây giờ không còn trẻ, đã hơn bốn mươi tuổi nhưng dung mạo của chị đúng là cải lão hoàn đổng, trông chỉ như mới hơn ba mươi, hơn nữa khí chất đó khiến người khác chỉ dám chiêm ngưỡng từ xa.
Lan Nguyệt chính là thần tượng của Vụ Mang Mang, vì cô biết cả đời này cô không thể thành công được như Lan Nguyệt.
Mà Lan Nguyệt chính là chị của Lan San.
Lan San vừa bước vào đã nhìn thấy Vụ Mang Mang, cười lạnh lẽo rồi xoay người định ra ngoài, nhưng lại bị Lan Nguyệt nhẹ nhàng kéo lại, "Sao vậy? Lại nổi cơn rồi?”
Người thật ngay cả giọng nói cũng dịu dàng dễ nghe, Vụ Mang Mang hoàn toàn bị chinh phục.
Lan San ấm ức nói: "Nếu cô ta ngồi ở đây thì em việc phải tự chuốc nhục vào thân?"
"Cô ta?" Lan Nguyệt nhìn theo ánh mắt của Lan San thấy Vụ Mang Mang ngồi đó.
Vụ Mang Mang cực kỳ ngại ngùng, không thể nói vì Lan San quá lắm lời nên Thẩm Đình mới nhờ cô diễn kịch chứ?
Lan San quay sang nói vài câu vào tai Lan Nguyệt, Lan Nguyệt nhìn Vụ Mang Mang rồi lại nhìn Lộ Tùy, mỉm cười kéo Lan San ngồi vào chỗ, "Chắc em hiểu lầm rồi, cô gái này ban nãy nhất định là đùa với em thôi."
Vụ Mang Mang vội vàng lăn xuống theo bậc thang mà Lan Nguyệt đã kê sẵn cho cô, "Xin lỗi, ban nãy tôi đã đùa vớ vẩn, chỉ vì muốn trêu Thẩm Đình, xem bộ dạng anh ấy biến sắc thế nào thôi. Ban nãy vẻ mặt nổi giận của anh ấy đúng là buồn cười." Vụ Mang Mang cũng không cần người khác có cười hay không, chính cô "cố gượng cười" trước.
"Làm gì có ai đùa như thế bao giờ?" tuy Lan San đã bớt giận Thẩm Đình nhưng cơn giận với Vụ Mang Mang lại tăng lên gấp đôi.
Lan Nguyệt nhéo vào tay Lan San để dưới bàn, "Tiếc quá, khi ấy tôi không ở đó, thực ra tôi cũng rất muốn thấy bộ dạng biến sắc của Thẩm Đình, con người cậu ta một năm bốn mùa đều một biểu cảm, đúng là hơi đơn điệu."
Đúng là anh hùng luôn đổng điệu, Vụ Mang Mang chi muốn chạy tới nắm tay Lan Nguyệt, tỉ tê tâm sự.
Lộ Lâm tỏ ra tán thành, Thẩm Viện Tử lại nhìn Vụ Mang Mang vẻ lạnh nhạt.
Lan San đã bớt giận, moi người đều là người quen nên lập tức hàn huyên nhiệt tình.
“Cậu về nước bao giờ thế; cũng không báo bọn này để tiếp đãi?” Lộ Lâm hỏi Lan Nguyệt.
“Hôm qua mới về, còn chưa kịp liên lạc với mọi người", Lan Nguyệt cười nói.
Giọng chị dịu dàng ấm áp, nụ cười cũng rất thùy mị, tuy đẹp đến sững sờ nhưng lại có sự thân thiện như chị gái hàng xóm, hình như quan hệ với Ninh Tranh, Thẩm Đình cũng rất tốt.
"Thế tốt quá, tối nay làm luôn đi", Lộ Lâm bảo.
Lan Nguyệt cười rổi gật đầu, vui vẻ nhìn sang Lộ Tùy, "Lâu quá không gặp."
Lộ Tùy đáp lại, "Đúng thế."
Vụ Mang Mang ngước lên nhìn Lộ Tùy, độ cong khóe môi của anh dịu dàng gấp mấy lần bình thường, ma lực của nữ thần quả nhiên không gì sánh bằng.
Lộ Lâm nhích lại gần Vụ Mang Mang, "Cô ấy là bạn giường của Lộ Tùy."
Vụ Mang Mang lập tức bị sặc nước, cũng may cô quay đi kịp thời mới không phun nước ra bàn.
Lộ Tùy đưa khăn giấy cho Vụ Mang Mang, lại đưa tay lên nhè nhẹ vỗ lưng cho cô.
Đến khi Vụ Mang Mang hết sặc lại mới quay sang nói với mọi người, "Xin lỗi."
Tuy chuyện Lan Nguyệt là bạn giường của Lộ Tùy khiến cô mới nghe cảm thấy rất sửng sốt, nhưng sau đó trong lòng cô bỗng thấy tự hào, niềm tự hào này hình như bắt nguổn từ việc bạn trai tôi đã từng ngủ với nữ thần của tôi đấy.
Giống như cảm giác tự hào với mợi người vì "bạn trai tôi lại từng ngủ với chị Chí Linh" vậy.
"Vị tiểu thư này tôi vẫn chưa quen nhỉ", Lan Nguyệt mirn cười nhìn Vụ Mang Mang, trông không giống người trong giới của họ.
"Bạn gái tôi, Mang Mang." Lộ Tùy lên tiếng.
Nụ cười trên gương mặt Lan Nguyệt không đổi, nhưng vẻ mặt "khó tin quá, làm sao có thể" của Lan San thi không kìm nén được, nếu là người khác chắc Lan nhị tiểu thư sẽ mắng một câu: Mắt anh mù hả, lại bỏ chị tôi mà đi theo con bệnh thần kinh này?
Nhưng cô ta không dám coi thường Lộ Tùy, nên đành trợn to đôi mắt còn hơn mắt bò để diễn tả sự chấn động của mình.
Thực ra diễn biên tâm lý của Lan Nguyệt cũng hệt như Vụ Mang Mang.
Đổi thoại giữa nam nữ trưởng thành, chỉ mấy chữ ngắn gọn đã diễn tả tâm trạng đôi bên hết mức.
Chắc Lộ Lâm cảm thấy Vụ Mang Mang bị sặc nước chưa đủ, lại quay sang nói với cô: "Là Lan Nguyệt đá Lộ Tùy." Teng teng teng teng!
Nếu nói rằng Lan Nguyệt trong lòng Vụ Mang Mang vốn đã là bảng hiệu dắt vàng, thế thì bây giờ là khảm kim cương rồi.
Đối với chuyện Lan Nguyệt đá Lộ Tùy, Vụ Mang Mang không hề bất ngờ, nữ thần xứng đáng với người đàn ông tốt hơn.
Vé mặt của Vụ Mang Mang vượt ngoài tưởng tượng của Lộ Lâm, chị ta vốn ngỡ sẽ nhìn tháy sự ghen ghét đố kỵ trên mặt cô bé, ai ngờ ánh mắt Vụ Mang Mang nhìn Lan Nguyệt chỉ có sự si mê lấp lánh ánh sao.
So với đàn ông, thực ra phụ nữ thích ngắm phụ nữ hơn, nhìn thấy người phụ nữ minh thích sẽ không kìm được mà ngắm mãi, từ đầu đến chân, từ kiểu tóc đến trang sức... đều thưởng thức một lượt, đổng thời trong lòng cũng trang bị cho mình y như vậy.
Nhưng Vụ Mang Mang cảm thấy cô mặc sườn xám chắc chắn sẽ không ra được vẻ kiều diễm mê người như Lan Nguyệt.
Vốn dĩ mọi người đến sơn trang đều có ý muốn chơi bắn súng, nhưng có vẻ như Lan Nguyệt không hứng thú với thứ đó nên mọi người rất tự nhiên chiều theo chị, dời địa điểm tụ tập sang trang viên Hoa Hồng.
Trang viên Hoa Hồng là sản nghiệp cùa Lan Nguyệt, bên trong trồng đủ loại hoa hồng từ các nơi trên thế giới, đặc biệt nổi tiếng với trà chiều hoa hồng.
Phu nhân XX lúc đến thành phố này cũng rất hâm mộ mà ghé thăm trang viên Hoa Hồng.
Logo của Lan Nguyệt Chu Bảo chính là một đóa hoa hồng kim cương, có thể thấy niềm yêu thích cuồng nhiệt của chủ nhân với hoa hồng, đến nỗi Vụ Mang Mang cũng đặc biệt yêu thích loại hoa này.
"Có thể mượn bạn trai của em nói chuyện được không, Mang Mang?" Lan Nguyệt nhìn Vụ Mang Mang.
"Đương nhiên không vấn đề ạ", Vụ Mang Mang hận không thể đóng gói Lộ Tùy dâng lên tận giường Lan Nguyệt, cứ cảm thấy bản thân phá hoại "couple" này thật là tội lỗi.