Đêm Giáng Sinh, sinh viên trong trường mừng lễ rất có không khí.
Chắc là do thời gian rảnh rỗi quá nhiều nên mọi ngày lễ, dù là lễ trong nước hay ngoài nước, tất cả đều phải hoành tráng.
Phòng kí túc dưới sự khuấy động của cô đã treo đầy những màu đỏ xanh khắp phòng, mua người tuyết về, còn treo cả chuông và tất dài, trong góc còn dựng một cây Noel nho nhỏ, bên trên treo đèn, buổi tối thắp lên vô cùng xinh đẹp.
Mỗi người đến phòng họ đều “wow wow” khen đẹp!
Tuy phòng đơn giản nhưng chỉ cần có lòng thì khắp nơi đều có thể trở nên tinh xảo.
Buổi tối, Vụ Mang Mang kéo Tăng Như Lăng đến nhảy ở sàn nhảy của trường, những người ở đây nhảy đủ loại vũ đạo, các chàng trai thì nhảy vũ điệu đường phố, breaking, hip – hop, popping, freestyle, thể loại nào cũng có.
Những cô gái lại nhảy Jazz và Latinh nhiều hơn, Vụ Mang Mang rất thích, khi rảnh rỗi còn tham gia vào nhóm vũ đạo của trường để học nhảy.
Hoạt động ngoại khóa của cô rất nhiều, ai muốn hẹn hò cũng phải đặt trước.
Ninh Tranh lúc đến đại học A đã phải đợi Vụ Mang Mang cả tiếng đồng hồ mới thấy cô nghe điện thoại.
Vụ Mang Mang khép lại áo ngủ len xù trên người, trời mùa đông quá lạnh, cô lười thay quần áo nên xuống lầu luôn.
Ninh Tranh thấy Vụ Mang Mang mũm mĩm như con gấu thì phì cười: “Em định ngủ đông hả?”
Mà Vụ Mang Mang khi nhìn thấy Ninh Tranh thì cũng ngớ người, suýt nữa thì cười đến gập cả lưng, chỉ vào Ninh Tranh cười đến không thở nổi: “Anh đang làm gì thế này?”
Trên người Ninh Tranh mặc bộ áo đỏ của ông già Noel chẳng hiểu lấy từ đâu ra, giày boot đen, dưới cằm gắn bộ râu trắng khiến gương mặt đẹp trai của anh càng nhẵn mịn hơn.
Thấy Vụ Mang Mang cười như thế, Ninh Tranh hơi ngượng, lớn tuổi rồi mà theo đuổi phụ nữ lại dùng kiểu trẻ con như vậy đúng là hơi buồn cười: “Ông già Noel đến tặng quà cho em, em còn cười nữa thì không có quà đâu.”
Nói thật là Vụ Mang Mang hơi cảm động. Theo lý thì lúc này Ninh Tranh phải có mặt trong tiệc Giáng Sinh ở Lộ Viên rồi.
“Anh tặng quà gì thế?” Vụ Mang Mang hỏi.
“Đưa tay ra đi.” Ninh Tranh bảo.
Vụ Mang Mang rút tay ra khỏi túi, chìa tay ra, bàn tay nhỏ trắng nõn càng nhỏ hơn dưới bộ áo ngủ con gấu, Ninh Tranh nắm lấy tay Vụ Mang Mang.
Nụ cười của cô tắt dần, ra sức rút tay ra. Bây giờ cô không mấy thiện cảm với những người theo đuổi kiểu nôn nóng như vậy.
Ninh Tranh cố gắng không để Vụ Mang Mang rút tay ra, tay kia nắm lại, chậm rãi đặt món đồ vào trong lòng bàn tay cô.
Ninh Tranh tặng cô một sợi dây chuyền.
“Nước hoa Chu Bảo bản giới hạn đêm Giáng Sinh đầu tiên của công ty anh sảnh xuất.” Ninh Tranh nói.
Mặt dây chuyền là một lọ nước hoa nhỏ bằng ngón tay cái, rất đẹp, khảm đá quý trên đó.
Vụ Mang Mang nói: “Em biết, hợp tác cùng Lan Nguyệt Chu Bảo đây mà, quảng cáo dày đặc khắp nơi.”
“Đây là sợi dầu tiên được sản xuất ra, tặng cho em.” Ninh Tranh nói.
Vụ Mang Mang khép lòng bàn tay lại, nhận lấy sợi dây chuyền.
“Này, còn nữa, bánh kem Noel, tặng cho em với bạn trong phòng, đừng quên nói tốt về anh với họ đó.” Ninh Tranh cười nói.
“Anh còn phải đáp chuyến máy bay muộn nhất để về, em lên đi.” Ninh Tranh bảo.
Trên người Ninh Tranh còn mặc lễ phục, trên cổ thắt cà vạt, nhìn giống như là bỏ trốn giữa chừng khỏi bữa tiệc của Lộ Viên, bây giờ lại phải quay về.
Đổi lại là người khác thì đã bị Ninh công tử làm rung động từ lâu rồi.
Nhưng Vụ Mang Mang xưa nay vẫn vô tâm vô tư, phương thức theo đuổi con gái của Ninh Tranh thật không thể coi thường, nhưng cũng chỉ lúc theo đuổi bạn, bạn mới có được đãi ngộ đó.
Vì bộ đồ ông già Noel mà Ninh Tranh mặc quá nổi bật, ngày hôm sau cả tòa nhà ký túc đều biết tối qua Vụ Mang Mang được một anh chàng theo đuổi đến tỏ tình.
“Ghét nhất là loại tiện nhân một chân đạp hai thuyền như thế, ăn trong bát còn nhìn trong nồi, không biết sĩ diện!”
Vương Gia Lâm gần như mắng chửi trước mặt Vụ Mang Mang, chỉ chưa nêu rõ họ tên thôi.
Cô ta yêu thầm Quách Tuyết Phong, tiếc là cậu chàng không có hứng thú.
Bước chân Vụ Mang Mang đi ngang Vương Gia Lâm chợt khựng lại, theo giả tưởng trong đầu, cô nên tát Vương Gia Lâm một cái, sau đó cao giọng mắng cô ta “gái xấu còn làm trò”, diễn vai cô gái kiêu ngạo đến cùng, không xả ra thì nghẹn chết mất.
Mà Vụ Mang Mang suýt thì làm thế thật, nhưng lời đến miệng lại không tài nào mắng nổi.
Hình như làm thế thì hạ thấp đẳng cấp của bản thân quá.
Thế là ngàn vạn lời nói đều biến thành một ánh mắt thương hại.
Vụ Mang Mang mới nhận ra, chính cô bị người của nhà họ Lộ ảnh hưởng sâu sắc.
“Loại người đó chị cứ kệ đi, ăn không được nho thì nói nho chua.” Tăng Như Lăng an ủi Vụ Mang Mang: “Học viện có hai anh chàng theo đuổi cô ta, cô ta lại thích anh họ em, nhưng vẫn thả thính hai anh chàng kia đấy.”
Vụ Mang Mang cười cười, cảm ơn lời an ủi của Tăng Như Lăng.
Thực ra Vụ Mang Mang đi học nhiều năm rồi vẫn không có người bạn gái nào thân thiết, lúc học đại học cô chính là cái đinh trong mắt mọi cô gái, giàu có sang chảnh, kiêu ngạo lại điên cuồng.
Bây giờ nghĩ lại đúng là buồn cười, ai mà không có lúc não tàn chứ, đúng không?
Tin Ninh Tranh theo đuổi Vụ Mang Mang một cách khoa trương đương nhiên là đến tai Quách Tuyết Phong.
Nhưng Quách Tuyết Phong không đến chất vấn Vụ Mang Mang, ngược lại càng cần mẫn hơn, chắc là do cảm thấy có nguy cơ uy hiếp.
Nói thật là Quách Tuyết Phong cũng khá đẹp trai, điều kiện gia đình tốt, bản thân lại có tiền đồ rạng rỡ, thích thể thao, chơi bóng rổ rất cừ, đá bóng cũng rất giỏi, cao ráo hào phóng, nên có rất nhiều cô gái thích cậu ta.
Bên Vụ Mang Mang tuy cậu ta tấn công lâu rồi mà chưa được nhưng Quách Tuyết Phong rất tự tin, cảm thấy bản thân cuối cùng chắc chắn sẽ ôm được mỹ nữ về nhà.
Những tình địch khác không cách nào khiến Quách Tuyết Phong cảm thấy lo ngại, nhưng Ninh Tranh thì khác.
Nghe nói những cô gái đều thích “oppa” cao ráo chân dài, lắm tiền lại đẹp trai.
Vì sự xuất hiện của Ninh Tranh mà đãi ngộ của cả phòng Vụ Mang Mang đã khác hẳn. Mỗi buổi sáng Quách Tuyết Phong sẽ mua ba phần ăn sáng mang đến dưới lầu, đợi Vụ Mang Mang xuống lấy.
Vốn dĩ có thể nhờ những cô gái khác mang lên, nhưng Tăng Như Lăng nói rằng sợ người ta sẽ bỏ vàng vào cơm của cô nên vẫn phải nhờ Vụ Mang Mang vất vả xuống lầu lấy vậy.
Mỗi sáng Quách Tuyết Phong đều mua điểm tâm khác nhau, cứ lợi dụng người ta như vậy, Vụ Mang Mang cảm thấy cô sắp không kháng cự nổi rồi.
Kết quả người xấu xa nhất chính là Tăng Như Lăng.
“Xin chị đừng bao giờ nhận lời Quách Tuyết Phong nhé, chị mà mềm lòng thì bọn em không còn bữa sáng để ăn đâu. Dù gì chị cũng đợi ba đứa em sống sót qua mùa đông này rồi hãy nhận lời anh ấy, mùa xuân mới là mùa động tình, đợi thời tiết ấm áp rồi, bọn em ra khỏi giường dễ dàng thì tùy hai người giải quyết thế nào cũng được.”
“Đúng là độc ác nhất là lòng dạ phụ nữ, cậu ấy là anh họ của em đó.” Vụ Mang Mang cười, đập vào người Tăng Như Lăng.
“Ôi họ hàng không bằng giấc ngủ.” Tăng Như Lăng phát biểu.
Vụ Mang Mang thì sao cũng được, trời đất bao la bạn cùng phòng to nhất, cô rất thích cô em Tăng Như Lăng này, bạn thân nói thế nào thì làm thế ấy.
Đối với người mà mình thích, trình độ thỏa hiệp của Vụ Mang Mang chắc ngay chính cô cũng không tưởng tượng ra nổi.
Còn về Ninh Tranh thì công việc của anh ta quá bận rộn, cơ hội để anh ta đến chỗ Vụ Mang Mang để lấy lòng không nhiều, chỉ có thể ngày ngày nhắn Wechat thăm hỏi.
Nhưng Vụ Mang Mang không có hứng thú với chuyện yêu xa, cũng không có tâm tư nào lên mạng đong đưa với Ninh Tranh, cô thích sự quan tâm yêu thương thật sự, chẳng hạn mỗi ngày mua bữa sáng...
Thế nên Vụ Mang Mang rất hiếm khi trả lời Ninh Tranh.
Ninh Tranh nghiến răng kèn kẹt rủa thầm trong bụng, cô nàng vô tâm này đúng là biết cách thả thính người ta quá thể.
Ninh Tranh đúng là điển hình của kiểu thích tự hành hạ mình, phụ nữ càng phớt lờ thì anh ta càng cảm thấy hứng thú.
“Di động có gì hay ho chứ, cậu có định đánh nữa không?” Thẩm Đình bực bội nhìn Ninh Tranh.
Ninh Tranh cất điện thoại, nhìn Thẩm Đình rồi phì cười: “Tâm trạng tệ thế? Bị đá hả?”
Gần đây Hà Nghiên cãi nhau ầm ĩ với Thẩm Đình, không có người phụ nữ nào có thể chịu đựng được một tình cảm lén lút, không thấy ánh mặt trời như vậy.
Hà Nghiên cũng không ngoại lệ, vì Thẩm Đình không thể đối xử với cô bằng thái độ bình đẳng nên cô đã đề nghị chia tay.
Tiếc rằng nhà họ Thẩm không thể chấp nhận một người con dâu như thế.
Thẩm Đình lạnh lùng nhìn Ninh Tranh, đánh một quân nhị điều.
“Hồ rồi.” Lộ Tùy đẩy bài ra.
“Xem ra ba chúng ta thì Lộ Tùy vẫn lợi hại nhất, người ta đỏ tình đỏ cả bạc mà.” Ninh Tranh cười, nhìn Triệu Tần Vận đang ngồi gần anh, nói chuyện vui vẻ với Vương Viện.
Tình mới tình cũ nói chuyện ăn ý như thế, Ninh Tranh bỗng thấy vui trong lòng, không nhin được nghĩ đến cảnh Vụ Mang Mang có mặt, ngay cả Ninh Tranh cũng run rẩy, có cảm giác mấy người anh em này kiểu gì cũng toàn ăn lại đồ thừa của Lộ Tuỳ.
Nhưng cảm giác khá ổn, không đến nỗi khó nuốt. Lại nhìn Tưởng Bảo Lương, anh ta nâng niu Vương Viện như nâng trứng, đúng là hạ thấp đẳng cấp quá.
“Cuối tuần đi đánh golf đi.” Thẩm Đình đề nghị.
“Tôi không đi, ngày mốt tôi và Tần Vận đi Thụy Sĩ trượt tuyết rồi.” Lộ Tùy đáp.
“Tôi cũng không có thời gian.” Ninh Tranh cũng nói theo, đã rất lâu rồi anh ta không gặp mặt Vụ Mang Mang, cô nàng này ngay cả điện thoại cũng không gọi cho anh ta, rõ ràng là muốn bỏ chạy đây mà.
Đánh mạt chược xong, ông chủ của resort đến mời bọn họ đi tắm suối nước nóng, còn các quý bà thì đi hưởng thụ spa.
Resort này mới khai trương chưa lâu, Ninh Tranh và Trương Hồi Xuân hợp tác, nên hôm nay mới mời mấy người Lộ Tùy đến để quảng cáo.
Trương Hồi Xuân khó khăn lắm mới nhìn thấy thần thánh thật sự, đương nhiên phải dốc hết tâm sức để lấy lòng rồi.
Suối nước nóng chính là nơi để giải tỏa, mấy người đàn ông tắm chung thì có ý nghĩa gì.
Trong phòng đã có mười mấy cô gái mặc bikini, dáng người bốc lửa đang đợi, tất cả đều chỉ khoảng đôi mươi, đang độ tuổi thanh xuân vô địch.
Cô đẹp nhất có vóc dáng cao nhất, nhìn thoáng qua là thấy ngay, Ninh Tranh thoáng thấy đã rung động, cô gái đó có ngoại hình khá giống Vụ Mang Mang, nhất là khuôn miệng.
Nhưng Vụ Mang Mang là kiểu đẹp của búp bê Barbie, còn cô nàng này vừa ngây thơ vừa yêu quái, ánh mắt rất biết quyến rũ người khác.
Vì bốn người đàn ông ở đây đều nhìn Shirley đầu tiên, đến nỗi Trương Hồi Xuân không biết phải làm sao.
Shirley lại rất có mắt nhìn, chủ động bước đến cạnh Lộ Tùy, nũng nịu nói: “Em giúp anh thay quần áo nhé.”
Lộ Tùy nghiêng người né tránh, nói với Trương Hồi Xuân: “Chúng tôi không cần, bảo họ ra ngoài hết đi.”
Tưởng Bảo Lương bên cạnh thở phảo, tuy trong lòng ngứa ngáy nhưng anh ta dẫn Vương Viện đến, khó khăn lắm mới cưa được cô nàng, không thể phá giới được.
Thẩm Đình thì không quan tâm.
Ninh Tranh lại tiếc nuối nhìn theo bóng Shirley, anh ta cô đơn lẻ bóng, lâu lắm chưa ăn thịt, thấy một cô thuận mắt mà bị đuổi đi mất rồi.
Ninh Tranh cười, than thở: “Lộ Tùy à, cậu vô vị quá, mình thì ăn no rồi mặc kệ người khác sống chết hả?”
Tưởng Bảo Lương nói: “Cậu mà ghen tị với Lộ Tùy thì chi bằng mau tìm một người đàng hoàng đi, Triệu Tân Vận không dễ chọc đâu, phụ nữ bây giờ đều không dễ chọc giận.” Sau đó Tưởng Bảo Lương đấm Ninh Tranh một cái: “Nếu biết sớm có sắp xếp thế này thì sao cậu không nhắc bọn này một tiếng?”
Tưởng Bảo Lương hơi tiếc vì lần này đã dẫn Vương Viện đến đây.
Ninh Tranh cười nói: “Là lỗi của tôi.”
Bốn người đàn ông tắm nước nóng mà không có phụ nữ thì đúng là hơi mất hứng, cũng may có rượu ngon làm bạn, hơi nóng bốc lên cùng hơi rượu khiến con người ta chếnh choáng say.
“Cậu quyết định cưới Triệu Tân Vận rồi à?” Ninh Tranh giả vờ hỏi vu vơ.
Lộ Tùy uống một ngụm rượu, nheo mắt nhìn Ninh Tranh: “Sao quan tâm đền chuyện riêng của tôi vậy?”
Ninh Tranh cười đáp: “Tôi thấy cậu cũng lớn tuổi rồi mà . Cô nhỏ suýt thì trói cậu lên giường sinh con trai rồi đúng không?”
Lộ Tùy xoay xoay li rượu: “Đúng là đến tuổi rồi.”
Ninh Tranh ngửa người ra sau, thở dài: “Tôi cũng muốn ổn định. Già rồi, không còn sức lực xoay quanh mấy cô bé nữa.”
Tưởng Bảo Lương cười: “Cậu đang định hãm hại cô bé nào hả?”
Ninh Tranh cười không nói gì, thực ra anh ta cũng khá bất ngờ vì ban nãy nhắc đến chuyện hôn nhân, anh ta nhớ đến Vụ Mang Mang lại cảm thấy kết hôn cũng không quá tồi tệ.
Vốn cuối tuần này, Ninh Tranh định đi thăm Vụ Mang Mang nhưng cuối cùng lại có việc, đành gác lại một bên.
Ngược lại là Thẩm Đình bất ngờ nhìn thấy Vụ Mang Mang.
Lúc này Vụ Mang Mang đang chạy xe đạp, trên giỏ xe phía trước là mấy quyển sách mượn từ thư viện, cô đạp xe men theo bờ hồ về kí túc xá.
Bầu trời đang phủ tuyết, Vụ Mang Mang đep chụp tai lông xù màu trắng, mặc áo nhung trắng, quần jeans, giày boot, gương mặt đỏ ửng vì lạnh.
Thẩm Đình vừa quay đầu sang thì thấy Vụ Mang Mang đang bên ngoài cửa kính xe.
“Mang Mang.”
“Là anh sao?” Vụ Mang Mang chống một chân xuống đất, dừng lại.
Thẩm Đình mở cửa xuống xe, thấy Vụ Mang Mang đứng dậm dậm chân tại chỗ, đặt bàn tay đỏ ửng vì lạnh lên miệng để hà hơi.
Chóp mũi đỏ hồng, giống một con thỏ nhỏ đáng thương.
Thẩm Đình bỗng thấy nhói trong tim, anh ta vẫn chưa nhìn thấy dáng vẻ này của Vụ Mang Mang, trước kia lúc nào gặp mặt cũng thấy cô tỏ ra kiêu ngạo và hoạt bát.
Thẩm Đình ít nhiều cũng biết một điều, đó là thái độ của cha mẹ đối với cô thế nào sau khi Vụ Mang Mang và Lộ Tùy chia tay, chuyện này do Thẩm Viện Lê kể.
Vụ Mang Mang nhìn thấy vẻ thương hại trong mắt Thẩm Đình có chút dở khóc dở cười, nói thật cô thấy bản thân bây giờ sống rất tốt, không cần bị thương hại.
“Tôi quên đeo găng tay.” Vụ Mang Mang vội giải thích, đạp xe trong trường là quá bình thường, dù sao trường rất lớn, đi bộ thì phí sức mà lái xe hơi thì không cần thiết.
“Có thời gian uống cafe không?” Thẩm Đình hỏi.
Vụ Mang Mang do dự, không hiểu sao Thẩm Đình lại muốn uống cafe với cô.
“Không tốn nhiều thời gian của cô đâu.”
Lúc này Vụ Mang Mang mới gật đầu.
Quán cafe Vụ Mang Mang chọn nằm trong khuôn viên trường, do một sinh viên thuộc hệ vừa học vừa làm mở ra, khung cảnh bình thường nhưng cafe thì khá ngon.
“Anh đến đây thăm Hà Nghiên sao? Sao không thấy cô ấy?” Vụ Mang Mang bưng ly sữa nóng hổi, hỏi anh ta, vì cô không cùng một học viện với Hà Nghiên nên không qua lại nhiều, chỉ thỉnh thoảng đi lướt qua nhau, cũng chẳng nói chuyện gì nhiều.
“Tôi và cô ấy chia tay rồi.” Thẩm Đình đáp.
“Ồ.” Vụ Mang Mang không bất ngờ, ban đầu Lộ Tùy đã nói Thẩm Đình và Hà Nghiên không có hi vọng rồi.
Vụ Mang Mang và Thẩm Đình ngồi một lúc, ngặt nỗi anh ta thực sự không phải là người hoạt ngôn nên sau khi hỏi thăm tình hình của cô thì không còn gì để nói nữa.
Vụ Mang Mang tự thấy ngượng nên viện cớ có hoạt động đội nhóm, cáo từ ra về.
Vụ Mang Mang vừa đi thì Hà Nghiên bước vào quán cafe, lúc nhìn thấy Thẩm Đình thì tròng mắt đỏ lên, quay mặt sang bên, mua một ly cafe mang đi.
Đến khi Hà Nghiên quay đầu lại thì Thẩm Đình đã ra khỏi quán cafe rồi.
Hà Nghiên nhìn theo bóng lưng cao thẳng của Thẩm Đình, nước mắt rơi lã chã, cô từng nghĩ cô sẽ khác, họ từng yêu nhau đến thế, mỗi buổi tối quấn quýt cùng nhau đều khiến cô nghĩ rằng Thẩm Đình yêu cô.
Tiếc rằng khi tình cảm đối mặt với hiện thực thì lại mỏng manh, dễ vỡ.
Lòng tự trọng của Hà Nghiên khiến cô không thể cam tâm chỉ làm người tình của Thẩm Đình, nhìn anh kết hôn cùng người phụ nữ khác.
“Thẩm Đình, anh là thằng khốn.” Không biết sự bồng bột từ đâu kéo đến, Hà Nghiên đẩy cửa quán lao ra ngoài, đập ly cafe nóng hổi vào lưng Thẩm Đình.
Lưng Thẩm Đình bỏng rát, dừng chân quay lại nhìn Hà Nghiên, khẽ vẫy tay tỏ ý tạm biệt.
Vì yêu, nên khi chia tay lúc nào cũng tổn thương.
Cũng vì yêu không đủ, nên không tài nào phá bỏ mọi trở ngại.