Vụ Mang Mang phàm chuyện gì cũng không quan tâm, cô là kiểu kẻ đi chân đất đâu sợ thằng mang giày, cần tiền thì không có tiền, cần quyền cũng không có quyền, nhiều nhất là chịu bắn một phát mà thôi.
Nên lúc ký hợp đồng, Vụ Mang Mang chẳng hề run tay.
Ninh Tranh nhìn Vụ Mang Mang, hôm nay ánh nắng rất rực rỡ, chiếu vào mặt cô như phủ một lớp vàng óng, làn da trở nên trong suốt. Phần tóc buộc đuôi ngựa ngắn ngủn khẽ lắc, đuôi tóc cong lên giống như móc câu để câu cá vậy.
Đây là Khương thái công câu cá, người nguyện cắn câu(*).
(*)Ý chỉ việc can tâm tình nguyện mắc bẫy. Khương thái công tên thật là Khương Thượng tự là Tử Nha, là công thần giúp đỡ Chu văn Vương phạt Trụ vào thời kỳ đầu của Tây Chu. Tích rằng, Khương Tử Nha câu cá bên bờ song nhiều năm với một lưỡi câu thẳng, Tây bá hầu Cơ Xương nuôi chí lật đổ nhà Thương, đi khắp nơi tìm kiếm người tài. Một hôm gặp được Khương Tử Nha câu cá thấy lạ mới hỏi lưỡi câu thẳng thế này thì sao câu cá được, Khương Tử Nha mới đáp rằng, “Lưỡi câu bình thường chỉ câu được cá, lưỡi câu này mới câu được công và hầu”. Sau nói chuyện Cơ Xương mới thấy được Khương Tử Nha là một kỳ tài bèn mời ông về giúp đỡ. Khương Tử Nha trợ giúp Văn Vương phạt Trụ lập quốc, thi triển hung tài vỹ lược để lại danh tiếng muôn đời. (ND)
Ninh Tranh không kìm được lấy tay chọc vào đuôi tóc Vụ Mang Mang, nhìn nó lắc lắc trong không trung, cảm thấy rất hài lòng.
Vụ Mang Mang gạt tay Ninh Tranh ra, “Anh làm gì vậy?” Tóc cô vừa dài đến vai, buộc lại giống như đuôi thỏ, ngắn ngủn, Vụ Mang Mang rất bất mãn nhưng vì trận dã chiến này nên đành bó tay, dù sao phải ăn vận gọn gàng mà.
Ninh Tranh nhướn mày, hỏi: “Ký nhanh gọn vậy, em không sợ hả?”
Vụ Mang Mang nghĩ ngợi rồi quẳng một câu rất sách vở: “Thiên hạ ồn ào, đều vì lợi mà tới; thiên hạ nhốn nháo, đều vì lợi mà đi*, trên người em chẳng có lợi lộc gì thì sao phải sợ?”
*Nguyên văn “Thiên hạ hy hy giai vi lợi lai, thiên hạ nhưỡng nhưỡng giai vi lợi vãng” trích từ Sử ký, chương Hóa Thực liệt truyện. (BT)
Ninh Tranh cười một tiếng vẻ xấu xa.
Vụ Mang Mang hiểu ngay ra ý tứ của Ninh Tranh, nhìn anh ta: “Chắc sẽ không chơi trò hèn hạ đó chứ?”
Ninh Tranh ngẫm nghĩ rồi đáp: “Không đâu.”
Mọi người đều là người có đầu óc có thể diện, chuyện ức hiếp người khác nếu đồn ra ngoài thì làm sao anh ta dám ngẩng đầu lên, huống hồ những người đến tham gia tác chiến đều có máu mặt cả.
“Thế thì em cũng chẳng có gì để sợ”, Vụ Mang Mang nói.
Sau khi ký xong hợp đồng với ban tổ chức, Ninh Tranh giúp Vụ Mang Mang kéo hành ký đến quầy tiếp tân để lấy chìa khóa phòng.
Trên đường đi, Ninh Tranh tò mò: “Đúng rồi, nếu chúng ta không cùng một đội, nếu em bắt được anh thì em sẽ làm gì?”
Câu trả lời này Vụ Mang Mang chẳng cần suy nghĩ: “Em đã nghĩ ra rồi, những người bị em bắt đều phải cởi hết chỉ còn mỗi cái khố rồi hát bài chinh phục.”
Vụ Mang Mang vừa nghĩ đến cảnh tượng buồn cười đó đã cười phá lên.
Thực ra cô từng nghĩ nếu cô có thể bắt Lộ Tùy thì cô sẽ bắt anh quỳ dưới đất, dập đầu, sau đó cung kính gọi cô một tiếng “mẹ”.
Vụ Mang Mang sung sướng vô cùng với hoang tưởng của mình.
Ninh Tranh cảm thấy Vụ Mang Mang đúng là cô nàng siêu ngốc nghếch, nếu phần thưởng chỉ như thế thì trận dã chiến mỗi năm đã chẳng thu hút bao nhiêu đại gia đến chơi như vậy.
“Ngày mai bắt đầu rồi, em phải cẩn thận nhé, nếu em bị người ta bắt được thì người ta sẽ không chỉ bắt em hát bài chinh phục đâu”, Ninh Tranh nhắc nhở.
“Anh yên chí, em thà chết còn hơn bị bắt”, Vụ Mang Mang đáp.
Vụ Mang Mang nghĩ rồi, dù sao mình cũng không có nhu cầu gì, chết thì chết thôi. Những người khác sở dĩ chịu bị bắt là vì vẫn ôm hy vọng được đồng đội giải cứu, vì chỉ có người thắng và còn sống mới được thưởng.
Vụ Mang Mang và Ninh Tranh cũng được coi là những người đến khá sớm, cô tập luyện một lúc trong phòng tập thể thao của sơn trang, lúc tắm rửa rồi xuống lầu ăn tối thì thấy Lộ Tùy và Thẩm Đình cùng Thẩm Viện Tử cùng bước vào cổng lớn của sơn trang.
Ninh Tranh dẫn Vụ Mang Mang đến chào, “Sao mọi người đến trễ vậy, mau đi chọn đội đi, chọn đội xong buổi tối mới dễ nghiên cứu chiến lược.”
Thẩm Viện Tử nửa cười nửa không nhìn Ninh Tranh và Vụ Mang Mang, ánh mắt đảo quanh người họ một vòng rồi hất cằm đi chỗ khác.
Ninh Tranh đã quen với tính cách cao ngạo của Thẩm đại tiểu thư từ lâu rồi.
“Nếu chúng ta cùng một đội thì cuộc thi này chắc không có gì khó nhằn nhìr?” Ninh Tranh nói.
Ba người Lộ Tùy đi điền thông tin với ban tổ chức, sau đó thì chọn đội, cơ bản đội mà mình đã chọn sẽ không điều chỉnh nữa, nhưng để cân bằng thực lực đôi bên ban tổ chức sẽ điều chỉnh nho nhỏ, chủ yếu là nhắm vào nữ đội viên để đôi bên quân bình.
Nhìn Lộ Tùy ký tên mình vào danh sách đội “Phong Bạo”, Ninh Tranh nói ngay: “Lộ Tùy, cậu có ý gì hả?”
Lộ Tùy quay sang nhìn Ninh Tranh: “Thi đấu mà không thử thách thì có ý nghĩa gì, dù sao cũng là trò chơi mà.”
Đúng là ngạo mạn, Ninh Tranh thầm nghĩ, anh ta thì vì muốn thắng lên mới đến đây.
Lộ Tùy đã ký tên xong, Ninh Tranh đành đưa ánh mắt cầu cứu sang cho Thẩm Đình, Thẩm Đình nhìn em gái mình một cái, quả nhiên là huyết thống chiếm thế thượng phong, anh ta cũng chọn đội “Phong Bạo”.
Thẩm Viện Tử đương nhiên đã không hề do dự mà chọn đội Phong Bạo.
“Viện Tử”, một giọng nam cất lên sau lưng họ.
Vụ Mang Mang chỉ hận nỗi trong tay không có hạt dưa, xem kịch mà không có hạt dưa thì giống như xem phim mà không có bỏng ngô vậy, thiếu đi mười phần lạc thú.
Vì người đến chính là vị hôn phu hiện tại của Thẩm Viện Tử, cũng chính là em trai cùng cha khác mẹ của Ninh Tranh - Ninh Hành.
“Anh cả”, Ninh Hành bước lại, gật đầu với Ninh Tranh, thuận tay ôm eo vị hôn thê Thẩm Viện Tử.
Bây giờ Ninh Hành được nhà họ Ninh nâng đỡ, đã nhậm chức tổng giám đốc của Ninh Thị, tức là vị trí ban đầu của Ninh Tranh, khí thế và khí chất khác hẳn ngày xưa.
Ninh Tranh gật nhẹ đầu, “Cậu cũng tới à?”
Tuy là thế nhưng người mà Ninh Tranh nhìn lại là Lộ Tùy, không rõ vì sao bạn thân của mình lại tập hợp những phần tử khác lạ thế này.
Phải biết là anh ta và Ninh Hành về cơ bản là đã kiểu “mày chết thì tao sống”.
Lộ Tùy không nói gì, cũng chẳng buồn nhìn Ninh Tranh, cầm bút máy, cúi đầu ký hợp đồng.
Trên sàn đá của đại sảng vang lên âm thanh “cộp cộp cộp” rõ ràng, Vụ Mang Mang quay sang nhìn thì thấy bạn gái Triệu Tân Vận của Lộ Tùy.
Vụ Mang Mang phồng má, buồn chán chọc chọc ngón tay vào má cho đỡ buồn.
“Lộ Tùy”, Triệu Tân Vận gọi.
Lộ Tùy ngước lên, cất bút đi, gật đầu với cô ta.
“Xin lỗi, lần trước em đã nói những điều không nên nói”, Triệu Tân Vận phóng khoáng nói.
“Tôi không để bụng.” Lộ Tùy đáp.
Vụ Mang Mang nhìn hai người, thầm nghĩ đây mới là hành động bình thường khi người yêu cũ gặp nhau chăng?
So sánh như thế, cô đã trở nên kém cỏi quá rồi, cô và Lộ Tùy đang cố gắng giả vờ không nhìn thấy đối phương.
Vụ Mang Mang nghĩ bụng, lần sau nếu gặp cô cũng phải phóng khoáng chào hỏi mới được.
Khi một đoàn người đi rồi, Vụ Mang Mang lưu ý thấy đội mà Triệu Tân Vận chọn, đội “Thiểm Điện”, tức là cùng một đội với cô.
Vụ Mang Mang có phần không hiểu tại sao Triệu Tân Vận lại không chọn cùng đội với Lộ Tùy, rõ ràng vị Triệu tiểu thư này vẫn còn tình cảm với anh, tuy tỏ ra phóng khoáng nhưng ánh mắt lưu luyến kia không thể che dấu được.
Vụ Mang Mang ăn xong, lén Ninh Tranh chạy về bàn của ban tổ chức, hỏi: “Tôi có thể đổi đội được không?”
“Xin lỗi Vụ tiểu thư, hiện giờ đã khóa danh sách đội viên rồi.”
Thực ra Vụ Mang Mang cũng không mấy hy vọng, cho dù ban tổ chức chấp nhận thì cô cũng khó vượt qua ải Ninh Tranh, tên đó thật là đáng thương.
Phong lưu đa tình, lần này cuối cùng đã gặp báo ứng.
Vụ Mang Mang sở dĩ không can tâm, đến để thử vận may chủ yếu là vì trực giác mách bảo cô rằng đối đầu với Lộ Tùy sẽ chả có gì tốt đẹp cả.
Bây giờ thì chỉ có thể nghe theo lệnh trời thôi.
Buổi tối Vụ Mang Mang lên giường sớm để dưỡng sức, Kết quả bị Ninh Tranh gọi điện đánh thức, “Ngủ chưa, có muốn xuống uống rượu không?”
Vụ Mang Mang hít một hơi thật sâu mới kiềm chế được cơn giận: “Em đã nằm mơ rồi mà anh còn hỏi em đã ngủ chưa hả?”
Bên kia vẳng đến tiếng cười khẽ của anh ta: “Xuống đây ngồi với anh một lúc được không?”
“Không được.” Vụ Mang Mang tiện tay bấm tắt điện thoại.
Kết quả là mới ngủ thì lại bị Ninh Tranh gọi điện, đàn ông mà thi triển khổ nhục kế thì đúng là khiến người ta phải thương hại.
Lần này Vụ Mang Mang không cúp máy, cô nhẹ nhàng ngồi dậy, thực ra nguyên nhân trong đó cô đã thoáng đoán ra.
Nhưng Vụ Mang Mang lại không chắc chắn, dù sao nghĩ như thế thì hình như hơi tự luyến quá.
Ôm theo chút hổ thẹn, Vụ Mang Mang vẫn xuống dưới gặp Ninh Tranh.
Vụ Mang Mang tìm thấy Ninh Tranh ở quán bar lầu một, anh ta đã uống say chếnh choáng rồi.
“Đừng uống nữa, ngày mai vào núi rồi”, Vụ Mang Mang nói.
Ninh Tranh quay sang: “Đừng nói nữa, ngồi với anh đi.”
Ninh Tranh cúi đầu, vẻ mặt ủ rũ.
Vụ Mang Mang không nói gì, ngoan ngoãn ngồi cạnh chơi điện thoại, vừa hay cô chưa vượt qua các cửa trong game mà Đỗ Vân Đào tặng.
Ninh Tranh chờ mãi không thấy Vụ Mang Mang an ủi gì, thở dài nói: “Sao không nói gì?”
Vụ Mang Mang liếc nhìn anh, ý hỏi “Anh bị tâm thần phân liệt hả?”
“Thần khinh thô như em, chẳng trách Lộ Tùy lại chia tay.” Ninh Tranh bực tức.
Vụ Mang Mang cất điện thoại, đứng lên, đầu cô có vấn đề mới cảm thấy hổ thẹn với Ninh Tranh.
Chết dưới khóm mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu, là do tự anh ta tìm đến cái chết, liên quan gì đến cô, đúng không?
Ninh Tranh kéo tay Vụ Mang Mang lại: “Được được, đừng đi, là do anh không tốt, em cũng nóng tính quá! Lúc em và Lộ Tùy ở bên nhau chẳng phải trông rất ngoan hiền hay sao?”
Vụ Mang Mang cau mày, không biết vì sao Ninh Tranh cứ nhắc tới Lộ Tùy.
“Anh có phải ‘gay’ không? Thực ra anh luôn yêu thầm Lộ Tùy đúng không?” Vụ Mang Mang nói không khách sáo.
Ninh Tranh cười nói: “Thế thì em phải hỏi những cô bạn gái cũ của anh rồi.”
Vụ Mang Mang cười lạnh: “Không chắc rồi. Nếu không vì sao Lộ Tùy không chung đội với anh là anh lại buồn đến mức như bố mẹ chết thế hả?”
Ninh Tranh trừng mắt: “Có biết nói năng không vậy?”
Vụ Mang Mang chẳng buồn đối phó, đứng lên định đi thì bị Ninh Tranh kéo giật lại, suýt thì ngã ngồi xuống người anh ta.
“Thái độ của Lộ Tùy anh biết, ở giữa còn có Thẩm Viện Tử, cậu ta không thể đứng về phía anh. Hơn nữa chuyện giữa anh và Ninh Hành là chuyện riêng của bọn anh, anh cũng không muốn để Lộ Tùy và Thẩm Đình nhúng tay vào.” Ninh Tranh nói.
Nếu đã hiểu rõ thì anh uống rượu giải sầu cái gì? Vụ Mang Mang lườm anh ta.
“Thục nữ đừng tùy tiện lườm như vậy”, Ninh Tranh chọc vào má Vụ Mang Mang.
Vụ Mang Mang hất tay Ninh Tranh ra, “Đừng đụng tay đụng chân.”
Ninh Tranh có vẻ tổn thương, “Mang Mang, em bảo anh khi nào thì có thể thành chính thức?”
Vụ Mang Mang không biết nói sao.
Ninh Tranh cũng biết quá khứ của mình là hòn đá cản đường rất lớn, thế là chồm lại hỏi tiếp: “Nếu lần này chúng ta thắng, em có thể đồng ý chuyển anh thành chính thức không?”
“Xin lỗi, Ninh…” Vụ Mang Mang chưa nói dứt thì đã bị Ninh Tranh bịt miệng.
Vụ Mang Mang đẩy anh ta ra, theo phản xạ giơ tay lên, nhưng chưa kịp đánh thì cô và Ninh Tranh đã cùng lúc trông thấy Lộ Tùy và Thẩm Đình đang đứng trước mặt họ.