Nữ Thần Đụng Phải Nữ Thần Kinh

Chương 111



Khang Tịch về đến nhà, cả người có vẻ mệt mỏi phờ phạc, ỉu xìu giống như là trái bóng hơi bị đâm thủng.

Thứ giác quan thứ sáu này, thật đáng sợ.

Đột nhiên nàng cảm thấy, nếu như không đồng ý hợp tác bộ phim chung với Vu Đông, hoặc có lẽ là bộ phim kia chỉ gây tiếng vang tầm trung, vậy thì tốt hơn. Nhưng mà nghĩ lại buồn cười, lại tự cười nhạo bản thân một phen. Cho dù không hợp tác với Vu Đông, vậy thì sao? Khang Cẩm Hoa còn có rất nhiều cách, có thể đưa nàng đến nơi khác, cùng một người khác vậy?

Đi vào nhà vệ sinh, vốc vài nắm nước lạnh lên rửa mặt, Khang Tịch ngẩng đầu lên, nhìn mình trong gương, thở dài một hơi thật sâu.

Sau đó nàng gội đầu, sau khi sấy khô tóc lại tiếp tục đứng đó ngẩn người. Luôn cảm thấy không có chuyện gì thuận lợi xảy ra cả. Bên trong điện thoại còn chất đầy tin nhắn nói xin lỗi từ Vu Đông.

Ở trêи weibo, số tài khoản Mạc Đồng kia lại chất đầy tin nhắn riêng. Một đống người quan tâm hỏi nàng đi đâu vậy, có phải bị bệnh hay không, có phải là gặp chuyện gì rồi không, tại sao đột nhiên lại mất tích.

Thật ra chỉ có một tuần nàng chưa cập nhật mới và giải đáp thắc mắc của dân mạng mà thôi.

Còn có vài dân mạng, liên tục gắn thẻ tên nàng, hỏi nàng về những tin đồn của các ngôi sao.

Làm một chuyên gia giao tiếp xã hội nhỏ, thật ra người nào đó có vết nhơ ai đó rất xuất sắc nàng đều biết. Dù sao đều là người chung ngành, cho dù là chuyện lớn hay nhỏ, chỉ cần sắp xảy ra, là đã có thể bay vào trong lỗ tai rồi.

Cho nên, nếu có người hỏi lịch sử đen tối gây sốt của ngôi sao, nàng sẽ chọn bỏ qua không trả lời. Nhưng nếu như có người hỏi ngôi sao kia thật sự làm người đến nơi đến chốn, lại bị người xấu bôi đen, nàng vẫn sẽ lựa chọn làm sáng tỏ.

Làm người khó khăn thế nào, nàng biết.

Trước đây lúc mở weibo này, ý tưởng của nàng rất ngây thơ rất lãng mạn rất có chủ nghĩa anh hùng. Đó chính là, nàng muốn trở thành hiện thân của công lý, nàng phải bảo vệ tất cả anh chị em nghiêm túc tham gia vào nghề.

Nhưng bây giờ, ngay cả chuyện của bản thân còn hỏng bét, không giúp được, nên weibo này cũng dần dần bỏ hoang.

Sau khi trồi lên bất ngờ, Khang Tịch lại đăng xuất.

Một lát sau, phòng khách truyền đến tiếng mở cửa. Nàng vội vàng vén tóc lên, lấy cái kẹp tóc nhỏ kẹp lên, lại lấy khăn mặt lau mặt.

“Khang Tịch, mình về rồi! Mình nói cậu nghe cái này nè, hôm nay có một fan hâm mộ gửi một đống đồ đến công ty mình đó. Bởi vì mình từng nói không nhận quà có giá trị, nên nha, toàn bộ những thứ này đều là tự tay cô ấy làm ra đó, cực kỳ có lòng đúng không!”

Chưa thấy người đã nghe tiếng. Nghe giọng nói đó, thật sự tràn đầy phấn chấn.

Khang Tịch quay sang phía cái gương, vươn tay đè ép hai gò má, cong khóe môi, lộ ra một nụ cười, sau đó mở cửa đi ra ngoài.

“Tốt vậy à, là những thứ gì vậy?”

Quý Ưu Trạch còn đang sắp xếp lại những túi đó trêи bàn trà. Mãi đến khi Khang Tịch đi tới đứng lại Quý Ưu Trạch mới đứng dậy.

“Cậu xem, cái này là dây chuyền vỏ sò thủ công, cái này là thiệp cầu nguyện thủ công tự tay cô ấy làm! Còn cái này nữa, là cái cài tóc cô ấy làm, à đúng rồi, cô ấy còn làm cho chúng ta mỗi người một cái, nói là đồ đôi bạn thân!” Quý Ưu Trạch nói rồi tách cài tóc kia ra, cài lên đầu Khang Tịch.

Khang Tịch giơ tay lên chạm vào cài tóc trêи lỗ tai nhỏ, cười nói: “Cũng được đó.”

“Sao mắt cậu đỏ như vậy? Sao mặt cũng đỏ như vậy chứ?” Quý Ưu Trạch thấy Khang Tịch bất thường, vội giơ tay lên kiểm tra trán Khang Tịch.

Quý Ưu Trạch vội hỏi: “Ôi trời nóng quá, mặt cũng rất nóng, có phải bị bệnh rồi không?”

“Không có, vừa rồi gội đầu ở trong đó, hơi nước bốc lên thôi.” Khang Tịch nhẹ nhàng kéo tay Quý Ưu Trạch xuống.

“Vậy à. Mau tới nhìn nè, cậu đeo cái này đúng là siêu đáng yêu luôn!” Quý Ưu Trạch nói rồi kéo Khang Tịch đi qua hướng cái gương, hơn nữa cô cũng tự đeo lên.

Rất đẹp, giống như là hai con thỏ con đáng yêu. Đầu chạm trán, lỗ tai chạm lỗ tai, rất đáng yêu.

Đột nhiên Khang Tịch lại nghĩ, nếu như có thể chuyển đến nơi thế giới 2D đẹp nhất sống thì tốt rồi. Ở nơi đó, có thể rời xa ồn ào, không cần lo lắng điều gì. Sau khi nghĩ xong lại bắt đầu tự giễu: “Khang Tịch à, mày bao nhiêu tuổi rồi, còn nghĩ đến ý tưởng này?”

Về chuyện bạn gái của Vu Đông, Khang Tịch tìm đến Thái Vân, nói rõ tình huống phát sinh ngày hôm đó.

Nhưng mà Thái Vân nói không có vấn đề gì, bởi vì bên phía Vu Đông đã liên lạc, nói là đã xoa dịu được tâm trạng của bạn gái Vu Đông. Hơn nữa bên phía bạn gái cũng biểu thị là lúc đó quá kϊƈɦ động, sau này sẽ không phạm phải sai lầm nữa. Dù sao trước kia, Vu Đông chưa bao giờ dính scandal với bất kỳ ai, nên bạn gái anh ta cũng chưa từng ầm ĩ.

Mà lần này, đột nhiên Vu Đông bắt đầu thu hút truyền thông, bạn gái anh ta không vui cũng là bình thường, giải thích rõ ràng rồi cũng không có gì đáng ngại nữa.

Khang Tịch nghe vậy, đáp một câu: “Vậy là tốt rồi.”

Lúc sau, Khang Tịch lại suy nghĩ một chút, hỏi: “Bạn gái anh ta bao nhiêu tuổi?”

Thái Vân trả lời: “Tuổi không lớn lắm, trông có vẻ mới hai mươi bốn hai mươi lăm.”

“Vậy cũng không nhỏ, lại vẫn tùy hứng như thế.”Khang Tịch nói rồi lắc đầu một cái.

Chỉ có điều, tổ chương trình tìm một ngôi sao đã có bạn gái tham gia chương trình này, cảm giác như bản thân đang làm xiếc đi trêи dây.

Nhưng lúc sau, lại không nghĩ thêm, sau khi chương trình quay, Khang Tịch sẽ lấy tính chuyên nghiệp ra, vùi đầu vào trong đó.

Tập một sẽ quay cảnh mới quen, hai bên làm bộ không biết đối phương muốn tham gia chương trình này như mình, lúc nhìn thấy những khách mời xuất hiện, còn phải làm bộ tỏ ra rất kinh ngạc.

Thật ra trong những chương trình giải trí đó, Khang Tịch vẫn cảm thấy cái này nổi tiếng được có thể nói là rất cẩu huyết. Rõ ràng trước khi tham gia mọi người đều biết sẽ có ai tham gia, nhưng mà còn phải đối mặt với ống kính: “Tôi không nghĩ là anh ấy sẽ đến đâu, thật sự là không thể tin được, chỉ có điều vẫn rất vui, dù sao chúng tôi từng đóng phim chung với nhau, cho nên cũng hiểu rõ đối phương, không xa lạ gì.”

Thật giả tạo. Còn có một chương trình nổi tiếng nữa cũng rất giả tạo, đó là phỏng vấn sau hậu trường. Người phỏng vấn ném ra vấn đề và người được phỏng vấn sẽ trả lời, hầu như đa số là đã được soạn từ sớm. Chỉ có điều lúc người được phỏng vấn đang nói, sẽ thay đổi bản thảo một chút, hơi khai triển tự do một chút. Nhưng mà thay đổi bao nhiêu cũng không rời bản chất.

Còn couple, cũng đã lập ra từ sớm. Cái gọi là chơi game cặp couple, một là muốn tạo cảnh nối, hai là để tăng hài hước, hâm nóng bầu không khí mà thôi. Thật ra nếu như thật sự muốn quyết định theo trò chơi, Khang Tịch và Vu Đông sẽ không thể hợp lại chung cặp. Chỉ là tổ chương trình vạn năng luôn có cách đến cuối cùng sẽ trói cả hai người lại cùng chỗ.

Quyết định xong couple, sau đó chuyện đầu tiên làm là hiểu nhau, trò chuyện một chút và vân vân. Chỗ này chính là khai triển tự do.

Khang Tịch ngồi đối diện với Vu Đông, cười nói: “Thời tiết hôm nay thật tốt, chỉ là có hơi nóng.”

“Đúng vậy, đến đây, em ngồi lại gần đây chút, đừng để bị phơi nắng.” Vu Đông nói rồi giơ tay ra kéo Khang Tịch.

Nhưng mà trước khi tay Vu Đông chạm vào mình, Khang Tịch đã chủ động đi sang ngồi xuống.

Vu Đông bắt đầu tìm chủ đề: “Chúng ta đúng là rất có duyên, không nghĩ tới vậy mà lại tham gia cùng nhau, em sẽ không cảm thấy thất vọng chứ?”

Khang Tịch cười nhạt: “Thất vọng điều gì?”

“Trong nhóm nam tới hôm nay, anh không cao nhất, cũng không phải đẹp trai nhất.” Vu Đông nói rồi gãi đầu, gương mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng.

Khang Tịch nghiêng đầu cười: “Sao thất vọng được chứ? Anh có nhân phẩm tốt.”

Nét cười của Khang Tịch luôn luôn đẹp nhất.

Vu Đông tiếp tục xấu hổ nói: “Thật vậy sao? Nói thật, thật ra anh lại nghĩ ngược lại, mình rất may mắn. Đúng rồi, em có khát không? Anh thấy em uống rất nhiều nước, nếu không đủ, anh gọi người đổi cho em ly khác.”

Phải nói là, lý do mà Vu Đông nắm được rất nhiều trái tim thiếu nữ cũng là vì anh ta thường lộ ra bộ dáng bản thân ngại ngùng vô hại. Gần đây biểu tình vô tội gì gì đó rất phổ biến.

Khang Tịch nghe xong, lắc đầu.

Lúc sau, hai người lại trầm mặc. Nửa ngày cũng không biết phải nói gì cho phải. Chủ yếu là Khang Tịch vốn không đặt ý nghĩ ở nơi này, nên bỗng có chút không biết diễn thế nào.

Đạo diễn thấy thế, vậy nên chạy lại bắt đầu giảng giải dẫn đường cho bọn họ. Sơ lược là lúc lần đầu tiên nam nữ gặp nhau thì làm thế nào mới tạo ra cảm giác bén lửa.

Trong quá trình Khang Tịch nghe, vẫn gật đầu. Nhưng thật ra lúc bắt đầu ghi hình, vẫn lại luôn tạm dừng.

Nếu như trực tiếp đưa cho nàng một cái kịch bản hoàn chỉnh, ngược lại nàng có thể hoàn thành hoàn mỹ. Nhưng mà muốn dựa vào tưởng tượng của chính mình, nói thật áp lực rất lớn.

Sau khi khó khăn quay xong phần nói chuyện, sau đó phải quay cảnh đi ăn cơm. Thoạt nhìn trêи đường đi, hai người thảo luận địa điểm đến, nhưng thực tế lại là nơi quảng cáo tổ chương trình sắp xếp.

Sau khi vào trong nhà hàng, Vu Đông rất tích cực giành kéo ghế ra cho Khang Tịch.

Vu Đông hỏi: “Món ăn ở đây rất ngon, anh từng tới đây ăn một lần rồi, món canh gà tơ om nấm tùng đậu hủ này thật sự rất tươi. Em có muốn ăn thử không?”

Khang Tịch gật đầu: “Được.”

Gọi vài món thức ăn, sau một lát khi thức ăn mang lên đủ. Vu Đông còn chủ động múc canh cho Khang Tịch, múc xong rồi lại thổi cho nguội bớt, mới đưa cho Khang Tịch. Dáng vẻ đúng là rất tỉ mỉ chu đáo.

Nhưng mà Khang Tịch vẫn không diễn xuôi được. Không phải làm lỗi ở đây thì là lỗi chỗ kia. Hơn nữa loại kiểu trạng thái không hồn này cứ giằng co một tháng.

Bình thường chương trình thực tế ghi hình trước, ghi hình được vài tập mới bắt đầu phát sóng.

Nên thời gian tập đầu tiên phát sóng cách thời gian lần đầu ghi hình, cũng khoảng hai ba tháng.

Trong hai ba tháng này, công việc của Khang Tịch ngoại trừ chương trình thực tế ra, còn có ghi hình tác phẩm mới.

Không biết là vì quá mệt mỏi, hay là lần này áp lực tinh thần quá lớn, biểu hiện của Khang Tịch trong đoàn phim, cũng không giống như cá gặp nước như trước kia.

Cuối cùng sẽ không rõ sao lại phạm lỗi.

Khang Cẩm Hoa giống như là một tòa núi lớn, ép nàng không thở nổi.

Khi NG một lần nữa, trợ lý đưa điện thoại tới cho Khang Tịch, vì Khang Cẩm Hoa gọi điện tới.

Khang Cẩm Hoa nói: “Ba đã mua một gian nhà mới cho con, con dọn vào đi.”

“Chuyện này ba không có trải qua sự đồng ý của con, chuyện ba mua là chuyện của ba, con dọn hay không dọn là chuyện của con, không phải rất đúng sao?” Khang Tịch kẽ cắn môi dưới, trong lòng vốn đã loạn muốn chết, đột nhiên Khang Cẩm Hoa lại lôi ra chuyện này, trong lòng nàng bây giờ ngoại trừ nén giận cũng chỉ có nén giận.

“Nếu như con không đồng ý cũng được. Nếu như con không đồng ý, con đường sau này của Quý Ưu Trạch có bao nhiêu nhấp nhô, con nên đoán được.” Khang Cẩm Hoa nói xong liền cúp điện thoại.

Khang Tịch sững sờ, hơn nửa ngày mới bỏ điện thoại xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.