Sau khi đợi được Hanna chạy tới, ba người một người cầm vé vào công viên giải trí.
Bởi vì Hanna trông thật sự rất có cá tính, hấp dẫn rất nhiều em gái liên tục nhìn về bên này.
Mặc dù Quý Ưu Trạch đeo kính râm và mũ, nhưng cũng chính là vì sợ bị người khác nhận ra, ngay sau đó thì lấy hai cái khẩu trang.
“Cho cậu.” Quý Ưu Trạch vươn tay, đưa đến trước mặt Khang Tịch.
Khang Tịch nhận lấy, lật lại xem thử, thấy trêи khẩu trang thêu năm chữ to: “Thiên vương che mặt hổ.”
Lại nhìn khẩu trang Quý Ưu Trạch, chỉ thấy trêи thêu: “Bảo tháp trấn quái sông.”
Vẫn không thay đổi, chỉ thích thu thập những đồ vật kỳ quái gì đó. Khang Tịch còn nhớ rõ, lúc Quý Ưu Trạch học trung học, mua một đống thẻ kẹp sách, nhưng có rất nhiều thẻ tên sách, một chút cũng không trong sáng, còn hơi H, cũng không biết lấy từ đâu ra.
“Em cũng muốn!” Hanna thấy hai người đều đeo, nghĩ thú vị, vậy nên cũng xòe tay muốn.
Nhưng Quý Ưu Trạch liếc cô một cái, nói một câu: “Muốn gì mà muốn, xin cơm à?”
Lúc đó, Quý Ưu Trạch thẳng hướng tàu lượng siêu tốc bay qua.
Đi được mấy bước, thấy Khang Tịch không theo tới, vậy nên Quý Ưu Trạch quay đầu lại chỉ hướng đó, hỏi: “Thế nào, sợ rồi? Cậu cũng chỉ biết chơi xe đụng.”
Khang Tịch nhẹ nhàng nắm ngón tay, cảm thấy đầu có hơi choáng. Đúng vậy, không sai, nàng sợ độ cao.
Khi còn bé, nàng và em gái Chu Ngọc Liên mà cha nhận nuôi từng nảy sinh mâu thuẫn, sau đó vừa tức giận vừa kϊƈɦ động, kéo cửa sổ nhảy xuống. Vì Chu Ngọc Liên nói: “Bây giờ, ở bên ngoài ba toàn khen em ngoan, ba và mẹ đều nói chị không nghe lời, em nghe lời. Nên bọn họ không thích chị.”
Khi đó Khang Tịch mới mười hai mười ba tuổi, thời kỳ nổi loạn, đâu nghe được lời nói như vậy?
Huống chi, từ lúc mới đầu nàng cũng không cho rằng Chu Ngọc Liên là người nhà. Nàng cũng chưa từng nghĩ tới cha sẽ xem Chu Ngọc Liên là con gái ruột mà đối xử. Nàng vẫn cho là, cha chỉ thu nuôi Chu Ngọc Liên, chẳng qua là vì lúc đó chuyện của Chu Ngọc Liên nhiều báo nói đến, lực ảnh hưởng rất lớn, làm cha lại vì mới trải đường cho sự nghiệp, bác nhân hảo cảm, vậy nên mới nhận nuôi cô ta.
Cho nên, trong mắt Khang Tịch, Chu Ngọc Liên cũng chỉ là một chó con sống nhờ nhà mình.
Nhưng đó không hề nghĩ đến là, cha mẹ vậy mà thật sự đối xử với cô ta như con gái ruột.
Mặc kệ là làm gì, bọn họ đều sẽ nói: “Khang Tịch, con cũng lớn rồi, phải để cho em gái.”
Thậm chí, cho dù Chu Ngọc Liên không cẩn thận làm sai việc, cha mẹ cũng đều thuận tiện nói thêm câu nữa: “Khang Tịch con làm chị kiểu gì vậy? Sao mặc kệ em gái con thế hả?!”
Lâu ngày, lòng Khang Tịch tích lũy mệt mỏi. Chỉ mới tuổi đó, vốn rất dễ kϊƈɦ động, vì thế đã làm rất nhiều việc ngốc, dẫn đến cái nhìn của người nhà đối với nàng ngày càng không tốt. Chu Ngọc Liên cũng không như vậy, cô ta giống như là trời sinh có năng lực lấy lòng người.
Khang Tịch từ việc đó trở nên rất cáu gắt.
Nên, khi nàng nghe được Chu Ngọc Liên nói: “Dù chị chết cũng không quan trọng, ba mẹ sẽ không không vui!” Lúc đó, Khang Tịch không hề do dự, mở cửa sổ, nhảy xuống.
Kết quả là cây đại thụ ngoài cửa sổ cứu nàng. Rất cẩu huyết.
Sau lại ba mẹ Khang Tịch nghĩ nàng thật sự rất kỳ quái, mời một bác sĩ tâm lý cho nàng, mới biết được, Khang Tịch khi đó, đã mắc chứng trầm cảm vừa phải.
Chứng trầm cảm, kéo dài bốn năm, dù sao vẫn rất xấu, cho đến khi lên đại học mới thật sự khỏi hoàn toàn.
Cũng bắt đầu từ khi đó, Khang Tịch bắt đầu dè dặt thu lại mũi nhọn của mình, học như người thường sinh hoạt giao tiếp. Góc cạnh của nàng bị mài đến mượt mà hơn nhiều, cuộc sống cũng sống dễ chịu hơn.
Nàng cũng không cảm giác mình như vậy giờ là đeo mặt nạ đối xử. Ngược lại nàng rất thích mình như bây giờ. Bởi vì, bản thân bây giờ, hiểu được làm thế nào để bảo vệ mình, hiểu được làm thế nào để sinh tồn trong biển người.
Chỉ là, bệnh sợ độ cao của nàng đại khái là vĩnh viễn sẽ không tốt lên được. Nên, nàng rất ít nhận phim võ thuật. Dù là nhận, cũng sẽ diễn vai ngoài mặt trí tuệ tràn ngập nhưng sức mạnh thì yếu ớt. Ngay cả khi như vậy, cũng chính là không tránh được các loại cảnh từ trêи cao rơi xuống, khi đó, nàng chỉ có thể dùng thế thân.
Mà trong kịch cũng vậy, bộ phim đầu tay “Tung Hoành” để cho nàng đứng trêи đỉnh vinh quang, vai của nàng là một đả nữ, nữ hiệp khách võ nghệ cao cường không gì làm không được.
Nên lúc đó có người khen nàng diễn xuất tốt, tư thế trêи không rất thích hợp, bọn họ rất sợ hãi. Nàng vốn định làm rõ, nhưng công ty không cho. Nói là trong giới giải trí, nếu có thể làm cho người khác nghĩ phim nào cũng tự thân ra trận, sẽ nhận được hảo cảm.
Khi đó Khang Tịch ngây thơ đáp ứng sẽ không nói ra. Nhưng điều này như một cây gai, vẫn nghẹn trong cổ họng.
Người ngồi trêи tàu lượn siêu tốc lại thét lên từ trêи cao lướt qua, hình như lưu lại tiếng vọng, vào đông trêи không mát lạnh trắng xanh như chậm rì quanh quẩn cợt nhả cánh chim.
Hanna hưng phấn chạy qua.
Hai tay Quý Ưu Trạch cắm trong túi đi vài bước, sau đó xoay người nhìn Khang Tịch, hỏi: “Cậu vẫn OK chứ? Không thể thì đừng cậy mạnh.”
Nhưng, Khang Tịch đột nhiên hít một hơi thật sâu, mỉm cười nói: “Gì mà cậy mạnh hay không cậy mạnh, chúng ta đi chơi thôi.”
Đúng vậy, chỉ cao có chút này, bất kể là như thế nào, cũng phải chinh phục.
Ba người ngồi xong, thắt dây an toàn, đoàn tàu chậm rãi di chuyển về phía trước, lạch tạch lên cao.
Hanna rất phấn khích hô lớn: “Oh, Cece, it's so cool! Ohhhhh~‼!” (Cece là biệt danh của Khang Tịch)
Đoàn tàu lên giữa không trung, Khang Tịch thấy kiến trúc dưới đất, đột nhiên có chút không khỏe.
Hai tay nàng giữ trước ngực rất gắt gao, có gió thổi qua, khiêu tóc dài của nàng bay phất phới, nàng nhắm hai mắt lại, sắc mặt trắng bệch.
Tuy nhiên vào lúc này, có một bàn tay im lặng, bình yên duỗi đến, phủ lấy tay nàng.
Bàn tay kia rất ấm áp, giống như một ngọn lửa nhỏ trong thời tiết giá lạnh trước mặt, mỏng manh lại quật cường chiếu sáng.
Khang Tịch quay đầu lại, thấy Quý Ưu Trạch bên cạnh đang nhìn mình.
Sau khi Quý Ưu Trạch thấy Khang Tịch mở mắt nhìn mình, thoáng ngại ngùng quay đầu nhìn nơi khác, nhưng trước sau vẫn không buông tay.
Rốt cuộc, đoàn tàu đến nơi cao nhất, sau đó ào ào lao xuống dưới.
Cảm giác đó, thật giống như mỗi cọng lông tơ và linh hồn đều bị lưỡi dao của tử thần đang lôi kéo về phía sau.
Khang Tịch gắt gao nhắm mắt, cánh tay bắt đầu run rẩy, nhưng Quý Ưu Trạch lại tăng thêm lực, nàng đột nhiên cảm thấy hình như cũng không đáng sợ lắm.
Do dự mở mắt ra, nàng không nhìn xuống mà chậm rãi quay đầu nhìn Quý Ưu Trạch.
Quý Ưu Trạch vẫn nhìn ngang phía trước, không nhìn về phía Khang Tịch.
Đột nhiên, Quý Ưu Trạch giơ cánh tay còn lại lên làm tư thế thắng lợi la lớn: “Thế giới này, không có gì là không thể đột phá! Tuyệt đối — không có!”
Sau khi nghe, Khang Tịch khẽ mím môi, hiểu ý cười cười.
Có lẽ là có Quý Ưu Trạch dẫn đầu tốt, ngay sau đó, người bên trong đoàn tàu siêu tốc liên tục hét lên những lời nói trong nội tâm mình.
“Ông chủ, có một ngày tôi sẽ vượt qua ông!”
“Tôi mới không không vui~~~!”
“Mẹ ơi con yêu mẹ~~~!”
“Vợ à cả đời này chúng ta sẽ không tách rời~~~!”
“Thật ra ước mơ của tôi là làm siêu nhân~~~!”
Sau đó, mọi người đều nhẹ lòng thoải mái cười lớn. Khang Tịch nghe giọng của bọn họ, thở ra một hơi, nhưng khẩu khí này cũng thở ra run rẩy trong ngực ra khỏi cổ họng.
Từ nhỏ Quý Ưu Trạch đã không sợ cao. Tuy rằng dây chằng của cô không tốt, vận động không tốt, nhưng lá gan lại rất lớn.
Những thứ con gái sợ, cô chưa bao giờ sợ.
Lúc đi học, có bạn nam thả sâu trong ngăn kéo của cô. Quý Ưu Trạch nhìn thấy, không nói hai lời, trực tiếp lấy tay gắp ra lắc lư lủng lẳng ném vào thùng rác, lúc đó các bạn gái sợ đến lông mày đều biến thành chữ bát (八).
Còn có lần, Quý Ưu Trạch và mấy cô em gái tan học về nhà, gặp phải tên biến thái không sạch sẽ. Tên đàn ông kia cười âm hiểm chạy tới muốn ôm mọi người, các bạn gái khác đều sợ đến mất hồn.
Dùng lời nói của chủ nhiệm trước để hình dung thì, Quý Ưu Trạch là một cô gái kỳ quái không sợ trời không sợ đất.
Trong từ điển làm người của Quý Ưu Trạch, không có từ 'Sợ'. Cho nên cô hung hăng, cho nên cô phải chịu nhiều đau khổ.
Sau khi tàu lượn siêu tốc xuống, Quý Ưu Trạch lại lấy tay về giấu trong túi, nhìn phải nhìn trái, sau đó tự đi về trước.
Khang Tịch ở phía sau, mỉm cười, lập tức đi lên trước, ôm cánh tay Quý Ưu Trạch, nói: “Cảm ơn cậu.”
“Tôi có làm gì đâu, cảm ơn tôi làm gì? Thần kinh.” Quý Ưu Trạch nhức đầu, không được tự nhiên nói.
Khang Tịch thì cười khúc khích, nói: “Tiếp theo có trò gì kϊƈɦ thích, cùng nhau chơi tiếp đi.”
Sau đó phát hiện, Hanna đã bị ba bốn em gái vây quanh. Các em gái cầm điện thoại muốn chụp hình với cô, vậy nên cô đành phải cúi thấp người cùng chụp với các em gái.
“Thật sự rất được chào đón nha.” Quý Ưu Trạch nói câu, lại ghen tị nói: “Các người đều thích như thế?”
Khang Tịch nghe xong, nói: “Đúng vậy.”
Sau đó, nàng buông lỏng cánh tay Quý Ưu Trạch.
Cánh tay bỗng chốc bị người buông ra, cảm giác có chút trống trải. Trái tim bé nhỏ của Quý Ưu Trạch, giống như là bị người tước đi một phần.
“Cậu theo cô ấy đi. Tôi về nhà.” Quý Ưu Trạch quay đầu, muốn đi.
“Về nhà ngủ? Còn nói gì mà hằng ngày xử lý chính vụ bận rộn?” Khang Tịch hỏi.
“Được rồi. Tôi thừa nhận đó là tôi mượn cớ. Khang Tịch, nói thật đi, tôi cứ nghĩ sống chung với cậu rất không thoải mái. Trêи đó, đều là lời thật lòng. Nói xong rồi, tôi đi đây.” Quý Ưu Trạch cúi đầu, sờ chóp mũi, lấy điện thoại xem giờ.
“Lúc trước diễn cặp với cậu, những lời tôi nói, cậu có nghe lọt từ nào không vậy?” Nhưng đột nhiên, Khang Tịch đặt câu hỏi.
Quý Ưu Trạch nghe vậy, dừng chân.
Ngay lúc cô định nói gì đó, điện thoại của cô và Khang Tịch cùng lúc nhận được một tin nhắn.
Quý Ưu Trạch mở tin nhắn ra, thì ra là Vương Nguyệt Bán gửi tới, nói là ngày mai mở tiệc khởi máy, phải có mặt, không được xin nghỉ.
Trả lời xong, tắt hộp tin nhắn, Quý Ưu Trạch cắn môi, nhìn Khang Tịch, sau đó nói: “Mặc kệ ra sao, chỉ mong chúng ta hợp tác vui vẻ.”