Trước khi chương trình ghi hình, Quý Ưu Trạch kẹp tất cả tóc mái của mình lên. Nhìn mình trong gương, Quý Ưu Trạch nghĩ, đây mới chính là cô gái xinh đẹp vĩnh viễn mười tám tuổi quen thuộc kia.
Khi thợ trang điểm vươn bàn tay lên, lấy ra hộp đồ nghề, muốn tháo cái kẹp trêи đầu Quý Ưu Trạch xuống thì, Quý Ưu Trạch giật mình một cái đè tay thợ trang điểm lại, làm biểu cảm thấy chết không sờn nói: “Làm ơn tha cho tóc mái của em đi, nó chỉ là một đứa bé!”
“Quý tiểu thư à, xin em nhất định phải tin tưởng vào kỹ thuật của chị.” Thợ trang điểm không biết làm sao đành buông tay.
“Cái người hớt tóc cho em lần trước cũng nói như vậy!” Quý Ưu Trạch vững như núi Thái Sơn cao chót vót đứng bất động.
“Quý tiểu thư, thật đấy, em cứ yên tâm. Nếu tóc mái của em chỉ là một đứa bé, vậy xin em tin tưởng chị, chị nhất định có thể biến nó thành một cô gái xinh đẹp.”
“Nói cứ như chị là chuyên gia tăng trưởng nhanh chóng ấy.”
“…”
Nửa giờ sau, Quý Ưu Trạch buông vũ khí đầu hàng trước vẻ mặt vừa dịu êm vừa đầy ắp tình thương của mẹ của thợ trang điểm.
Tóc mái của cô, không chỉ rất gọn gàng, mà còn trêи trán.
Nhưng kỳ quái chính là, đôi tay của thợ trang điểm kia rất khéo. Dưới trêu ghẹo của chị, tóc của Quý Ưu Trạch vậy mà làm lại đẹp hơn. Tóc mái cắt lộn xộn, đoạn cuối hơi úp vào trong, tóc dài xõa tung quyến rũ, chân mày vểnh lên trêи, có chút anh khí. Kết hợp với trang điểm mắt, còn có hơi hướng retro. Có chút giống Uma Thurman trong 'Pulp Fiction'. Cảm giác của Thurman.
“Chị, tay nghề của chị thật tốt!” Một tay Quý Ưu Trạch chống trêи bàn trang điểm, đứng dậy nhìn mình trong gương, trêu đùa.
Thợ trang điểm nhìn cô một hồi, mỉm cười dịu dàng, nói: “Thực ra vẫn là vì em lớn lên rất đặc trưng. Kiểu tóc này, rất kén người. Ông trời cũng thật thiên vị em, không cần phẫu thuật thẩm mỹ, bản thân lại có thể đẹp như thế. Nếu mặt chị lớn lên như em hoặc Khang Tịch, nhất định chị sẽ tạo phong cách mới cho mình mỗi ngày.”
“Phẫu thuật thẩm mỹ hay không phẫu thuật thẩm mỹ chị nhìn ra được à?” Quý Ưu Trạch quay đầu lại hỏi.
“Chị hành nghề trong này lâu như vậy rồi, công tác nhiều năm như vậy, chắc chắn luyện ra được một đôi mắt 'hỏa nhãn kim tinh'*.” Thợ trang điểm nói xong, tiến đến bên tai Quý Ưu Trạch, tùy tiện chỉ một cô gái, nói: “Thấy không, mũi của cô gái kia lộ ra nhẵn bóng kìa, nhẵn bóng nhìn từ chỗ này, là có thể xác định cô ta không phải tự nhiên.”
*Hỏa nhãn kim tinh (火眼金睛): ví von đôi mắt thập phần sắc bén, có thể phân biệt được đâu là thật đâu là giả.
Quý Ưu Trạch cái hiểu cái không gật đầu. Mặc vào một bộ đồ da đen tổ đạo diễn đưa cho, ngay lập tức cảm thấy mình biến thành một siêu nữ đặc công.
Lúc nhân viên công tác thấy Quý Ưu Trạch, bị kinh diễm đến nỗi không thể dời tầm mắt.
Ngay sau đó, bắt đầu quay phần giới thiệu chương trình.
Phần giới thiệu này là tổ chương trình cho mỗi người đều làm một phân cảnh đặc biệt. Quý Ưu Trạch được người ta bỏ một cây súng máy vào tay, đứng trong vị trí hình tròn giống cảm giác kỹ thuật số nhà kho nổ tung.
Khi mỗi một chiếc đèn tròn nhỏ được thắp sáng lên, lúc vài người chiếu đèn lên người cô, cô mở hai mắt ra, ôm súng đi ra ngoài.
Áo da rất chặt, hiệu quả tôn lên dáng người vô cùng tốt. Khi Quý Ưu Trạch cầm súng ra ngoài, máy quạt gió thổi bay tóc dài của cô, rất khí phách quyền thế lại lạnh lùng tàn bạo gợi cảm.
“Hollywood girl!”
Trong sân có người bị kinh diễm nói ra.
Quý Ưu Trạch giơ súng lên, đầu nghiêng nhẹ nhàng, chống đỉnh đầu, khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười xấu xa.
Sau khi ghi xong giới thiệu đầu chương trình, mọi người phấn khích vỗ tay. Quý Ưu Trạch cũng cười, có hơi luống cuống tay chân.
Lần đầu tiên tham gia loại chương trình giải trí này, lần đầu tiên có nhiều nhân viên này nọ đều khen cô, có chút xấu hổ.
Không cẩn thận cắt hư tóc, lại nhận được ngạc nhiên bất ngờ.
Lúc sau, Quý Ưu Trạch dưới sự hướng dẫn của tổ chương trình đi đến chỗ gọi là đảo hoang kia. Thật ra chỗ này là một khu phong cảnh, lý do gọi là đảo hoang là vì cố tình sắp xếp thành cảnh này, giống như trò chơi trốn thoát mật thất, cũng không phải thật sự là một mật thất khủng khϊế͙p͙.
Sáu người tham gia chương trình cùng nhau hướng tới một điểm trung tâm, nơi đó đặt một chiếc bàn dài, bên trêи đặt sáu hộp. Người quay phim cố tình quay sải chân của bọn họ dích bụi lên.
Có cảm giác như chụp một tấm hình lớn.
Lúc sau, Tôn Phỉ, Mạc Nhiễm Thành, Tiết Thiểu Hoa và Từ Tú Na người một câu tôi một câu gây hài.
“Wow, kϊƈɦ động quá, là đảo hoang thật nè! Các người biết không, từ nhỏ tôi chỉ thích đọc “Robinson Crusoe”, Dan Brown miêu tả thật sự rất thú vị, tôi luôn muốn thử thách một chút!” Tôn Phỉ quay sang ống kính nói.
Quý Ưu Trạch nghe vậy, cả người chấn động. Cô hơi đến gần Âu Dương Thần Trình, thì thầm nói: “Quyển sách kia là của Daniel Defoe chứ? Dan Brown không phải viết “Thiên thần và ác quỷ” à? Tôi nhớ nhầm hay cô ta nghĩ sai vậy?”
Âu Dương Thần Trình nghe, cũng đột nhiên nhận ra, gật đầu nói: “Nếu đoạn này không bị cắt, sau khi phát sóng Tôn Phỉ sẽ bị ném đá đó.”
Quý Ưu Trạch cũng gật đầu. Khi chơi kéo búa bao, người thắng có quyền lựa chọn ưu tiên, có thể chọn một hộp, trong hộp có nhiệm vụ tương ứng.
Quý Ưu Trạch thành người chọn đầu tiên, cô lục tìm phiếu nhiệm vụ trong hộp mình chọn, sau đó nghiêng đầu mở ra.
“Chào người thám hiểm. Mọi người đều biết rằng trêи thế giới này, không có khả năng đặc biệt, thì không thể sinh tồn. Bây giờ, bạn phải thu thập mấy dụng cụ thoát hiểm, mới có thể thành công thoát ra ngoài. Thứ tự những dụng cụ thoát hiểm là: ba lô, đèn pin, đá đánh lửa, dây thừng, la bàn, cái còi, dao xếp. Bạn phải thu thập chúng theo cách thức, là hoàn thành ba động tác yoga được quy định trêи không. Căn cứ vào mức độ khó của nhiệm vụ cao, nên sau khi hoàn thành, có thể nhận được hai dụng cụ khác nhau.” Sau khi Quý Ưu Trạch đọc xong, ngẩng đầu lên, phát hiện mọi người đều nhìn cô với vẻ mặt khϊế͙p͙ sợ.
“Quý Ưu Trạch trúng số độc đắc rồi.” Tiết Thiểu Hoa nói.
“Xong rồi, cái này rất khó.” Từ Tú Na cũng nói.
Trêи mặt Tôn Phỉ cũng xuất hiện vẻ mặt lo lắng. Nhưng thật ra cũng rất vui vẻ. Mục này, cô cũng từng thử thách rồi. Đúng là rất khó, nhưng cuối cùng cô vẫn miễn cưỡng hoàn thành. Chỉ là, Quý Ưu Trạch… Quý Ưu Trạch có thể sao?
“Tuyệt!” Nhưng mà, Quý Ưu Trạch lại làm một thế giơ ngón cái, còn mang theo nụ cười tự tin. Ngay sau đó, cô cầm phiếu nhiệm vụ, hỏi: “Khi nào thì bắt đầu? Độ cao nào?”
Tổ chương trình đều trợn tròn mắt. Nữ khách mời bình tĩnh như vậy, vẫn là lần đầu bọn họ nhìn thấy. Lần trước, trong quá trình Tôn Phỉ hoàn thành mục này, cơ bản là khóc ở đây.
Sau khi Quý Ưu Trạch cầm vở ghi yoga được dẫn đến địa điểm thử thách, một chiếc máy bay trực thăng lượn vòng bay tới.
“Vậy ra là, dùng món đồ chơi đó treo lên hoàn thành à.” Quý Ưu Trạch xoa tay, trông vẻ mặt rạng rỡ.
Sau khi bước vào trực thăng, thắt chặt dây an toàn, mặt Quý Ưu Trạch không chút thay đổi điều chỉnh góc độ chiếc camera mini, lẩm bẩm: “Cảnh cáo mày, tuy mày quay cằm tao, nhưng cũng phải quay cằm tao đẹp vô đó. Được rồi, tao đi đây.”
Ngay lúc người dẫn chương trình trong máy bay trực thăng định hỏi lúc này Quý Ưu Trạch cảm thấy thế nào, Quý Ưu Trạch đã vèo một tiếng nhảy xuống.
Đến lúc người dẫn chương trình khoảng chừng hai mươi lăm tuổi nhìn thấy một màn kia, có chút máy móc, vài giây định thần lại nói: “Cô ấy vậy mà không nói gì, trực tiếp nhảy xuống… mạnh mẽ quá!”
Sau khi Quý Ưu Trạch nhảy xuống, máy bay trực thăng bắt đầu thay đổi các loại tư thế độ cao khác nhau, vậy nên Quý Ưu Trạch giống như một bao cát bị tha đi, đong đưa trêи không trung.
“Không ai nói với tôi còn phải chơi đu quay trêи không trung à!” Quý Ưu Trạch ở trêи không trung thở dốc hét lớn.
Đong đưa một hồi, máy bay trực thăng cố định ở một vị trí.
Quý Ưu Trạch từ từ ổn định lại, nhanh chóng bắt đầu tìm kiếm nhớ lại ba tư thế yoga kia trong não. Ngay lúc này, bộ nhớ của cô giống như bị đong đưa đến mất trí, các loại tư thế kỳ quái đều xuất hiện trong đầu.
“Là thế này phải không? Hay là như vầy?!” Quý Ưu Trạch một hồi kim kê độc lập một hồi lại đường lan quyền một hồi thì bẻ chân ra phía sau đầu, nhưng vì dưới chân không có mặt đất, nên bẻ ra sau cả đầu và chân thoáng cái lộn ngược.
*Kim kê độc lập miêu tả động tác đứng một chân như trạng thái nghỉ ngơi của con gà vàng. Đường lan quyền là thế võ con bọ ngựa cầu nguyện bắt chước giơ hai càng và chân trước ra phía trước.
“Á tôi cứ, chẳng lẽ xoạc chân?!” Quý Ưu Trạch buông chân, nhắm mắt hét to một tiếng, hai chân cũng xoạc một cái.
Mọi người quay phim dưới mặt đất nhìn đều sắp nôn đồ ăn ra rồi. Vẫn nhớ rõ lần trước Tôn Phỉ thử thách cái này, không biết kì kèo trêи không trung bao lâu, mới cẩn thận từng li từng tí hoàn thành ba động tác.
Nhưng Quý Ưu Trạch này, cô ấy cũng quá tài rồi! Động tác cứ đổi một lát một hồi, người không biết còn tưởng thú từ rạp xiếc đi ra ngoài.
“Thật là, tôi tức đến nỗi xoạc chân luôn, rốt cuộc đúng chưa, từ từ không vội, để tôi nhớ lại…” Quý Ưu Trạch thở hổn hển, cảm thấy dưỡng khí trong phổi đều sắp bị giày vò không đủ dùng rồi.
Quý Ưu Trạch nhắm mắt lại, hai tay ôm vai, dưới chân giống như đạp vũ trụ dạo bước.
Một lát sau, Quý Ưu Trạch đột nhiên mở mắt ra, đem ba động tác kia, từng cái một làm ra.
“Quý Ưu Trạch, nhiệm vụ vòng một hoàn thành!”
Khi loa to gào lên, những người khác đều sợ ngây người. Tôn Phỉ càng sửng sốt hơn.
“Cô ấy cứ vậy mà xong rồi? Vừa rồi xảy ra chuyện gì?” Từ Tú Na đang cầm cung bắn tên bắn bừa mở to hai mắt nhìn. “Sao chớp mắt đã hoàn thành rồi?”
“Cô gái này dũng cảm đến làm cho người ta phẫn nộ mà.” Tiết Thiểu Hoa cầm mấy cái trứng mới, tiếp tục chơi ném đồ lên không trung.
Quý Ưu Trạch trở lại mặt đất, thở phì phò, sau đó làm một thế tay chữ 'V'.
Gió thổi qua, tóc hất lên, nụ cười của Quý Ưu Trạch rét lạnh, hưng phấn nhất thời, còn mở rộng hai tay trêи mặt nhảy điệu con thỏ Tuzki.
“Ôi, cũng không tệ lắm, chơi rất vui.” Lúc Quý Ưu Trạch đi ngang qua Tiết Thiểu Hoa, thuận tiện cầm lấy một quả trứng gà trong hộp ra chơi một chút ném vật lên không trung, lúc đó không chút áp lực nào mà ném quả trứng gà vào trong hộp mà không có hư hại gì.
“Người này quá tài mà…” Cằm Tiết Thiểu Hoa sắp rớt xuống đất. Hắn ở đây đã làm hư một đống trứng gà mà không thành công, nhưng Quý Ưu Trạch lại dễ dàng làm xong.
Tôn Phỉ đang thử thách ăn hết ba mươi con ve nướng trong một phút đã buồn nôn không chịu nổi, quay đầu lại thấy bóng dáng của Quý Ưu Trạch đang rảnh rỗi không có chuyện gì mà chơi ném cục đá trêи bờ biển, sốt ruột đến càng buồn nôn hơn, ọe một tiếng, phun ra tất cả hai chùm mới vất vả ăn vào.
Mà ở xa xa, Khang Tịch cầm một cái kính viễn vọng nhìn.
Kính viễn vọng thật to che hơn phân nửa khuôn mặt nàng, nhưng ý cười rất rõ ràng.
“Chị đã nói cái này có nguy hiểm mấy cũng chỉ là chương trình thôi, biện pháp an toàn đều chuẩn bị rất tốt, em không nên đến tự mình đến xem…” Người đại diện Thái Vân bên cạnh liếc nhìn Khang Tịch lắc đầu.
“Em tin cậu ấy mà. Chỉ là loại chương trình này ghi hình sẽ hao tốn thể lực, nên làm chút đồ ăn sáng đem tới.” Khang Tịch để ống dòm xuống, quay đầu lại nhìn Thái Vân, liếc mắt đưa tình.
“Nhưng em bị bệnh biết không, cưng? Còn nữa, xin em thực tế chút đi, Quý Ưu Trạch dù sao cũng là con gái, em còn coi cô ấy là heo mà nuôi à?” Thái Vân không nói gì, cúi đầu nhìn hai hộp giữ ấm bự chà bá dưới đất.
Khang Tịch nghe vậy cũng nhìn một chút hộp giữ ấm, lại nhìn Thái Vân, vểnh lên, nói: “Nhưng mà em thích.”