Sau khi Quý Ưu Trạch kết thúc thử vai và rời đi, Vương Nguyệt Bán quay đầu lại nhìn Bạch Lâm, nói: “Chị hai, vị này chị có hài lòng không?”
Bạch Lâm vừa nghe mình bị gọi là chị hai, nhất thời có chút mất hứng. Bà liếc Vương Nguyệt Bán, nói: “Tạm được, có thể thấy cô ấy bỏ rất nhiều công sức, giảm bớt cân nhắc không tệ lắm. Cho cô ấy qua vòng này, anh không có ý kiến gì chứ?”
Vương Nguyệt Bán ôm vai, gật đầu.
Tình bạn của ông và Bạch Lâm, bắt đầu từ một lần gặp gỡ chín năm trước. Coi như cũng là bạn cũ. Sang năm chính là năm thứ mười ông và Bạch Lâm quen biết, hơn nữa trùng với sinh nhật bốn mươi tuổi của Bạch Lâm. Nên ông quyết định, quay bộ “Nghe Lời Gió Nói”, như một món quà tặng cho Bạch Lâm.
Bộ tiểu thuyết này thật ra là nói về chuyện cũ lúc còn trẻ của Bạch Lâm. Quan Cảnh chính là phiên bản của bà, mà Trầm Thanh Thiển là bạn gái của bà Ngô Giai Giai.
Về chuyện thể loại tiểu thuyết từ Girl Love thay đổi thành Boy Girl rồi xuất bản là vì tác giả nghèo, vì tiền, lưu truyền rộng rãi với các fan hâm mộ một phiên bản. Tuy nhiên, chuyện gốc đầy đủ là như vậy.
Khi đó, Bạch Lâm và Ngô Giai Giai hẹn ước cả đời bên nhau, mỗi ngày Bạch Lâm đều viết trong nhật ký, tất cả nội dung đều là về Ngô Giai Giai, vô tình viết thành một quyển thật dày.
Về sau, Bạch Lâm đã đem nó chỉnh hợp sửa đổi thành tiểu thuyết, vừa sửa vừa đăng lên mạng.
Điều đáng ngạc nhiên là, khi tiểu thuyết đăng lên gây ra xôn xao rất lớn, ngay sau đó có không ít nhà xuất bản gọi điện tìm đến bà, hỏi bà khi nào có thể hoàn thành, có muốn hợp tác hay không. Nhưng điều kiện là phải thay đổi tình tiết bách hợp, thêm một nam chính.
Lúc đó Bạch Lâm từ chối không chút suy nghĩ.
Nhưng về sau, hai người xảy ra rất nhiều việc, phân phân hợp hợp cãi nhau liên tục. Một lần sau cùng, Ngô Giai Giai không lưu lại gì, một người chạy trốn. Bạch Lâm tức giận bệnh đến hơn nửa tháng. Để ép bản thân kết thúc đoạn tình cảm, bà bắt đầu thay đổi sửa lại hết, còn đổi nam phụ bách hợp thành nam chính ngôn tình, xuất bản.
Sau đó, các truyện bà viết đều là Boy Girl ngôn tình, một quyển bán chạy hơn một quyển. Đồng thời, bà còn bắt đầu thử kết thân, mặc dù chỉ nhìn đối tượng đầy mỡ chán ghét bà đã sợ hãi. Có lẽ là bởi vì, trong lòng bà, luôn luôn có một nút thắt. Hoặc có lẽ, là bà trời sinh chỉ có thể thích con gái.
Cho đến khi có một khoảng thời gian, một cô bé thân thích trong nhà bà bị người trong trường học phát hiện là LES, sau đó gặp phải phê phán nghiêm trọng. Bạch Lâm lập tức nghĩ đến chính mình, nghĩ tới cuốn tiểu thuyết kia.
Đột nhiên bà cảm thấy, bản thân cần phải đối diện với chính mình.
Sau khi Vương Nguyệt Bán hiểu rõ, liền quyết định, dựng thành phim “Nghe Lời Gió Nói”. Mà kịch bản cứ dựa theo phiên bản lúc đầu của tiểu thuyết đã viết.
Quý Ưu Trạch quay lại xe, bắt chéo hai chân, nhắm mắt bắt đầu nghỉ ngơi.
Lúc này, Dương Thải Lâm bắt đầu nói đến lịch trình không dứt.
“Trước em nghỉ ngơi tốn rất nhiều sự kiện, những việc này cũng đều chất chồng chất đống cả rồi, chị nói em biết, cảnh báo vang lên rồi đó!”
“Đầu tiên, một giờ chiều hôm nay có buổi phỏng vấn với Penguin TV. Xem ra bên đó rất lão luyện, khẳng định sẽ không ngừng hỏi các vấn đề này nọ, đoán chừng sẽ nhiều chuyện, cũng sẽ làm em khó xử. đến lúc đó em nhất định không được nổi giận, cố gắng dùng nữ thần ánh sáng của em nghiền áp hết thảy, tóm bọn họ!” Dương Thải Lâm nói, mở tờ giấy A4 đưa cho Quý Ưu Trạch.
Quý Ưu Trạch cúi đầu nhìn, chỉ thấy bên trêи chi chít chữ viết mười hai vấn đề, dưới các câu hỏi là câu trả lời Dương Thải Lâm định ra, dùng bút bi màu đỏ viết ra cho dễ thấy.
“Hai, hai giờ rưỡi chiều có ghi hình một chương trình giải trí trực tuyến đứng đầu (đề cử ngôi sao), phần của em không nhiều lắm, chỉ cần giơ tấm bảng và nói câu thoại: Chào các bạn khán giả thân mến, tôi là Quý Ưu Trạch, chào mừng mọi người cùng xem “Chúng ta đều thích cười”, tôi ở đây chờ bạn nhé!” Dương Thải Lâm nói xong, nhìn xuống điện thoại.
“Ba, bốn giờ chiều, có một buổi ghi hình quảng cáo sản phẩm mặt nạ trong nước. Bốn, bảy giờ rưỡi tối, bộ phim thần tượng ký ba tháng trước bấm máy, hôm nay sẽ quay cảnh đêm cho nhân vật của em. Ừm, trêи đó đều là lượng công việc hôm nay.” Dương Thải Lâm soàn soạt trở mình nói hết, lại đưa kịch bản cảnh đêm cho Quý Ưu Trạch.
“Hôm nay nhiều như vậy á?” Quý Ưu Trạch kinh ngạc.
“Đúng vậy.” Dương Thải Lâm gật đầu.
Không còn cách nào, không phải là một sao nữ hạng nhất, thì không nhận được nhiều việc. Những lịch trình vừa rồi thù lao vặt vãnh cũng không cao lắm. Nhưng người mà, phải kiên trì.
Vào trong cao ốc Penguin TV, Quý Ưu Trạch ăn xong bánh rán trái cây được trợ lý Nghiên Nghiên mua cho, uống một chai sữa tươi nguyên chất, cầm gương hóa trang, tự chỉnh lại lớp trang điểm, đến ngồi xuống bên cạnh người chủ trì nhận phỏng vấn.
Người chủ trì hỏi: “Chào Quý tiểu thư, xin hỏi sau này cô có dự định gì không?”
Quý Ưu Trạch đáp: “Chinh phục thế giới, cứu vớt địa cầu.”
Người chủ trì giơ ngón tay cái lên, tiếp tục: “Rất khí phách! Trong đó cũng bao gồm Tôn Phỉ sao? Xin hỏi cô nghĩ gì về cô ấy? Cô ấy mới ra mắt không lâu, đã nổi tiếng như thế.”
Quý Ưu Trạch ăn ngay nói thật: “Tôi thấy cô ấy trưởng thành.”
Người chủ trì không nghĩ đến sẽ nhận được câu trả lời ngoài ý muốn, lúng túng nở nụ cười, tiếp tục hỏi: “Nghe nói có thể cô sẽ diễn vai nữ thứ trong “Nghe Lời Gió Nói”, xin hỏi đã chắc chắn chưa?”
Quý Ưu Trạch uống nước, giương mắt đáp: “Cách mạng chưa thành công, chí sĩ vẫn cần cố gắng.”
Người chủ trì càng nghĩ càng thấy nối tiếp câu chuyện không tốt, đành phải chuyển câu hỏi: “Xin hỏi cô và Khang Tịch có thật sự là bạn bè không? Bình thường hai người cũng không có tương tác gì nhỉ.”
Vấn đề này khiến Quý Ưu Trạch trầm mặc.
Đột nhiên, cô hơi nở nụ cười: “Cuộc sống không phải lúc nào cũng trực tiếp, nếu mọi người có thể nắm bắt chính xác tất cả tương tác của chúng tôi, bao gồm cả tin nhắn điện thoại, vậy thì thế giới này nên đổi tên thành địa cầu siêu năng lực.”
“Điều đó có nghĩa là hai người thật sự rất tốt nhỉ? Trước đây rất nhiều người nghi ngờ hai người diễn để lăng xê bộ phim điện ảnh mới sắp ra mắt.”
“Tôi chỉ có thể nói, nhận được yêu quý của mọi người. Nếu như diễn xuất của tôi tốt như vậy mà không lấy được giải Oscar, vậy thì không bằng chết cho rồi.” Quý Ưu Trạch nói xong, mỉm cười, hỏi ngược lại người chủ trì: “Anh nói đúng không?”
Người chủ trì nhìn cô, thực sự không nói nên lời.
Sau khi phỏng vấn kết thúc, Quý Ưu Trạch ngồi lên xe, đến ghi hình cho chương trình giới thiệu kia. Việc này thì đơn giản, chớp mắt là xong, sau đó là đến ghi hình quảng cáo.
Hôm nay, cô giống như ăn phải kim đan, cả người đều tràn đầy tinh lực.
Rất nhanh, trước bảy giờ rưỡi, Quý Ưu Trạch vội vàng đến đoàn làm phim kia.
Bởi vì sợ Quý Ưu Trạch một mình làm sai, nên Dương Thải Lâm vẫn luôn bên cạnh. Nhưng đến bảy giờ rưỡi, đột nhiên cô có việc gấp, không thể không đi được. Vậy nên, Dương Thải Lâm lại dặn dò Quý Ưu Trạch một phen, rồi mới sải bước rời khỏi đoàn làm phim.
Sau khi Quý Ưu Trạch nhìn Dương Thải Lâm rời đi, gọi Nghiên Nghiên cùng nhau đến trước mặt đạo diễn, nói với đạo diễn: “Phần diễn của tôi khi nào thì bắt đầu? Tôi vẫn chưa tạo hình, người trang điểm đâu?”
Tuy nhiên, đạo diễn nhìn cô, trong mắt có loại thần sắc khó nói. Hình như là coi thường, lại giống như khinh bỉ.
“Cảnh diễn của cô đợi lát nữa đi, bên này tôi đang quay, rất bận rộn.” Tiếng phổ thông của đạo diễn mang đậm chất địa phương. Mà âm cuối còn kéo rất dài, bộ dáng không kiên nhẫn.
Quý Ưu Trạch có hơi mất hứng. Dù sao, ngay từ đầu cô cũng không muốn nhận quay bộ này, là đạo diễn ngàn cầu vạn cầu, cô mới đáp ứng diễn vai khách mời. Nhưng thật sự, ông ta đang vội vàng quay nữ chính và nam chính, Quý Ưu Trạch cũng không nói gì nữa.
“Vậy, dù sao cũng phải nói cho tôi biết thợ trang điểm ở đâu chứ?” Quý Ưu Trạch cắm hai tay trong túi, hơi mất kiên nhẫn hỏi.
“Thợ trang điểm không giúp được, tạo hình của cô tự mình làm đi, dù sao lên diễn cũng chỉ hơn mười phút mà thôi.” Đạo diễn cũng không ngẩng đầu lên trả lời.
Quý Ưu Trạch thật sự khó chịu, chân mày nhíu lại. Nhưng cô biết mình không thể nổi giận. Lỡ như bị người quay lại đăng lên mạng, chắc chắn cô sẽ bị cắn ngược lại, bị nói là đang 'ra vẻ'.
Lúc này là thời điểm mấu chốt, cô cũng không thể khiến cho toàn dân căm phẫn!
Nhịn!
Quý Ưu Trạch dưới sự giúp đỡ của Nghiên Nghiên, thay đổi trang phục, làm tạo hình, chờ phần diễn của nam nữ chính xong tới lượt mình.
Vậy mà, hai diễn viên nam nữ kia hôm nay y như có bệnh, cứ quay hỏng!
Không biết được bao lâu, Quý Ưu Trạch có chút chịu không nổi. Cô đứng dậy dậm chân vài cái, đi ra phía trước, hỏi đạo diễn: “Phân cảnh của tôi khi nào thì bắt đầu?”
Nhưng đạo diễn lại quan sát cô vài lần, đột nhiên nói: “Lúc nào cũng hỏi hỏi, cô cho cô là ai hả?!”
Quý Ưu Trạch bối rối, bùng nổ, hỏi: “Ông đây sao có thể nói thế?”
Ngay tại lúc này, Quý Ưu Trạch phát hiện, đạo diễn lướt qua mình, tầm nhìn đặt hướng khác, lại còn vừa vẫy tay gọi về hướng đó, vừa hô: “Phỉ Phỉ, không ngờ cô tới đó? Tôi vẫn đang chờ cô!”
“Ngại quá, đại diện của tôi mới đáp ứng cho tôi đến diễn, với lại ở bên kia tôi thật sự rất bận rộn, thật vất vả mới rời đi được, tôi liền dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới.”
Giọng nói này rất quen thuộc, lại kết hợp với biệt danh đạo diễn kêu lên, dù là kẻ ngốc cũng có thể đoán ra là Tôn Phỉ.
Quý Ưu Trạch quay đầu nhìn, người đến đúng là Tôn Phỉ!
Sau khi Tôn Phỉ thấy Quý Ưu Trạch, câu khóe môi cười nói: “Trùng hợp vậy, tôi với cô đều ở đây? Hôm nay chúng ta thấy nhau hai lần rồi nhỉ?”
Quý Ưu Trạch nghe vậy, cũng nhếch khóe môi cười nói: “Cô ở đây diễn vai gì vậy?”
“Chính là vai khách mời nữ tên là Tuệ Duyên.” Tôn Phỉ vén tóc, cố ý lộ ra bông tai ngọc trai long lanh trêи vành tai.
“Cô còn đứng đó làm gì? Mau dẫn cô ấy đi tạo hình đi!” Đạo diễn lập tức gọi thợ trang điểm, để cô dẫn Tôn Phỉ đi thay quần áo trang điểm.
Quý Ưu Trạch lập tức hiểu. Đạo diễn muốn đổi dùng Tôn Phỉ. Dù sao gần đây vận khí của Tôn Phỉ đi lên, hơn nữa độ nổi tiếng đang cao, nên đạo diễn muốn đổi Quý Ưu Trạch cô thành Tôn Phỉ!
Nhưng ông ta không xác định được, Tôn Phỉ rốt cuộc có đồng ý đến làm khách mời phim truyền hình hay không, nên mới đồng thời kéo Quý Ưu Trạch không cho cô đi!
Nghĩ tới đây, Quý Ưu Trạch thở dài cho hả giận, hơi dở khóc dở cười.
Phim truyền hình gì đó đều thối nát, cô mới không lạ gì!
Tôn Phỉ nhìn bóng lưng Quý Ưu Trạch xoay người rời đi, cười đến vui vẻ.