Tinh cầu Ossimit là một hành tinh nằm cách trái đất khoảng 3 triệu năm ánh sáng. Nơi đây là thánh địa của Zombie thuần chủng. Sau những cuộc thánh chiến kéo dài hàng vạn năm giữa Ossimit và các hành tinh lân cận, cuối cùng thì chủng tộc Zombie dưới sự lãnh đạo của Zombie vương Khắc Liệt đã chính thức trở thành một chủng tộc có năng lực chiến đấu mạnh nhất vũ trụ.
Nhưng cách đây vài năm, khi đức vua Estienne thức tỉnh, mọi thứ đã trở nên thay đổi. Zombie không còn đủ sức xưng bá vũ trụ như trước nữa, họ liên tiếp gặp thất bại trước những đội quân tinh nhuệ của Vampire – một chủng tộc xuất hiện ở Trái đất. Những cuộc hành quân thảo phạt thất bại đã khiến danh tiếng của tinh hệ Ossimit trong lòng cư dân vũ trụ giảm sút rõ rệt, chính vì điều này Khắc Liệt hận Estienne đến thấu xương. Gã chỉ hận không trực tiếp giết chết được tên ma cà rồng hoàn mĩ được liên minh vũ trụ xưng tụng là người hoàn hảo nhất liên minh kia.
Bây giờ chính là thời cơ hoàn hảo nhất để loại bỏ Estienne đồng thời cũng là cơ hội duy nhất để xóa sổ hoàn toàn chủng tộc Vampire ra khỏi lịch sử của Liên minh vũ trụ! Chỉ cần trong tay hắn còn giữ "cô gái đó", hắn tin rằng Estienne sẽ xuất hiện ngay thôi.
---
Khi Bạch Ngưng tỉnh lại, cô phát hiện ra mình đang ở trong một khoang thuyền kín mít, tay chân bị khóa bởi hai sợi thiết sắt dài khiến cả cơ thể không thể cử động được.
Xem ra Hạo Trạch biết rõ khi tỉnh lại cô sẽ triệu hồi lại năng lực của một Huyết săn, tới lúc đó những sợi xích bình thường tuyệt đối không có khả năng ngăn cản cô, vì vậy gã mới sử dụng loại thiết sắt mà cơ thể càng giãy dụa lại càng thít chặt này để giam cầm cô. Loại xích làm từ kim loại thuần chất lấy từ đá núi lửa Hazm có độ cứng gấp nghìn lần kim cương nguyên chất cho đến nay vẫn chưa có ai có thể bẻ gãy. Đừng nói đến Bạch Ngưng, ngay cả người có lực chiến đấu mạnh nhất đại lục như đức vua của chủng tộc Vampire hùng mạnh như Estienne de Blois cũng chưa chắc đảm bảo có thể phá vỡ được loại thiết sắt này.
Hạo Trạch đúng là đã đánh giá cao cô quá mức rồi. Tuy nhiên cô vẫn phải nghĩ kế sách thoát khỏi phi thuyền này. Không thể để bọn chúng đưa cô về tinh hệ Ossimit được, vì tới lúc đó gã nhất định sẽ giao cô cho Zombie vương, chỉ sợ tới lúc đó bản thân sẽ lành ít dữ nhiều. Nhưng thoát khỏi phi thuyền được phòng thủ nghiêm ngặt này là điều vô cùng khó khăn, chưa kể đến nếu như cô có khả năng thoát khỏi đây thì cũng khó lòng quay trở lại Địa cầu. Trôi nổi trong khoảng không vũ trụ với điều kiện không có oxi, áp suất lại thấp, ai có thể đảm bảo sẽ toàn mạng mà quay trở về chứ.
Trừ phi... có kỳ tích xảy ra!
Lộp cộp...
Tiếng bước chân vang dội nện trên sàn kim loại kéo suy nghĩ của Bạch Ngưng về với thực tại. Một đôi ủng quân đội màu đen xuất hiện trong tầm mắt của cô, ngay sau đó là bộ quần áo diệt khuẩn quen thuộc mà gã Hạo Trạch hay mặc. Giọng nói chậm rãi từ tính của một người đàn ông vang lên trong khoảng không chật hẹp của phòng giam càng khiến cho nơi đây thêm ngột ngạt, bí bách.
“Hey, Bạch Ngưng! Lần đầu gặp mặt, cô ổn chứ?. Đối với người lần đầu tiên ngồi phi thuyền ra khỏi tầng khí quyển như cô mà nói chắc hẳn giờ rất khó chịu, phải không?”
Lần theo hướng phát ra âm thanh Bạch Ngưng mới nhận ra chất giọng trầm vang, từ tính này không phải phát ra từ Hạo Trạch mà là một người đàn ông có ngũ quan như điêu khắc khác. Hắn ta đứng trước mặt Hạo Trạch, nhìn thái độ cung kính mà Hạo Trạch dành cho gã, Bạch Ngưng đã phần nào đoán ra được thân phận thực sự của người đàn ông này. Cô không biết bản thân có nên ăn mừng về việc được đích thân vua Zombie nói chuyện cùng không?
“Tôi tốt, cảm ơn ngài đã quan tâm, Zombie vương!”
“Haha, cô biết thân phận của ta rồi? Quả nhiên khả năng quan sát không tồi, hèn chi lại nhận được sự giúp đỡ của “hắn”. Nhưng Bạch Ngưng, cô có biết bây giờ mình đang ở trong tình cảnh nào không?”
“Ngược lại tôi lại càng muốn biết bây giờ ngài tính xử lí tôi như thế nào. Sẽ không phải dùng cực hình chứ...?”
“Thú vị... trong tình huống này mà vẫn có thể vui vẻ được tới vậy. Yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ không giết cô, bây giờ giá trị của cô vẫn còn, đợi khi “hắn” đến Ossimit cứu cô, tới lúc đó ta sẽ cho cả cô và hắn vĩnh viễn biến mất trong lịch sử vũ trụ rộng lớn này.”
“Hắn? Rốt cuộc ngài đang nhắc tới ai?”
“Yên tâm đi Bạch Ngưng, sớm muộn gì cô cũng sẽ gặp lại hắn thôi! Hạo Trạch, lần này ngươi có công lớn trong việc vây bắt hậu duệ cuối cùng của gia tộc Bạch huyết, khi về tới tinh cầu Ossimit, ta nhất định sẽ thưởng cho ngươi thật hậu hĩnh.”
“Thuộc hạ xin đa tạ ân điển của người, vương! Người nghĩ xem chúng ta có nên tiêm cho ả ta một mũi SX2307 không? Ả ta rất cứng đầu, thuộc hạ e rằng ả sẽ tìm cách thoát thân...”
“Hừ, ngươi yên tâm đi, cho dù ả có thoát khỏi phi thuyền này cũng không thể thoát khỏi đám “đồ sát vũ trụ” đâu. Đây là khu vực cấm của toàn Liên minh vũ trụ, chỉ cần ả đơn phương một mình bỏ trốn, ả nhất định sẽ trở thành miếng mồi ngon cho đám người kia. Bọn chúng chưa từng được ăn thịt người địa cầu, hẳn chúng sẽ cảm thấy rất thèm khát.”
“Thuộc hạ đã hiểu, vương!”
Khắc Liệt xoay gót bỏ đi, gã ta là một kẻ khát máu, tính mạng của Bạch Ngưng trong mắt gã chẳng khác nào hạt bụi nhỏ trong vũ trụ, nhưng cô ta có một mối liên hệ nào đó với Estienne, dùng Bạch Ngưng làm mồi nhử khiến Estienne xuất hiện mới chính là mục đích cuối cùng của gã.
Khi bóng dáng của Khắc Liệt biến mất khỏi phòng giam, nét mặt của Hạo Trạch bắt đầu thay đổi, gã nhìn chòng chọc vào Bạch Ngưng bằng ánh mắt đầy phẫn nộ.
“Cô không có gì để nói với ta sao? Cô đã khiến ta thất bại thảm hại trong trận chiến với Vampire tại khu thành cổ Hambus, đồng thời cũng khiến ta mất đi cận vệ trung thành nhất. Nếu không phải Vương muốn giữ lại mạng cho cô thì ta đã sớm tiễn cô lên đường rồi”
“Hạo Trạch, ngươi thất bại không phải bởi vì ta, mà do ngươi quá tự phụ. Ngươi cho rằng nếu ta không lừa gạt ngươi thì ngươi có thể hạ được tòa thành đó sao? Hạo Trạch, ngươi đã quá xem thường Vampire, họ không phải là những kẻ ăn không ngồi rồi chờ ngươi tới tiêu diệt đâu. Sớm muộn gì rồi cũng sẽ có một ngày ngươi bị chính Vampire giết chết thôi. Tin ta đi, ngày đó...chắc chắn sẽc không còn xa nữa đâu”
“Khốn kiếp, cô muốn chết sao?”
“Ngươi dám giết ta sao? Đừng quên thân phận của mình, ngươi cùng lắm cũng chỉ là thuộc hạ dưới cấp của Khắc Liệt, khi hắn ta chưa cho phép thì ngay cả một sợi tóc của ta ngươi cũng đừng hòng động tới.”
Bạch Ngưng cho rằng cơ hội duy nhất giúp cô trốn thoát khỏi đám zombie này là tìm được đường ra khỏi phi thuyền. Zombie sống cách trái đất 3 triệu năm ánh sáng, vậy mà bọn chúng có thể hấp thụ được oxi trong bầu khí quyển của Trái đất, việc này khẳng định đám zombie này có thiết bị chuyên dụng nào đó có thể giúp chúng thích ứng được với tầng mặt của trái đất. Chỉ cần cô lấy được thiết bị đó, cô có khả năng nâng cao cơ hội sống sót của mình thêm một chút. Hạo Trạch là người phụ trách về mặt khoa học kĩ thuật của tinh cầu Ossimit, hắn ta chắc chắn có rất nhiều thiết bị điều chỉnh áp suất khí quyển. Nhưng bắt hắn giao thiết bị này ra là chuyện không tưởng, vậy chỉ còn cách khích bác hắn, khiến hắn nói ra nơi chứa thiết bị này là được.
“Cô cho rằng ta không dám, chỉ cần ta muốn giết cô, ta sẽ có cách giải thích với vương. Nhưng giờ không vội, ta muốn xem xem vương sẽ xử lí cô như thế nào. Người địa cầu các cô không phải có câu rằng cách duy nhất có thể khiến người mình thống hận phải chịu đau khổ tới tột cùng chính là khiến họ phải chịu nỗi đau từ từ, âm ỉ trong suốt một quãng thời gian dài trước khi một đao giết chết họ sao?”
“xem ra ngươi sắp trở thành người địa cầu rồi, ngay cả đến câu nói thông dụng của người địa cầu cũng hiểu biết rất rõ ràng. Nhưng Hạo Trạch, ngươi cho rằng ta có thể sóng sót tới tinh cầu Ossimit trong điều kiện không có khí quyển sao? Đừng quên, ta dù là hậu duệ của Bạch huyết nhưng suy cho cũng cũng chỉ là nhân loại yếu ớt thôi!”
“Khi phi thuyền của vương tiến hành nhảy cú nhảy siêu quang, cô sẽ được Zack – cận vệ mới của ta trang bị cho thiết bị điều chỉnh áp suất. Cô vẫn còn giá trị lợi dụng với bọn ta, ta sẽ không để cô vì thiếu oxi mà chết đâu. Cái chết như vậy là quá dễ dãi cho cô rồi. Phi thuyền Tomax của vương sẽ thực hiện cú nhảy siêu quang để tới biên giới của tinh cầu Ossimit trong vòng 30 phút nữa, cho tới lúc đó hãy cố gắng mà tận hưởng những giây phút thanh thản cuối cùng của mình đi. Bởi vì đón chào cô ở Ossimit sẽ là một câu chuyện mà cô không thể tưởng được đâu.