Nữ Thần Là Học Tỷ Của Ta

Chương 7: - Bước đầu tiên



- Editor: BlackObs

Hứa Hạ chỉ thoáng lướt mắt sang phía này rồi thản nhiên đi mất.

"Sao học tỷ cũng ở đây vậy?" Mục Tiểu Phàm vừa che mặt vừa hỏi Tôn Bình Lam.

​"Chủ quán có đứa con cần học thêm". Tôn Bình Làm tình cờ nghe được tin này lúc đến đây chơi hai ngày trước.

​Mục Tiểu Phàm nghe xong nhất thời đau lòng, cũng không màng đến chuyện mất mặt vừa rồi, toàn bộ tâm tư đều hướng về một người.

Mỗi ngày nữ thần đều mất nhiều thời gian đi dạy, ban ngày còn phải đến lớp học, ăn uống thì toàn qua loa bằng bánh bao bột, cứ vậy cơ thể nào chịu cho nổi, không được, cô nhất định phải nghĩ cách giúp nữ thần.

​Sau khi kết thúc lớp tự học buổi tối, Mục Tiểu Phàm nhanh chóng quay về ký túc xá, cầm viết bắt đầu lập kế hoạch.

Hay là kêu nữ thần dạy mỗi mình thôi, mình sẽ trả học phí cao hơn?! Không nên không nên, chắc chắn nữ thần sẽ nghĩ là mình thương hại nàng, sẽ bị tổn thương lòng tự trọng a...

​Vậy nếu không mình sẽ phụ nàng dạy người ta, những lúc nàng mệt mỏi, mình sẽ vào thế thân?! Ơ mà...chưa nói đến điểm thành tích tệ hại của mình, nếu mình với nữ thần chia giờ ra dạy thì thế nào khi nhận được học phí, nàng cũng sẽ chia cho mình phân nửa, loại luôn cách này.

Phải làm sao đây nhỉ? Mục Tiểu Phàm cắn bút trầm tư.

​Mấy nữ sinh chung phòng ký túc thay phiên nhau tắm giặt, mỗi lần lướt qua đều nhìn thấy Mục Tiểu Phàm ngồi bất động suy tư trước máy tính xách tay, ai cũng nhìn nhau nhún vai, không biết bá vương lại sắp bày trò gì nữa.

"Này, tớ hỏi một chút". Mục Tiểu Phàm cũng không quan tâm những người này nghĩ cái gì về mình, vấn đề bây giờ liên quan đến nữ thần của cô, cho nên chỉ cần đạt mục đích thì muốn da mặt cô dày cỡ nào cũng được.

Ba người bạn cùng phòng thấy cô hỏi nên đồng loạt nhìn về phía cô.

Ánh mắt Mục Tiểu Phàm sáng rỡ như bắt được vàng, chớp mắt biến thành chuyên viên marketing chào hàng, nhiệt tình trào dâng: "Các cậu muốn học thêm chứ? Nếu muốn thì tớ có sẵn một giáo viên rất tốt đó, bảo đảm không để các cậu thiệt thòi".

​"Học thêm?" Bạch Xảo ở giường trên ló đầu xuống, đẩy gọng kính hỏi: "Tiểu Phàm, sao tự dưng cậu hỏi vụ học thêm này?".

Hai người còn lại cũng rất tò mò, cái tên bá vương này vô duyên vô cớ sao lại hỏi các nàng chuyện học thêm cơ chứ? Lẽ nào chướng mắt các nàng nên muốn mượn chuyện này chỉnh đốn các nàng? Nghĩ vậy, cả hai đều hết sức đề phòng nhìn Mục Tiểu Phàm.

​Mục Tiểu Phàm không nhìn đến ánh mắt ấy, đầu óc cô lúc này vận hành hết cỡ, cô nảy ra chủ ý rất hay, đó chính là giúp nữ thần mở lớp học thêm, mỗi học viên thu 100 đồng một giờ, vậy nếu có mười học viên, một giờ đã có thể kiếm 1000 rồi, không chỉ giảm rất nhiều thời gian cho nữ thần mà tiền kiếm được cũng nhiều hơn, đúng là một công đôi việc. Mục Tiểu Phàm càng nghĩ càng vui vẻ, vội vã giục họ ra quyết định.

​"Tóm lại các cậu có muốn học thêm không hả? Giáo viên mà tớ tìm giỏi lắm đó nha, đảm bảo mọi người đều vượt qua kì thi cuối kỳ". Dứt lời, các bạn cùng phòng đều tròn mắt kinh ngạc không dám tin.

​"Vậy người cậu tìm là ai? Là giáo viên trường mình luôn sao?" Bạch Xảo lên tiếng hỏi trước tiên.+
​Hai bạn kia cũng không tiếp tục dè chừng Mục Tiểu Phàm là bá vương gì gì nữa, bài vở học hành mới là quan trọng nhất.

​"Trùm học của trường mình - Hứa Hạ." Mục Tiểu Phàm vừa nói xong, đám bạn gần như không dám thở ra.

​"Tiểu Phàm, cậu có thể mời học tỷ dạy thêm cho chúng tớ hả? Chị ấy sẽ đồng ý chứ?" Bạch Xảo biết Mục Tiểu Phàm có quen biết Hứa Hạ, bởi vì buổi sáng hôm đó nàng cũng nhìn thấy, mà bây giờ Mục Tiểu Phàm nói sẽ kêu học tỷ dạy thêm cho các nàng. Điều này có thể sao?!!

​Cơ mà sự việc phấn chấn lòng người thế này có kêu các nàng đừng tin thì các nàng vẫn đâm đầu muốn tin.

Hứa Hạ ở trường này chẳng khác gì là danh nhân a.

​Nếu nói Mục Tiểu Phàm là tiêu biểu cho những người học dốt, vậy học tỷ Hứa Hạ chính là đại diện xuất sắc trên cả xuất sắc, không chỉ có nhan sắc mà còn có tài năng, rất nhiều nam sinh nữ sinh theo đuổi nàng, chẳng qua trước giờ đều thất bại mà thôi. Hôm nay có thể thân cận với học tỷ nhiều hơn, loại cơ hội ngàn năm có một bày ra trước mắt hỏi sao các nàng bỏ qua cho được.

​"Tiểu Phàm, tớ muốn ghi danh." Bạch Xảo là người đầu tiên quyết định.

Đôi bạn kia cũng kích động muốn ghi danh lắm nhưng còn chần chờ chưa dám tiến lên.

​Mục Tiểu Phàm biết các nàng đang sợ cái gì, cô ngoắc tay dụ dỗ: "Lại đây đi, chuyện trước kia tụi mình quên hết đi ha, sau này tất cả là người một nhà tương thân tương ái, đừng có ngại". Mục Tiểu Phàm tự cảm thấy da mặt mình quả thực mỗi ngày dày thêm một lớp.

​Bạch Xảo nghe Mục Tiểu Phàm nói vậy liền nhe răng cười khiến hai cô bạn cũng cười theo, không khí trở nên thân thiết gần gũi hơn rất nhiều.

​Gần đây mọi người chứng kiến sự thay đổi của Mục Tiểu Phàm, mặc dù các nàng vẫn không dám chắc là người này có thật lòng ăn năn sửa đổi không hay chỉ là tạm thời, nhưng giờ đây biết được đối phương quen biết Hứa Hạ nên dĩ nhiên họ cũng tin tưởng cô hơn.

​Mục Tiểu Phàm nhìn tên ba người bạn trên cuốn sổ, khóe miệng cong lên, mặt mày nở hoa, cô lập tức cầm bút viết thêm tên mình bên dưới ba người kia xong rồi mới hài lòng đi tắm.

Hôm sau là thứ hai đầu tuần, buổi sáng học bốn tiết, Mục Tiểu Phàm có muốn đi tìm Hứa Hạ thì cũng không có thời gian, may là buổi chiều trống lớp, vì vậy lúc ở lớp cô tranh thủ hỏi đám người bên cạnh, xem có ai muốn học thêm hay không.

Vừa hỏi liền có thu hoạch, danh tiếng Hứa Hạ thật không đùa được, lại có thêm năm bạn ghi danh. Có một số người khác cũng muốn học nhưng đều bị Mục Tiểu Phàm từ chối, cô nhìn là biết mục đích mấy người đó không phải học thêm, rõ ràng là muốn nhân cơ hội theo đuổi nữ thần a, cô đâu có ngốc mà rước thêm tình địch vào người chứ.

Giờ ăn trưa ở căng tin thật sự quá đông người, Mục Tiểu Phàm tia được Hứa Hạ đang ngồi một góc liền mừng rỡ chạy tới, đặt hộp cơm lên bàn, thả mông ngồi xuống đối diện Hứa Hạ, rồi thở hồng hộc như sắp hết hơi.

​"Có việc gì sao?" Hứa Hạ lạnh lùng nhìn Mục Tiểu Phàm. Nàng vẫn nhớ như in cảnh tượng sáng hôm qua, dáng vẻ thẹn thùng làm nũng của người này với chị đại của trường đối diện làm nàng không thấy thoải mái chút nào, hại nàng cả tối trong đầu đều là hình ảnh đó.

​"Học tỷ, hiện giờ chị nhận dạy thêm tại nhà cho bao nhiêu người vậy?" Mục Tiểu Phàm không có trực tiếp lấy sổ ghi chép ra, mà trước hết thăm dò xem đối phương có chịu mở lớp dạy thêm hay không, dù sao chuyện này là do cô tự nghĩ chứ chưa hề bàn bạc cùng đương sự, khi nãy tan học cô mới sực nhớ vấn đề này.

​"Em hỏi cái này làm chi?" Hứa Hạ cau mày hỏi.

​Mục Tiểu Phàm ngượng ngùng nói: "Thì em... Tối hôm qua em nghĩ ra một kế hoạch tuyệt vời lắm".

​"Ừ." Hứa Hạ chăm chú chờ cô nói tiếp.

​Mục Tiểu Phàm lấy cuốn sổ ra, cô nghĩ mình không nên vòng vo với người lạnh lùng như học tỷ. Nói quanh co cho đã lỡ mà sự tình không đi đến đâu lại bị học tỷ đánh giá là đồ ba hoa chích choè thì đúng là lợi bất cập hại a.

"Uhm thì là em đột nhiên nghĩ tới chị có thể mở lớp học thêm, cùng lúc dạy mười mấy hai mươi người, so ra số tiền kiếm được trong một giờ còn nhiều hơn chị kiếm trong cả tuần đó, chị cũng không cần vất vả tới lui nhiều nữa". Nói tới lời cuối, thanh âm của Mục Tiểu Phàm dần dần nhỏ xíu.

Trong nháy mắt Hứa Hạ ngơ ngẩn cả người, đã bao lâu rồi không một ai để ý đến cực khổ của nàng...Từ lúc mẹ nàng bị bệnh nặng, nàng bôn ba chạy chỗ này chỗ kia hết làm thêm rồi dạy thêm, mệt mỏi đuối sức chưa từng than thở với bất kỳ ai, nhưng mà người trước mặt này lại biết.

Giọng Hứa Hạ có chút trầm thấp, "Chuyện này cần chuẩn bị rất nhiều thứ, ví như địa điểm, trang thiết bị, quan trọng nhất là học viên....phải tính cho kỹ mới được".
​"Học viên em đã tìm giúp chị chín người". Mục Tiểu Phàm lập tức lật ra trang thứ hai, cho Hứa Hạ xem danh sách chín sinh viên, hớn hở khoe: "Thấy em lợi hại không? Từ tối qua tới sáng nay mà em đã tìm cho chị nhiều người vậy nè".

​Hứa Hạ vô cùng ngạc nhiên nhìn cô bé mang nụ cười rạng ngời trước mặt mình, đây cũng là lần đầu tiên Hứa Hạ đáp trả lại một người bằng nụ cười tươi không hề có ý che giấu, nàng nhẹ nhàng cười nói: "Cảm ơn em".

​"Không cần cảm ơn không cần cảm ơn, chờ em giúp chị tìm được địa điểm dạy học luôn rồi lúc đó chị mời em ăn một bữa thật no là ok à". Mục Tiểu Phàm thấy người ta cười với mình là gò má lại bất giác đỏ lên.

​Hứa Hạ biết tâm ý của đối phương và nàng cũng không muốn từ chối tâm ý này, bởi vì nàng nghĩ nếu từ chối thì đôi bên sẽ mất tự nhiên, cảm thấy rất kỳ, với cả lòng nàng cũng có chút chờ mong, không biết cô sinh viên cá biệt đang chậm rãi thay đổi này sẽ mang đến cho mình thêm những điều bất ngờ gì nữa.

​"Vậy có thời gian mình cùng đi tìm". Hứa Hạ mân môi nói. Nàng đã sớm muốn mở lớp dạy thêm, nếu tiến hành được thì nàng sẽ có thêm thời gian cho việc học của mình, dù gì cũng sắp đến thi cuối kỳ rồi.

"Ừ!" Chuyện tốt đẹp thế này cầu còn không được a, Hứa Hạ là đi tìm phòng, cô thì xem như được hẹn hò với nữ thần, vẹn toàn đôi bên!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.