Nữ Thần Quốc Dân Cảnh Ngọc Ninh

Chương 145



Nữ Thần Quốc Dân

CHƯƠNG 145: MÓN QUÀ KỲ LẠ

“A…Đừng đến đây, đừng đến đây!”

“tách” một tiếng, toàn bộ đèn trong phòng được bật lên.

Cả người Cảnh Diệp Nhã núp vào trong ngực Vương Tuyết, Vương Tuyết vỗ nhẹ vào lưng cô ta, thở dài.

“Đứa nhỏ này, ta thật sự là còn tưởng là chuyện gì. Con nhìn rõ đi,đó là rèm cửa sổ. Buổi tối con ngủ không đóng cửa sổ. Gió thổi vào thổi tung rèm cửa sổ mà thôi. Cánh tay con nhắc tới chẳng qua chỉ là rèm cửa mà thôi.”

Bà cụ nói, ra hiệu để cô ta tự nhìn xem.

Cảnh Diệp Nhã nhìn nó một lúc, mới nhận ra rằng hóa ra thứ cô ta nhầm lẫn là hồn ma thực sự chỉ là rèm cửa sổ mà thôi.

Lúc này cô ta mới thở phào nhẹ nhõm.

“Chẳng lẽ thật sự là con bị hoa mắt sao?”

“Chắc là gần đây con chịu quá nhiều áp lực tâm lý thôi.”

Thực ra, nửa đêm bị rèm cửa dọa sợ, còn cãi nhau với mọi người trong nhà, Vương Tuyết cũng có chút không nói nên lời. Chẳng qua nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của tiểu Nhã, bà ta cũng không chỉ trích gì nhiều.

Chỉ vỗ vỗ tay của cô ta: “Được rồi, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, không có việc gì đâu, nghỉ ngơi sớm đi.”

Nói rồi, bà ta cùng mấy người kia đi ra ngoài.

Cảnh Diệp Nhã vẫn đứng đó, mở miệng muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

Dư Thanh Liên nhìn cô ta một cái, cho cô ta một ánh mắt yên tâm rồi mới rời đi.

Trong hành lang, Vương Tuyết dừng bước chân, hỏi Dư Thanh Liên: “Tiểu Nhã với người ở Kinh Đô bên đó, liên hệ thế nào rồi?” Dư Thanh Liên trả lời một cách cung kính: “Đã điều tra rồi ạ, bên đó không cho một câu trả lời dứt khoát, nhưng sự việc đã xác nhận là thật không sai, chắc bọn họ sẽ trả lời sớm thôi.”

Vương Tuyết cau mày, rõ ràng là có chút không hài lòng.

Dư Thanh Liên vội vàng nói: “Dẫu sao đã mất tích hơn 20 năm rồi, bọn họ cẩn trọng một chút cũng là chuyện bình thường. Đối với một gia tộc giàu có như vậy, nếu thực sự xác định Tiểu Nhã là huyết mạch nhà mình, bọn họ sẽ không mặc kệ đâu.”

Vương Tuyết lúc này mới nặng nề hừ một tiếng.

“Chuyện này liên quan đến toàn bộ nhà họ Cảnh, tuyệt đối không thể để ra một chút sai sót. Tương lai của Tiểu Nhã cũng như tương lai của nhà họ Cảnh, tất cả đều phụ thuộc vào chuyện này, nhất định phải cẩn thận mới đươc.”

Dư Thanh Liên nhanh chóng đáp: “Con biết rồi mẹ.”

Vương Tuyết không nói thêm gì nữa, đưa mọi người đi.

Dư Thanh Liên nhìn theo hướng bà cụ rời đi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Cảnh Minh Đức từ phía sau bước tới, nặng nề hừ lạnh một tiếng.

“Tôi không dễ dàng gì mới vượt qua người phụ nữ họ Mặc đó, thay nhà họ Cảnh giữ được công việc kinh doanh như hiện nay. Bà ta thật giỏi, lại muốn giao toàn bộ gia nghiệp cho thằng nhóc đó, không để tôi vào trong mắt, thật là đáng ghét!” Dư Thanh Liên khẽ nhếch môi.

“Một cái nhà họ Cảnh thì tính là cái gì?” Bà ta hơi cụp mắt xuống, khóe miệng câu lên một nụ cười đầy tính toán.

“Nếu chuyện này thật sự thành công, vậy thì Tiểu Nhã nhà chúng ta sẽ một bước lên làm phượng hoàng. Đến lúc đó, đừng nói là nhà họ Cảnh, cho dù là nhà họ Mộ, nhà họ Hoa thì cũng sẽ quỳ trên đất nịnh nọt chúng ta, Minh Đức, phải nhìn xa một chút, cứ nhìn cái lợi trước mắt thôi thì sẽ không có kết quả tốt đâu.”

Mắt Cảnh Minh Đức nghe xong thì hai mắt sáng lên.

“Bà nói đúng, chuyện này, chúng ta nhất định phải thành công! Tuyệt đối không được phép xảy ra chuyện ngoài ý muốn!” Hai người nghênh ngang đắc ý trở về phòng ngủ, nhưng đúng lúc này, Dư Thanh Liên lại đột nhiên dừng bước chân.

“Đây là cái gì?”

Chỉ thấy trên đầu giường phòng ngủ có một hộp quà màu trắng tinh tế, trên hộp thắt một dải ruy băng màu hồng, rõ ràng là có ai đó đã cố tình đặt nó ở đó.

“Minh Đức, là ông để nó ở đây sao?”

Dư Thanh Liên còn tưởng rằng đó là món quà Cảnh Minh Đức tặng cho mình và muốn tạo bất ngờ cho bà, vì vậy bà ta vui mừng hỏi. Nhưng mà, Cảnh Minh Đức lại nhíu mày nói.

“Không phải tôi.”

Vừa nói, ông ta vừa nhìn Dư Thanh Liên đầy nghi ngờ.

Sắc mặt Dư Thanh Liên đột nhiên thay đổi.

“Ánh mắt của ông như vậy là có ý gì? Căn phòng này chỉ có ông và tôi, không phải ông cũng không phải tôi, chẳng lẽ còn có thể là ma sao?” Lời này thốt ra, hai bọn họ không khỏi cảm thấy một trận ớn lạnh tỏa ra từ bốn phía.

Cả hai người liền biến sắc, trong lòng có một loại cảm giác rợn tóc gáy không thể giải thích được, cuối cùng vẫn là Cảnh Minh Đức ho khan một tiếng.

“Được rồi, mở ra xem thì biết là ai liền mà? Nghi thần nghi quỷ làm gì?”

Dư Thanh Liên cũng nghĩ vậy, vì vậy bà ta bước tới mở cái hộp ra.

Trong hộp không có món quà nào quý giá, ngoại trừ một mảnh kim loại cũ bị tróc sơn, còn có một tờ giấy.

Dư Thanh Liên cau mày nhặt mảnh giấy lên.

Giây tiếp theo, sắc mặt bà ta thay đổi rõ rệt.

“A..a..a….!”

Hét một tiếng, bà ta lùi lại một bước, ném tờ giấy trên tay xuống giường.

“Sao thế? Nó viết cái gì?”

Cảnh Minh Đức tò mò cầm lên xem, khi nhìn thấy chữ viết trên đó, sắc mặt ông ta đột nhiên thay đổi.

Trên tờ giấy note màu xanh da trời, có viết một vài chữ rất đẹp.

Tôi đã trở về!

“Là cô ta, cô ta đã trở về! Là linh hồn của cô ta đến để trả thù chúng ta!”

Dư Thanh Liên sợ hãi mặt mũi tái nhợt, Cảnh Minh Đức trầm mặt, nắm chặt tờ giấy trong lòng bàn tay, sau đó tầm mắt rơi vào mảnh nhôm trong hộp.

Đó là một miếng nhôm kim loại đã bị bong tróc sơn sau khi bị cọ xát mạnh, dù là người ngoài nghề cũng không khó nhận ra nó hẳn ở trên thân một chiếc xe nào đó.

“Tôi không tin! Cái gì mà oan hồn lấy mạng! Những thứ thần thần quỷ quỷ này, người sống tôi còn không sợ, chẳng lẽ chết rồi mà tôi còn sợ sao?”

Dư Thanh Liên nghe những lời ông ta nói xong thì cũng hơi bình tĩnh lại.

“Nhưng mà, nhưng mà những thứ này là có ý gì?”

“Hừm, chắc hẳn là có người cố ý để nó ở đây, cố ý hù dọa chúng ta!”

Ông ta nói xong thì cầm đồ trong hộp bước ra ngoài.

Đúng lúc này, một tiếng thét chói tai khác vang lên từ một góc hành lang.

Đó là phòng của Cảnh Diệp Nhã.

Hai người biến sắc, đồng loạt đi về phía căn phòng kia.

Còn chưa đến cửa đã nhìn thấy Cảnh Diệp Nhã hốt hoảng chạy ra ngoài, lần này, toàn thân cô ta run rẩy, trên mặt chảy đầy nước mắt.

Ngay khi nhìn thấy Dư Thanh Liên và Cảnh Minh Đức, cô ta lập tức lao đến như thể túm được cọng rơm cứu mạng: “Mẹ!”

Dư Thanh Liên vội vàng đỡ lấy cô ta, Cảnh Diệp Nhã ôm bà ta khóc: “Mẹ, con lại nghe thấy giọng của người phụ nữ đó. Thật kinh khủng. Lần này là sự thật, không phải ảo giác của con. Bà ta thật sự đã trở lại!”

Nếu là vừa rồi, Dư Thanh Liên có thể còn không tin lời cô ta nói.

Nhưng bây giờ, bản thân cũng đã trải qua những chuyện kỳ quái như vậy, nên bà ta tự nhiên cũng tin vào những lời Cảnh Diệp Nhã nói.

“Đừng sợ, mẹ cùng con vào xem.”

“Nhưng mà…”

Cảnh Diệp Nhã vẫn còn hơi sợ hãi, Cảnh Minh Đức quát lên một tiếng: “Sợ cái gì? Có nhiều người như vậy, nếu thật sự có ma thì cũng không ăn được con đâu? Đi theo ba!”

Nói rồi, bọn họ đi vào phòng của cô ta.

Trong phòng, mọi thứ vẫn như cũ.

Cả bóng đèn và đồ đạc trong phòng đều giống hệt như lúc cô ta ra ngoài vừa rồi.

Ngoại trừ chiếc giường bởi vì cô ta hoảng sợ bỏ chạy mà trở nên lộn xộn, thì tất cả cũng không có gì bất thường.

Cảnh Minh Đức trầm mặt đi đến cửa sổ sát đất, cẩn thận kiểm tra rèm cửa sổ một lượt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.