Nữ Thần Quốc Dân
CHƯƠNG 152: SÉT ĐÁNH GIỮA TRỜI QUANG
Lâm Thư Phàm ngẩn ra, có chút không hiểu ý của cô.
Cảnh Ngọc Ninh cười cười xấu hổ: “Tôi nói thật tôi lấy được kịch bản này trong tay đạo diễn Lục, tôi vốn không quá chú ý, nhưng tối hôm qua tôi đọc kỹ lại thì phát hiện kịch bản này thật sự là kịch bản hay hiếm có, bản nhân tôi cũng vô cùng thích nữ chính.”
Mắt Lâm Thư Phàm lập tức sáng lên.
“Vậy ý của cô là…”
“Tôi vô cùng bằng lòng diễn bộ phim này, còn hy vọng sau này đạo diễn Lâm quan tâm nhiều hơn.”
Lâm Thư Phàm ngây người.
Ông ta hoàn toàn không nghĩ tới lại thuận lợi như thế!
Ông ta nhất thời vẫn chưa kịp phản ứng lại, sau khi ông ta lấy lại tinh thần thì lập tức vui vẻ lập tức cầm tay Cảnh Ngọc Ninh.
“Tốt quá, cảm ơn, cảm ơn cô bằng lòng diễn bộ phim này.”
Dáng vẻ vui mừng này của ông ta làm cho Cảnh Ngọc Ninh hoảng sợ, Lâm Thư Phàm cũng ý thức được phản ứng của mình có chút quá mức nên vội vàng buông tay cô ra, xấu hổ gãi đầu.
“Thật ra lúc trước gặp phải quá nhiều khó khăn, không nghĩ tới hôm nay lại thuận lợi như thế, cô Cảnh, cô yên tâm, tôi sẽ không để cô phí công diễn bộ phim này đâu.”
Cảnh Ngọc Ninh biết ông ta có ý gì nên cười cười.
“Tôi không quan tâm mấy chuyện đó, sau này ông cũng không cần gọi là cô Cảnh cô Cảnh, cứ gọi tên tôi là được.”
Lâm Thư Phàm cũng không khách sáo, lập tức đồng ý, sau đó ông ta bàn bạc chuyện hợp đồng với Cảnh Ngọc Ninh, lúc này mới vui vẻ rời đi.
Sau khi Cảnh Ngọc Ninh tiễn Lâm Thư Phàm về xong thì không bao lâu, cô nhận được điện thoại của Lục Diễn Chi.
Trong điện thoại, giọng điệu của Lục Diễn Chi vô cùng đắc ý hỏi có phải Lâm Thư Phàm tới tìm cô đúng không.
Cảnh Ngọc Ninh trả lời thật, Lục Diễn Chi nghe xong thì cười ha ha.
“Ông già này, tôi đã nói với ông ta, cô sẽ không đồng ý nhưng ông ta lại không tin, còn dám đánh cược với tôi, ha ha, tôi có thể thấy kết cục của ông ta thế nào!”
Cảnh Ngọc Ninh nhướng mày: “Hả? Hai người đánh cược gì?”
“Haha, cũng không có gì, nếu tôi thắng, tôi có toàn quyền quyết định diễn viên trong bộ phim mới của ông ta, nếu ông ta thắng thì tôi sẽ quỳ xuống gọi ông ta là ba.”
Cảnh Ngọc Ninh nhếch môi: “Vậy hiện tại ông có thể quay về gọi ông ta là ba rồi.”
Lục Diễn Chi: ????
“Tôi đã đồng ý.”
Bốn chữ đơn giản giống như sét đánh thẳng xuống đầu Lục Diễn Chi.
Trong điện thoại rơi vào sự yên lặng, qua một lúc lâu, cô mới nghe thấy giọng nói của ông ta hơi run rẩy truyền tới.
“Tôi có thể… Hỏi một câu… Nguyên nhân là gì không?”
Vì sao?
Vì sao cô đồng ý với họ Lâm mà lại không đồng ý với ông ta?
Chuyện này làm cho ông ta để thể diện chỗ nào ?
Ông còn nói ra vụ đánh cược đáng chết kia a a a a a!!!
Tâm trạng Lục Diễn Chi sụp đổ.
Cảnh Ngọc Ninh buồn cười nói: “Có thể gần đây tôi bỗng nhiên lại ngứa nghề nên muốn diễn xuất!”
Cô đương nhiên sẽ không nói với Lục Diễn Chi nguyên nhân thật sự bởi vì Cảnh Diệp Nhã coi trọng kịch bản này được.
Cô biết sự thật là được.
Nếu cô không thể dùng pháp luật trừng trị bọn họ, vậy thì cô sẽ dùng cách của mình cướp lại từng thứ từng thứ một trên tay bọn họ!
Tất cả những điều Cảnh Diệp Nhã muốn làm sẽ không thể nào thực hiện được!
Tất cả những gì cô ta muốn cũng không thể có được!
Mọi thứ cô ta quý trọng cũng sẽ mất đi từng chút một!
Cho đến cuối cùng, cô ta chỉ còn hai bàn tay trắng, lại đau khổ đến chết!
…
Cuối cùng Lục Diễn Chi sụp đổ cúp điện thoại.
Ông cũng không dám hỏi lại Cảnh Ngọc Ninh vì sao đồng ý với Lâm Thư Phàm, cũng không nói gì nữa.
Trợ lý đi vào cung kính hỏi ông: “Đạo diễn Lục, lịch diễn tối nay đã sắp xếp xong, bốn giờ chiều có thể quay về đoàn phim.”
Lục Diễn Chi suy nghĩ, sau đó xua tay với anh ta.
“Đi chuẩn bị xe, hiện tại chúng ta quay về.”
Trợ lý sửng sốt, có chút khó hiểu.
Không phải đạo diễn Lục nói quay phim suốt mấy tháng, người bằng sắt cũng phải nghỉ ngơi, cho nên hôm nay đặc biệt cho mình một ngày nghỉ, nói phó đại diễn giám sát, buổi tối mới quay về sao?
Lúc này vì sao lại vội vàng quay về như thế?
Lục Diễn Chi cũng lười giải thích với anh ta, nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi ra ngoài.
Nhưng ông vừa đến cửa công ty thì đụng phải Lâm Thư Phàm vừa xuống xe.
“Ôi, ông Lục, vội vã quay về phim trường sao?”
Lâm Thư Phàm cười khanh khách, bởi vì tâm trạng tốt nên khuôn mặt lôi thôi lếch thếch kia của ông ta cũng trẻ lại không ít.
Lục Diễn Chi trừng mắt với ông ta, thở phì phì nói: “Họ Lâm, ông đừng đắc ý! Ông đây nhận thua, được rồi, gọi ba đúng không? Ông đây gọi là được.”
Ông nói xong thì thật sự ném đồ đạc xuống, chuẩn bị thực hiện lời hứa.
Lâm Thư Phàm thấy thế thì giật mình, vội vàng đi tới ngăn ông lại.
“Được rồi, ông không sợ mất mặt nhưng tôi vẫn sợ giảm thọ, không cần gọi ba, ông Lục, ông giúp tôi một chuyện là được!”
Lục Diễn Chi nghi ngờ nhìn ông ta.
“Ông lại có ý đồ gì?”
Lâm Thư Phàm sờ mũi, cười một cái.
“Cũng không có gì, hiện tại tuy rằng đã chọn được nữ chính, nhưng bởi vì tình hình bây giờ hoàn toàn khác với những gì đã nói trước đó, đối phương lại là người mới không có độ hot, cho nên có lẽ ông phải giúp tôi ra mặt bàn bạc với bên nhà đầu tư một chút…”
Lục Diễn Chi mở to hai mắt.
Dáng vẻ đó hận không thể ăn Lâm Thư Phàm vào bụng.
“Họ Lâm, ông đủ rồi! Ông là đạo diễn hay tôi là đạo diễn? Người do ông chọn, bây giờ ông muốn tôi giúp ông nói chuyện này sao?”
Sắc mặt Lâm Thư Phàm cứng đờ.
Ông ta no nhẹ một tiếng: “Vậy không phải tôi phải hạ thấp mặt mũi sao?”
“Ông không làm được, tôi đây có thể làm sao? Mặt mũi của tôi không đáng tiền?”
Lâm Thư Phàm: “…”
“Hay là ông quỳ xuống gọi tôi là ba?”
Lục Diễn Chi tức giận suýt nữa nhảy dựng lên đánh ông ta.
Cuối cùng ông hung dữ ném xuống một câu: “Chờ đó!”
Sau đó ông mới thở phì phò nghênh ngang rời đi.
Lâm Thư Phàm nhìn Lục Diễn Chi rời đi thì chậm rãi cười.
Có một người bạn tri kỷ đúng là quá tốt!
Ông Lục vất vả lắm mới giúp ông ta cơ hội lần này, vì thế ông ta tuyệt không thể phụ lòng ông!
Ông ta nghĩ như vậy thì vẻ mặt dần nghiêm túc lại, một lúc lâu mới hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn bầu trời đầy nắng cười cười, lúc này ông ta mới cất bước đi ra ngoài.
Hai ngày nay Cảnh Diệp Nhã vẫn luôn đang đợi tin tức của Lục Diễn Chi.
Cô ta thật sự không muốn gọi cho Lâm Thư Phàm, một đạo diễn nhỏ không có tên tuổi, nghe nói trước kia ông ta giúp quay mấy MV nhân đạo và quảng cáo phim ngắn, trong tay không hề có một tác phẩm nào lại còn dám lên mặt.
Tuy rằng hiện tại cô ta quấn đầy bê bối, nhưng dù sao danh tiếng và địa vị vẫn còn đó, nếu là trước kia, mọi nguòi tranh nhau cướp cô ta còn không kịp, sao có người từ chối chứ?
Nói tới nói lui, tất cả do con khốn Cảnh Ngọc Ninh!
Nếu không phải do cô thì sao cô ta có thể rơi vào tình trạng này chứ?
Cảnh Diệp Nhã càng nghĩ càng tức giận, móng tay không nhịn được đâm sâu vào lòng bàn tay, đến khi cô ta lấy lại tinh thần thì lòng bàn tay tuyết trắng đã có mấy vết đỏ sâu, gần như sắp chảy máu.
Lúc này cô ta mới hít sâu một hơi, chậm rãi buông tay ra gọi cho Đồng Thanh Thư.
“Chị Đồng, tạo quan hệ với bên Lục Diễn Chi thế nào rồi? Ông ta có đồng ý hay không?” Truyen one giới thiệu thêm nhiều truyện hay nhé
Đọc Full Vương phi da tài đa nghệ tại truyen one nhé
đọc full mê vợ không lối về tại truyen.one
Đọc full rể quý trời cho trên truyen.one
Đọc full Nhà có manh thê cưng chiều trên truyen.one
Đọc full Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh trên truyen.one
Đọc full Chế Chế Tạo Hào Môn trên truyen.one