Nữ Thần Quốc Dân Cảnh Ngọc Ninh

Chương 157



Nữ Thần Quốc Dân

CHƯƠNG 157: BỊ NGƯỜI TA HÃM HẠI
Khang Lạc Dao khẽ thở ra một hơi, xoa xoa cổ tay hơi đỏ của mình, lại kiểm tra váy của mình.
Váy là mượn từ nhà tài trợ của công ty, tuyệt đối không được làm bẩn.
May mà, vừa rồi phản ứng của nhân viên phục vụ đó rất nhanh, sau khi ý thức được việc va phải cô ta, lập tức chuyển khay cầm rượu sang một bên.
Cũng vì thế, cho dù cô ta bị ngã ra đất, bộ váy trên người vẫn không bị làm bẩn
May mắn may mắn.
Khang Lạc Dao thở phào, thấy không có chuyện gì, bèn chuẩn bị rời khỏi.
Tần Tranh đứng cách đó không xa nhìn thấy cô ta muốn đi liền vội vàng muốn đi theo.
Tuy nhiên vào lúc này, mấy vị khách trong giới thương nghiệp vây lại.
“Cậu Tần, lâu rồi không gặp, nghe nói gần đây cậu thăng chức lên làm tổng giám đốc của Tần Thị, chúc mừng chúc mừng.”
“Cậu Tần, hôm nay nếu đã gặp nhau rồi, thế sao cũng phải uống với chúng tôi vài ly?”
“Đúng thế, chúng ta muốn tìm cậu mãi, có chút việc muốn bàn bạc với cậu, nhưng mãi không có cơ hội, hôm nay bất luận như thế nào, cậu cũng phải nói chuyện với chúng tôi.”
Tần Tranh bị mấy người vây lại ở giữa, muốn đi cũng không đi được.
Nếu như đổi lại người khác, anh ta có thể đẩy ra không quan tâm, nhưng mấy người này, đều là ông chủ lớn của giới thương nghiệp.
Anh ta tuy là con độc nhất của nhà họ Tần, nhưng có khi cũng phải nể mặt của người ta, hơn nữa cũng là người đáng tuổi cha chú của anh ta, thường qua lại với Tần Thị trong làm ăn.
Dưới tình thế bất đắc dĩ này, Tần Tranh chỉ đành ở lại, mỉm cười nói bọn họ: “Mấy chú mấy bác quá khen rồi, chúng ta sang bên kia nói chuyện.”
Anh ta dẫn mấy người đến phòng tiếp khách ở bên trong.
Mà Khang Lạc Dao, không dễ gì thoát khỏi anh ta, trong lòng thấy rất thoải mái.
Tuy nhiên mới đi đến cửa khách sạn thì bị mấy cảnh sát mặc thường phục cản lại.
“Thưa cô, chúng tôi nhận được báo án, nói trên người cô mang theo hàng cấm số lượng lớn, mời cô đi theo chúng tôi, tiếp nhận điều tra.”

Cảnh Ngọc Ninh sau khi cùng Lục Diễn Chi ra ngoài xã giao xong, lúc quay lại đại sảnh, xoay một vòng cũng không có tìm thấy Khang Lạc Dao.
Thuận tay túm một nhân viên phục vụ, hỏi thăm một chút mới biết cô ta đã đi rồi.
Vì thế cô cũng không có nghĩ nhiều, bây giờ đã không còn sớm nữa, Khang Lạc Dao ngày mai còn phải quay phim, về sớm cũng là chuyện rất bình thường.
Mà cùng lúc này, ở trong một căn phòng ở bên cạnh khách sạn.
Khang Lạc Dao thấy một túi lớn methamphetamine ở trước mặt, bàng hoàng đến trợn tròn mắt.
“Cạch” một tiếng, ánh đèn màu trắng công suất lớn ở trên đầu được bật lên, chiếu vào mắt cô ta gây lên đau nhức.
Khang Lạc Dao vô thức giơ tay che mắt, một lúc mới bỏ tay xuống, nhìn thấy cảnh sát mặt mày nghiêm nghị ở đối diện.
Sắc mặt của cô ta có hơi trắng bệch.
Mặc dù mãi đến bây giờ, cũng không biết rốt cuộc là có chuyện gì, nhưng có một điểm có thể chắc chắn.
Cô ta bị người ta hãm hại rồi.
Nhưng là ai chứ? Dùng loại thủ đoạn hèn hạ này để hãm hại cô ta?
Thứ này được tìm thấy từ trong túi của cô ta, mà hôm nay tất cả trang phục đạo cụ của cô ta, toàn bộ đều do công ty cung cấp.
Công ty sẽ không hại cô ta, vậy là ai?
Cô ta đột nhiên nghĩ tới nhân viên phục vụ vừa rồi va phải cô ta.
Lúc đó cô ta bị va ngã ra đất, là nhân viên phục vụ nhặt túi xách thay cho cô, cũng tức là trừ người của công ty và chính cô ta ra, nhân viên phục vụ đó là người duy nhất chạm vào túi xách của cô ta.
“Nói đi! Những thứ này đến từ đâu!”
Trong lòng đang suy nghĩ thì nghe thấy giọng nói nghiêm nghị của cảnh sát.
Khang Lạc Dao hoàn hồn, sắc mặt trắng bệch nhìn anh ta.
“Tôi, tôi không biết, thứ này không phải là của tôi.”
Viên cảnh sát cười lạnh một tiếng: “Không phải của cô lẽ nào là của người khác? Cô Khang, tôi khuyên cô thành thật khai ra, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm phạt, cô tốt xấu gì cũng là nhân vật của công chúng, dừng hủy đi tiền đồ của mình!”
Sắc mặt của Khang Lạc Dao bỗng tái trắng một trận.
Thật ra, bất luận cô ta nói như thế nào, nếu như chuyện này bị lộ ra ngoài, tiền đồ của cô ta đều sẽ bị hủy hoại.
Người hãm hại cô ta, đây là muốn hủy hoại cô ta!
Ý thức đến điểm này, sắc mặt của cô ta bỗng càng thêm tái nhợt.
Hít thở sâu một hơi, không dễ gì khiến bản thân hơi trấn định lại, nói: “Anh cảnh sát, thứ này thật sự không phải của tôi, vừa rồi tôi ở ngoài cửa có bị một nhân viên phục vụ va phải, nhất định là anh ta nhân cơ hội bỏ thứ đó vào trong túi của tôi, nếu anh không tin, các anh có thể đi lấy băng ghi hình, chuyện này rõ ràng có người đang hãm hại tôi.”
Người cảnh sát đó hơi nheo mắt lại.
“Hãm hại cô?”
“Đúng! Nếu như các anh vẫn không tin, có thể thử nước tiểu, sau đó điều tra tôi có từng có tiền sử hút ma túy không, nếu như không có, vậy tôi mang thứ này đến đây làm cái gì? Tôi biết bữa tiệc này quan trọng cỡ nào, tôi còn mang theo thứ này vào, không phải tìm đường chết cho mình sao? Bản thân tôi lại không dùng! Điều này rất rõ ràng có người gài bẫy, muốn tôi thân bại danh liệt.”
Người cảnh sát suy tư một lát.
Sau đó, mí mắt nhấc lên nhìn cô ta.
“Vậy cô cảm thấy, là ai hãm hại cô?”
“Tự nhiên là người báo án, chính là người đó hãm hại tôi!”
Người cảnh sát cười lạnh.
Anh ta đột nhiên vỗ bàn, tức giận nói: “Nói linh tinh!”
Người cảnh sát bên cạnh cũng cười lạnh nói: “Người gọi điện báo án chính là nhân viên phục vụ phòng bao của Tấn Thông, cô ta hãm hại cô làm cái gì? Cô muốn tẩy trắng cho mình, cũng phải tìm cái cớ cho hay!”
Khang Lạc Dao sững sờ.
Còn chưa phản ứng lại thì thấy bàn tay lớn của đối phương phất một cái.
“Được rồi, đừng nói nhảm với cô ta nữa, đem đồ đi, bắt người lại!”
“Được!”
Vòng tay kim loại lạnh lắc ‘rắc’ một cái khóa trên cổ tay của cô ta.
Trong lòng Khang Lạc Dao hơi hoảng.
Không, không thể ra ngoài như này.
Nếu như ra ngoài như thế, tất cả mọi người đều sẽ biết, cô ta ở hiện trường bữa tiệc tối bị cảnh sát bắt đi, chuyện như này bất luận vì nguyên nhân gì, bất luận sự thật như thế nào, cô ta có trong sạch hay không, vết nhơ trên người cô ta mãi mãi đều không tẩy sạch được.
Trong lòng đang hoảng loạn, vào lúc này, cửa bị người bên ngoài đạp ra.
Cảnh Ngọc Ninh đi theo sau Lục Diễn Chi cùng nhau xông vào.
“Chuyện này là sao?”
Cô vốn dĩ còn cảm thấy Khang Lạc Dao rời khỏi trước là rất bình thường.
Nhưng sau đó cẩn thận nghĩ lại, cảm thấy không đúng.
Khang Lạc Dao đi cùng cô đến, dựa theo tính cách của cô ta, không phải loại người không có học thức như thế.
Có đi, ít nhất cũng sẽ gửi tin nhắn cho cô, nói một tiếng.
Nhưng bây giờ lại vô thanh vô tức không thấy nữa, Cảnh Ngọc Ninh lập tức ý thức đến chuyện không đúng, túm hai nhân viên phục vụ lại mới biết cô ta bị cảnh sát dẫn đi rồi.
May mắn, để tìm người, cho nên bọn họ tạm thời tìm ở một nơi trong khách sạn, chứ không phải trực tiếp đến cục cảnh sát.
Cảnh Ngọc Ninh lạnh mặt hỏi: “Mấy vị cảnh sát, các anh đây là có ý gì?”
Người cảnh sát đó hỏi: “Hai người là ai?”
Lục Diễn Chi vội bước tới giới thiệu, cảnh sát không biết Cảnh Ngọc Ninh, nhưng biết Lục Diễn Chi, sau khi ông ta nói xong, lúc này mới gật đầu.
“Có người báo án rằng ở đây có người tàng trữ ma túy, vừa rồi chúng tôi đã lục soát người của cô ta, hừ, đây là thứ lục soát được.”
Người đó nói rồi, liền có người khác cầm túi ma túy lên cho Cảnh Ngọc Ninh xem.
Sắc mặt của Cảnh Ngọc Ninh thay đổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.