Nữ Thần Quốc Dân CHƯƠNG 162: ĐI DU LỊCH Nghe vậy người đàn ông nhướn mày, lộ vẻ không vui. “Như vậy nghĩa là em sẽ không ở nhà một thời gian rất dài?” Cảnh Ngọc Ninh sửng sốt, lúc này cô mới nhớ ra, hình như là vậy. Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, mỉm cười với Lục Trình Niên. “Chỉ mấy tháng thôi mà, cố gắng một chút, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh.” Lục Trình Niên nở nụ cười âm trầm. “Ha! Vậy lúc trước em đã hứa sẽ về Kinh Đô với tôi thì sao?” Cảnh Ngọc Ninh: “…” Hmmmm… Cô có thể nói là cô thật sự đã vô tình quên mất rồi không? Thấy sắc mặt người đàn ông tối sầm lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, cô vội vàng nghiêm túc nói: “Mấy ngày nữa mới phải vào đoàn làm phim, bây giờ em có thể đi cùng anh.” Để chứng minh sự quyết tâm của mình, cô còn lập tức lấy điện thoại di động ra xem vé máy bay. “Bây giờ đặt vé máy bay sáng mai, có lẽ vẫn kịp.” Lục Trình Niên cười khẩy, không thèm để ý đến cô mà xoay người bước lên lầu. Cảnh Ngọc Ninh: Huhuhu. Cô cứ tưởng anh giận rồi nhưng không ngờ chỉ vài phút sau anh đã từ trên lầu bước xuống, còn ném cho cô một chồng tài liệu du lịch. “Chọn địa điểm đi, ngày mai xuất phát.” Cảnh Ngọc Ninh: “???” Sắc mặt Lục Trình Niên có chút không tự nhiên. “Không dễ gì tôi mới có mấy ngày nghỉ ngơi, không muốn đi chơi à?” Hai mắt Cảnh Ngọc Ninh lập tức sáng lên. “Đương nhiên muốn.” Cô vội vàng cầm tài liệu lên tìm kiếm địa điểm du lịch, vừa tìm vừa hỏi anh. Lục Trình Niên không có yêu cầu gì, chỉ là anh thấy cô gái nhỏ sắp phải vào đoàn làm phim, còn anh vì lý do công việc chắc chắn không thể đến gặp cô mỗi ngày. Như vậy hai người sẽ phải xa nhau một thời gian. Vì không nỡ nên trước khi chia xa, anh sẽ dành cho cô vài ngày. Tốc độ của Cảnh Ngọc Ninh rất nhanh, dù sao mấy năm nay cô cũng đã đến rất nhiều nơi. Chẳng mấy chốc cô đã tìm được một vài địa điểm vui chơi thích hợp mà lại không có quá nhiều người, chất đống trước mặt anh như dâng tặng báu vật. “Đây là một vài nơi lúc trước em muốn đi một mình, rất thích hợp để đi mùa này, anh xem đi rồi chọn một cái.” Lục Trình Niên chậm rãi lướt xem bằng máy tính bảng, đều là những nơi có phong cảnh đẹp, rất thích hợp cho các cặp đôi đi du lịch nghỉ dưỡng, thả lỏng tâm tình, anh suy nghĩ một chút rồi chọn một trong số đó. “Chọn nơi này đi! Có núi, có nước lại gần biển, có vẻ không tồi.” Cảnh Ngọc Ninh nghiêng người lại nhìn sau đó cười híp cả mắt: “Em cũng thích nơi này nhất, vậy đến đó đi.” “Ừm.” Lục Trình Niên gật đầu với hàm ý sâu xa: “Tối nay tôi sẽ sắp xếp thời gian cụ thể, đến lúc đó sẽ nói cho em sau.” Hành trình được xác định một cách dứt khoát như vậy, ăn cơm xong, Cảnh Ngọc Ninh vui vẻ ôm máy tính bảng về phòng, tiếp tục nghiên cứu các chiến lược du lịch. Tối hôm đó, Lục Trình Niên đã sắp xếp xong thời gian đi chơi, họ sẽ đi ba ngày rưỡi, sáng mai sẽ xuất phát. Cảnh Ngọc Ninh vui mừng khôn xiết, cô lập tức đồng ý, sau đó bắt đầu chuẩn bị đồ mang đi chơi. Địa điểm họ chọn là một thị trấn nhỏ ven biển nước láng giềng, không ở nước T. Nhưng thị trấn đó rất nổi tiếng bởi có phong cảnh đẹp, môi trường tốt, không khí trong lành, rất nhiều người đều đến đó du lịch. Điều quan trọng nhất là, bây giờ là mùa xuân, là thời điểm thích hợp để đi chơi. Mặc dù chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm ở thị trấn nhỏ đó tương đối lớn, nhưng khí hậu cũng dễ chịu. Cảnh Ngọc Ninh đã chuẩn bị rất nhiều thứ mà hai người có thể sẽ dùng tới. Sau khi chuẩn bị xong, sáng sớm hôm sau Lục Trình Niên đến công ty xử lý một số chuyện, sau đó anh về nhà đón cô đến sân bay. Đây là lần đầu tiên đi du lịch cùng đàn ông nên cô rất háo hức, đến khi tới sân bay cô mới biết thì ra hai người sẽ đi bằng máy bay riêng của Lục Trình Niên. “Vì thời gian quá gấp, không kịp đặt vé máy bay mà đi máy bay này cũng khá nhanh.” Lục Trình Niên giải thích lý do tại sao lại đi bằng máy bay riêng. Cảnh Ngọc Ninh gật đầu, không nghi ngờ gì nữa. Sau khi lên máy bay, thời gian bay là ba tiếng, vì thế cô nhắm mắt lại chuẩn bị nghỉ ngơi một lúc. Lục Trình Niên ở bên cạnh đang xem kế hoạch đầu tư, anh rất bận, mặc dù đang nghỉ phép nhưng vì anh làm chức cao nên rất nhiều chuyện không phải muốn nghỉ phép là có thể nghỉ được. Mặc dù không ở công ty nhưng một số việc cần xử lý thì anh vẫn phải xử lý. Nghĩ đến đây, Cảnh Ngọc Ninh không khỏi đau lòng cho anh, để không làm phiền tới giấc ngủ của cô nên các cửa sổ trong cabin đều được kéo xuống, chỉ bật đèn trước mặt. Lục Trình Niên dựa lưng vào ghế, vẻ mặt nghiêm túc lật xem tài liệu, thi thoảng đôi lông mày tuấn tú sẽ hơi chau lại, đôi lúc anh sẽ ký tên hoặc là khoanh tròn một cái gì đó. Cảnh Ngọc Ninh nhìn anh chăm chú, cô cảm thấy Lục Trình Niên thật đẹp trai, chẳng trách những người phụ nữ kia nhìn thấy anh đều lao vào như ong vỡ tổ, bởi vì anh thực sự rất hấp dẫn. Còn cô chỉ là một người bình thường, có tài đức gì để đứng cạnh anh, hưởng thụ sự cưng chiều của anh đây? Nghĩ đến đây, Cảnh Ngọc Ninh càng thêm quyết tâm phải chăm chỉ làm việc, phấn đấu để một ngày nào đó có thể tự tin đứng bên cạnh anh mà không khiến anh mất mặt. Khoang cabin rất yên tĩnh, không ai nói gì, cô nằm trên chiếc ghế tựa mềm mại, hơi nghiêng người sang bên, vòng tay đặt lên eo anh sau đó nhắm mắt lại. Động tác của Lục Trình Niên hơi dừng lại, anh cụp mắt nhìn bàn tay đặt trên eo mình. Quay đầu lại thì thấy cô gái đang nghiêng người ngủ say, một tay đặt trên người anh, động tác cực kỳ ỷ lại, lòng anh bỗng trở nên mềm mại. Anh nắm lấy tay cô rồi cúi người hôn lên má cô, thấp giọng nói: “Ngủ đi.” Giấc ngủ này Cảnh Ngọc Ninh ngủ vô cùng an tâm. Ba tiếng sau. Khi máy bay hạ cánh, Cảnh Ngọc Ninh bị Lục Trình Niên đánh thức, cô dụi mắt, theo anh xuống máy bay. Vì lần này Lục Trình Niên đưa cô đi chơi rất vội vàng nên cũng không mấy ai biết, anh cũng không dẫn theo nhiều người, nhưng vì lý do an toàn, anh vẫn dẫn Tống Linh theo. Sau khi xuống máy bay đã có xe đến đón họ. Người đàn ông dẫn Cảnh Ngọc Ninh lên xe, sau đó đến trang viên của một gia đình do Cảnh Ngọc Ninh chọn trước đó. Thị trấn này có tên là Antus, dùng ngôn ngữ của họ mà nói thì nó có nghĩa là xứ sở thần tiên. Hai người ngồi trong xe cùng nhau nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy cảnh núi non sông nước đẹp đẽ, cảnh vật yên tĩnh, lác đác những ngôi nhà thấp mái đỏ đậm chất địa phương. Hai bên đường trồng những hàng lê lớn, hương hoa thơm ngát động lòng người, có người đạp xe lướt qua dưới tán cây, tiếng cười nói ngọt ngào, trông rất nhàn nhã mà vui vẻ. Cảnh Ngọc Ninh nhanh chóng bị thu hút, nằm bò lên cửa kính xe nhìn ra ngoài. Khoé môi Lục Trình Niên hơi cong lên, anh nắm lấy tay cô. Nửa giờ sau, cuối cùng cũng đến nơi cần đến. Điểm đến rất gần biển, mặc dù trang viên không lớn, cũng không sang trọng nhưng có vẻ yên tĩnh và được bài trí trang nhã, rất thích hợp để thư giãn và nghỉ dưỡng. Hai người đi rất vội, cũng không ở lại quá lâu nên không mang theo nhiều hành lý.