Nữ Thần Quốc Dân Cảnh Ngọc Ninh

Chương 267



CHƯƠNG 267: KHÔNG GIỐNG ANH

Cảnh Ngọc Ninh có hơi mơ hồ.

Sao lại thế này?

Lục Trình Niên thấy dáng vẻ ngốc ngếch của cô, cưng chiều xoa đầu cô, nói: “Đây là Quan Tuấn Văn, chú hai nhà họ Quan ở Đế đô, em nên giống như anh gọi một tiếng chú hai.”

Cảnh Ngọc Ninh kinh ngạc mở to hai mắt.

Nhà họ Quan ở Đế đô?

Vậy không phải là …Quan Thu Hà nhà cô ta sao?

Cô quay đầu nhìn về phía Quan Tuấn Văn, chỉ thấy đối phương ôn hòa gật đầu tươi cười, hiển nhiên đúng như lời Lục Trình Niên nói.

Cảnh Ngọc Ninh cảm thấy bất ngờ, lại cảm thấy thế gian nay sao hư ảo quá vậy.

Cũng khó trách, ngày đó ở Tiên Thủy Các, cô thấy bà cụ Úc và nhà họ Mộ cung kính ông ta như vậy, hóa ra là vậy.

Quan Tuấn Văn nỉm cười nói: “Khi nào thì đưa về nhà? Chú đây sẽ đến chung vui.”

Lục Trình Niên cười nhạt: “Bà nội và ông nội đã gặp em ấy rồi, phỏng chừng còn bận chuyện bên này, qua thêm khoảng thời gian nữa mới trở về.”

“Được, được!” Quan Tuấn Văn không khỏi gật đầu, có hơi vui mừng nữa: “Xem ra năm nay bà cụ có thể có một ngày vui vẻ.”

Nói xong câu đó, ông lại nhìn thoáng qua Cảnh Ngọc Ninh, chỉ cảm thấy càng xem càng vừa lòng.

“Cô bé, nhà họ Lục và nhà họ Quan là hai nhà thế giao, Trình Niên gọi chú là chú hai, đương nhiên chú sẽ coi chừng nó, về sau nó dám ăn hiếp con thì con phải nói cho chú biết, chú giúp con xử lý nó!”

Cảnh Ngọc Ninh xấu hổ cười, chỉ có thể gật đầu: “Dạ được ạ, cảm ơn chú hai.”

“Ui cha!”

Tiếng gọi chú hai này, gọi tới mức lòng của Quan Tuấn Văn ấm hết cả lên, ông vội vả đáp lại, sau đó lấy trong túi ra một tấm thẻ vàng đen đưa cho cô.

“Chú hai chỉ là một người tầm thường, cũng chưa kịp chuẩn bị quà gặp mặt gì, tấm thẻ này con cầm trước đi, về sau có thể sẽ cần đến nó.”

Cảnh Ngọc Ninh ngạc nhiên.

Mặc dù không biết đó là thẻ gì, nhưng nhìn thoáng qua cũng biết nó rất có giá trị, không phải người bình thường cũng có được.

Vì vậy, cô vội vàng xua tay: “Không cần đâu ạ, tấm lòng của chú hai con nhận là được rồi ạ…”

“Cầm đi!”

Lục Trình Niên không chút khách khí mà cầm tấm thẻ nhét vào tay Cảnh Ngọc Ninh.

“Ninh, em may mắn lắm, hôm nay tâm trạng của chú hai rất tốt nên mới ra tay hào phóng như vậy, lúc trước chú ấy có biệt danh là một người keo kiệt, cho nên không thể không lấy.”

Cảnh Ngọc Ninh: “…”

Quan Tuấn Văn nở nụ cười, mắng: “Cái thằng nhóc này! Trước kia không biết lấy bao nhiêu đồ tốt từ chỗ của chú mày? Bây giờ trưởng thành rồi thì dám nói xấu chú? Xem ra là chú đây thương nhầm mi rồi!”

Lục Trình Niên bình tĩnh cười, cũng không có cãi lại.

Có thể nhìn thấy được, quan hệ của hai người cực kỳ thân thiết.

Lúc này, Cảnh Ngọc Ninh mới buông bỏ ghánh nặng tâm lý, nhận lấy tấm thẻ.

“Cảm ơn chú hai.”

Lục Trình Niên hỏi: “Lần này chú hai vì sao lại đến Nam Thành vậy?”

Nhắc tới chuyện này, sắc mặt của Quan Tuấn Văn bỗng trầm xuống.

“Đừng nhắc nữa, không phải nói lúc trước nói tìm được tin tức đứa nhỏ ở đây sao? Cho nên chú tự mình đến đây tìm xem, không ngờ…Haizz! Đầu năm nay, còn có người dám dùng thủ đoạn giở trò với nhà họ Quan!”

Nghe được sự lạnh lùng trong lời nói của ông, Lục Trình Niên khẽ nhíu mày.

“Nói thế nào?”

Quan Tuấn Văn hơi dừng lại, như đang nghĩ tới chuyện gì đó, chán nản xua tay.

“Quên đi, đừng nhắc tới chuyện đó, dù sao manh mối mà chúng ta tìm được cuối cùng lại bị chặt đứt, nhà người kia thật đúng cho rằng nhà họ Quan là ngu ngốc, dám lấy một sợi dây chuyền đến để lừa chú, nói nó là di vật khi con sống của Tiểu Uyển để lại! Con nói có buồn cười hay không đây! Cho tới bây giờ Tiểu Uyển cũng không có mấy thứ đồ này!”

Chân mày của Cảnh Ngọc Ninh khẽ động.

Dây chuyền?

Cũng không biết vì sao, cô không hiểu sao lại nghĩ đến sợi dây chuyền hồng ngọc mà mình đeo trên cổ, không nhịn được vươn tay cầm lấy sợi dây chuyền giấu trong áo.

Quan Tuấn Văn không có chú ý tới động tác của cô, ông nhìn đồng hồ.

“Được rồi, chú chuẩn bị lên máy bay đây, các cháu đi trước đi, đúng rồi Trình Niên, trong khoảng thời gian con ở Nam Thành cũng giúp chú chú ý đến tin tức của đứa nhỏ kia, sức khỏe của ông cụ Quan không tốt, tâm nguyện lớn nhất trong đời là phải tìm cho được đứa cháu này, chú cũng không muốn làm cho ông cụ thất vọng.”

Lục Trình Niên gật đầu.

“Được, con sẽ chú ý.”

Ba ngươi tách ra.

Sau khi lên xe, Cảnh Ngọc Ninh tò mò hỏi: ” “Đứa trẻ mà chú Quan nói có phải là đứa trẻ đã biến mất khỏi nhà họ Quan hơn hai mươi năm trước không?”

Lục Trình Niên gật đầu.

Anh dừng lại, sau đó nói: “Nhà họ Quan mấy năm nay không ngừng tìm kiếm cô ấy, nhưng cũng không có manh mối, đã mất tích hơn hai mươi năm, có lẽ cô ta đã sớm đã không còn rồi.”

Cảnh Ngọc Ninh chớp mắt nhìn.

“Sao em cảm thấy anh đối với chuyện này không nhiệt tình lắm thì phải, này không giống với anh nha.”

Lục Trình Niên là loại người gì, cô là người rõ ràng nhất.

Nhìn anh lạnh lùng vậy thôi, chỉ cần anh được coi như người một nhà, thì bình thường anh luôn sẽ đem chuyện của đối phương để trong lòng, sẽ không bao giờ tỏ thái độ lạnh lùng như vậy.

Lục Trình Niên nhìn cô một cái.

“Em còn nhớ rõ, lúc trước em hỏi anh chuyện của Quan Thu Hà, anh đã nói với em cái gì?”

Cảnh Ngọc Ninh sửng sốt.

Cô suy nghĩ một chút, bỗng nhiên giật mình.

“Lục Trình Niên, anh…”

“Đúng vậy, anh là người ích kỷ như vậy đó, không hy vọng có người trở về quấy rầy cuộc sống của hai chúng ta, càng không hy vọng sẽ có phiền phức gì xảy đến, cho nên có tìm được đứa nhỏ kia hay không, anh cũng không thèm quan tâm.”

Cảnh Ngọc Ninh không khỏi bật cười.

“Sao anh lại thế này vậy! Người ta vội vàng như vậy, còn nói những lời lạnh nhạt ở đây.”

Lục Trình Niên nghiêng người cười, vươn tay ôm lấy vòng eo thon thả của cô.

Khuôn mặt ghé sát vào cô, chóp mũi chạm vào nhau.

“Đúng vậy, anh là thế đấy, vì em, những chuyện khác anh không thèm quan tâm.”

“Lục Trình Niên…”

Trong lòng Cảnh Ngọc Ninh có chuyện băn khoăn, nhưng môi cô đã bị người đàn ông hôn lấy, lại là một nụ hôn sâu, sau khi kết thúc, cô cũng không quan tâm đến chuyện gì khác, thuận thế hít thở không khí, đặt tay lên vai anh, thở hổn hển nói: “Nhưng anh như vậy có tốt lắm không?”

Lục Trình Niên cười khẽ: “Ninh nghĩ như vậy có phải muốn người phụ nữ khác trở về cướp đi người đàn ông của em à?”

Cảnh Ngọc Ninh tức giận lườm anh một cái.

“Nói không chừng người ta không thèm thích anh đâu! Anh đừng có mà dác vàng lên mặt.”

Lục Trình Niên cúi đầu cười.

Cảnh Ngọc NInh lại nói: “Nói chuyện nghiêm túc đó, nếu có thể giúp được thì nên giúp hết sức đi, anh coi người ta vội như vậy, nếu có manh mối mà không giúp thì hết nói nổi luôn.”

Lục Trình Niên buông tay cô ra, giúp cô chỉnh trang lại quần áo và tóc tai bị anh làm cho rối tung, sau đó mới ngồi ổn định.

Anh nghiêm mặt nói: “Những thứ em nói anh điều biết được, nhưng em yên tâm, người nhà họ Quan cũng không lo lắng và căng thẳng như vẻ bề ngoài đâu.

Sở dĩ chú hai vội vả tìm người như vậy là do ông cụ Quan bị bệnh, người trước khi chết luôn muốn hoàn thành mấy chuyện tiếc nuối trong cuộc đời.

Chú hai không muốn để ông cụ tiếc nuối ra đi, cho nên mới đến đây tìm đứa nhỏ kia, nhưng những người khác ở nhà họ Quan thì không có nghĩ như vậy, dù sao thì cây đổ bầy khỉ tan, bên trong nhà họ Quan đã lục đục với nhau, mấy năm nay gần như chia rẽ, các phe phái tranh không ngừng.

Đứa nhỏ kia quay trở về, ngoại trừ lúc ông cụ còn tại thế mà được mọi người chú ý, nhưng một khi ông cụ qua đời thì em thử nghĩ đến chuyện cô ta phải chiến đấu trong một gia đình quyền thế như vậy, có thể sống được hay sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.