Nữ Thần Quốc Dân Cảnh Ngọc Ninh

Chương 316



CHƯƠNG 316: ĐƯA CÔ VỀ NHÀ.

Bàn tay khô ráp mang theo một nhiệt độ nóng bỏng in dấu lên làn da đang lạnh đi của cô, Quan Ân Tuyền theo bản năng nhớ lại giọng nói nũng nịu của người phụ nữ lúc này, trong lòng cô cảm thấy buồn nôn, cô dùng sức hất tay anh ra.

“Bác sĩ Quý, đây là nơi công cộng, xin anh chú ý thân phận của mình, tôi không giống loại gái quán bar như cô ta đâu!”

Nói xong không hề lưu luyến vội vàng bỏ đi.

Lời nói của cô làm sắc mặt người phụ nữ đó lạnh đi, cô ta xông lên hét lớn: “Cô đứng lại cho tôi! Cô nói ai là gái quán bar hả?”

Nhưng mà Quan Ân Tuyền hoàn toàn không để ý đến cô ta, cô đã bỏ đi rồi, người phụ nữ đó vẫn còn muốn làm ầm ĩ, nhưng nhìn sang thấy sắc mặt khó coi của Quý Vân Thư, đột nhiên cô ta im miệng lại, không dám nói gì nữa.

Cô ta lúng túng rồi do dự nói: “Cậu Quý, em không có ý khác, em chỉ là…”

“Được rồi!”

Sắc mặt của Quý Vân Thư rất khó coi: “Vốn dĩ nể nang mối giao tình thân thiết của hai nhà, cô nói cô xảy ra chuyện rồi, tôi vừa hay ở gần đây tới mới xem cô ra sao, nếu bây giờ cô đã không sao thì tôi đi đây!”

“Có điều cô Lâm đây, sau này nếu như không có chuyện gấp, mong cô đừng đem những lời này ra đùa giỡn, còn về chuyện đó, rất xin lỗi, tôi không có hứng, cho nên cô thôi ngay những suy nghĩ đó đi!”

Anh nói xong, không đợi cô ta đáp lại đã bỏ đi.

Cô Lâm nhìn bóng lưng anh rời đi, giận đến mức sắc mặt cũng tái mét.

Một lúc lâu sau, cô ta mới tức giận giẫm chân, hậm hực quay người đi về một phía khác.

Quan Ân Tuyền làm mặt lạnh quay về ghế dài, Cố Tử Hiên nhìn thấy cô liền vội vàng bước đến: “Lúc nãy đi đâu thế? Cả tiếng không thấy người đâu.”

Quan Ân Tuyền đến nhìn cũng không muốn nhìn anh ta, cô cầm ly rượu trước mặt lên uống một ngụm lớn, giận dữ nói: “Tôi vào nhà vệ sinh cũng phải báo cáo với anh sao?”

Cố Tử Hiên cứng họng, có chút ngại ngùng.

“Ai bảo là muốn cô báo cáo đâu, không phải tôi chỉ hỏi thêm một câu thôi sao? Ở đây phức tạp lắm, tôi sợ cô xảy ra chuyện gì nên mới hỏi, thế mà cô còn có thái độ như thế này, đúng là lãng phí tấm lòng của tôi.”

Anh nói một tràng làm Quan Ân Tuyền ngừng lại, lát sau, cô cau mày nói: “Tôi không sao.”

Nói xong lại rót một ly rượu, ngửa đầu uống cạn.

Vị cay nồng của rượu chảy xuống cổ họng, giống như một ngọn lửa đốt cháy thần trí của cô, nhưng sự cáu kỉnh trong lòng vẫn không bớt đi, ngược lại càng tăng thêm.

Cố Tử Hiên thấy vậy thì ánh mắt sáng lên, anh ta cười hihi nói: “Không phải cô nói không uống rượu sao? Sao bây giờ lại uống vậy?”

Quan Ân Tuyền trừng mắt nhìn anh ta: “Tôi thích thì uống, liên quan gì đến nhà anh, sao? Anh tiếc hả?”

Nói xong, cô lấy ra 2 tờ 5 trăm nghìn đồng nhét vào tay anh ta: “Đây là tiền rượu! Đủ rồi chứ?”

Cố Tử Hiên nhìn hai tờ tiền mặt trong tay mình, nhất thời khóc không được cười cũng không xong: “Cô nói bậy gì vậy? Tôi mời cô đến chơi, còn tiếc chút rượu này sao?”

Nói xong, anh liền nhét tiền lại vào trong túi cô.

“Nhưng mà uống rượu một mình chán lắm, này, để tôi uống cùng cô.”

Dứt lời, anh cũng cầm ly đến, đang định uống rượu cùng Quan Ân Tuyền.

Trong lòng Quan Ân Tuyền đang phiền muộn, tuy là ghét anh ta, nhưng vào lúc này cô cũng không từ chối, cho nên cũng cạn với anh ta một ly.

Thế nhưng cô không hề biết, ở một nơi mà cô không nhìn thấy, Cố Tử Hiên đã bỏ gói bột trắng đó vào, sau đó mới đưa ly rượu cho cô.

Hai người cạn ly, Quan Ân Tuyền chỉ uống một hơi đã hết ly rượu, Cố Tử Hiên chỉ khẽ nhếch môi và nhìn cô chằm chằm.

Cho đến khi tận mắt nhìn cô uống ly rượu đó rồi, trong ánh mắt anh ta lóe lên một tia tàn nhẫn là mình đã đạt được mục đích.

Sau đó, dưới sự chủ động của Cố Tử Hiên, hai người lại uống rất nhiều ly nữa.

Tửu lượng của Quan Ân Tuyền tuy không được cao, nhưng bây giờ lòng cô buồn bực, còn loại mà Cố Tử Hiên vừa gọi đến là bia, nồng độ cồn rất thấp, uống thêm vài ly cũng không sao.

Thế nhưng uống vài ly vào bụng, cô đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

Cũng không biết là vì sao mà cảm giác bia hôm nay rất mạnh, trước đây cô ít nhất cũng được vài chai, hôm nay chỉ uống vài ly thì đã cảm thấy chóng mặt, trước mắt quay cuồng.

Trong lòng cô thầm nghĩ, không lẽ câu nói “rượu không làm người say, là người tự muốn mình say” là thật sao?

Tâm trạng cô không tốt, cho nên uống rượu cũng dễ say hơn?

Bởi vì cô ý thức không rõ, nên trong lòng cô liền có vài phần cảnh giác, cô không muốn tiếp tục ở đây nữa.

Cô cầm lấy túi xách, nghiêng ngả đứng dậy nói: “Không còn sớm nữa, tôi phải về nhà đây.”

Nói xong cô liền xiêu vẹo đi ra ngoài.

Cố Tử Hiên thấy vậy thì làm sao có thể bỏ qua cơ hội này được? Anh ta vội vàng đỡ lấy cô rồi cười khanh khách nói: “Đừng mà, không phải cô nói muốn thương lượng với tôi sao? Chúng ta còn chưa bắt đầu mà.”

Quan Ân Tuyền cau mày, không vui nói: “Hôm nay nhiều người quá, hôm khác đi, có thời gian tôi báo với anh.”

“Hôm khác gì chứ? Cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi, đến cũng đến rồi, hôm nay nói luôn đi! Thế này nhé, tôi đưa cô về nhà, chúng ta ở trong xe nói chuyện.”

Quan Ân Tuyền cau mày, theo bản năng cô muốn từ chối, thế là cô liền đẩy tay anh ta ra, nhưng không biết vì sao cảm thấy người không có chút sức lực nào, hoàn toàn không đẩy ra được.

Những người khác cũng không chú ý đến những động tĩnh bên này, nên cô cứ nghiêng ngả như vậy bị Cố Tử Hiên đưa ra ngoài.

Đến chỗ đỗ xe ở tầng hầm, gió lạnh từ lối đi nhỏ của bãi đỗ xe dội đến thổi vào mặt cô, Quan Ân Tuyền đột nhiên tỉnh táo hơn vài phần.

Cô phát hiện mình đang bị Cố Tử Hiên đỡ và nhét vào xe, đột nhiên cô trở nên đề phòng, cô chặn cửa xe lại: “Tôi không cần anh tiễn, tôi tự gọi xe về.”

Nhưng mà lúc này thấy người đẹp đã ở trong tay, sao Cố Tử Hiên có thể để cô đi được?

Anh ta chặn cô lại và nở một nụ cười xấu xa: “Về một mình nguy hiểm lắm, vẫn là để tôi đưa cô về thì hơn.”

Quan Ân tuyền lắc đầu: “Không cần, tôi tự đi.”

Nói xong, cô đang muốn đẩy anh ta ra.

Thế nhưng anh ta đột nhiên ôm chặt lấy cô nói: “Đêm nay em không được đi đâu cả, em phải đi theo tôi, em yên tâm, tôi sẽ dịu dàng với em, nhất định sẽ làm em sung sướng, để em trải nghiệm một lần thoải mái, em sẽ không bao giờ rời xa tôi nữa.”

Những lời nói này làm Quan Ân Tuyền cảm thấy buồn nôn, lúc này bộ mặt xấu xa của anh ta đã lộ ra, cho dù cô không ý thức rõ được thì cũng biết anh ta muốn làm gì.

Vì vậy cô liều mạng đẩy anh ta ra rồi hét lên: “Cút đi!”

Sau đó cô đang định chạy về phía trước.

Nhưng mà lúc này thuốc đã có tác dụng, cô làm sao mà chạy thoát được.

Cố Tử Hiên rất dễ dàng đưa tay ra cũng đã kéo được cô lại, bởi vì hành động quá mạnh, đầu cô bị đụng vào cửa xe “cốp” một tiếng, đau đến mức Quan Ân Tuyền kêu lên một tiếng, theo bản năng ôm lấy đầu.

Ngay sau đó, Cố Tử Hiên đã đến gần bóp chặt lấy mặt cô, hung dữ nói: “Mẹ nó cô ngoan ngoãn cho tôi, đừng ép tôi dùng sức với cô, thuốc này hơi bị mạnh đấy, bây giờ cô giả vờ trong trắng với tôi, lát nữa đảm bảo lại cầu xin tôi chơi cô thôi.”

Những lời nói của anh ta làm cô hoảng hốt, một sự sợ hãi ập đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.