Nữ Thần Quốc Dân Cảnh Ngọc Ninh

Chương 341



CHƯƠNG 341: NĂM BÈ BẢY MẢNG

Cảnh Diệp Nhã khẽ gật đầu.

“Ông ngoại, con đã kết hôn một lần rồi trước đó cũng xảy ra rất nhiều chuyện, con có chút lo sợ …”

Ông cụ Quan sắc mặt chợt sa sầm lại.

“Đó đều là chuyện đã qua rồi, chuyện đã qua rồi là chuyện cũ con đừng để trong lòng nữa, lão út nhà họ Cố đứa trẻ đó là người đáng tin cậy cũng sẽ không để tâm đến những chuyện đó, cho nên con căn bản không cần vì chuyện này mà lo lắng”

Cảnh Diệp Nhã cắn nhẹ môi, lắc lắc đầu.

“Không, hết thảy chuyện này đều là lỗi của con, nếu lúc đó con không nhìn sai người, nếu lúc đó con sớm biết chuyện của cha con và bà nội những chuyện sau này có thể sẽ không xảy ra, mặc dù bây giờ con đã trở lại Nhà họ Quan nhưng trong lòng con biết rõ đối với con mọi chuyện đã qua rồi nhưng đối với người khác mà nói đây vẫn là vết đen không thể xóa được.

Con đã khiến ông ngoại mất mặt rồi, bây giờ hà tất lại làm hại thêm một người nữa? nếu cậu chủ Nhà họ Cố để tâm chuyện này ngược lại thật tốt, nhưng anh ấy lại một chút cũng không bận tâm, một người tốt như vậy sao con đành lòng làm hại anh ấy, để sau này người khác có cơ hội chọc vào cái xương này nói anh ấy cưới con gái của một kẻ sát nhân, con không thể làm như vậy được!”

Cảnh Diệp Nhã nói xong, che mặt bật khóc.

Gương mặt của Ông cụ Quan chợt biến sắc, gương mặt ông ấy nghiêm nghị lại không khí trong căn phòng bỗng chốc trầm xuống.

Một lúc sau mới tức giận lên tiếng: ” Nói bậy, cái gì mà con gái của kẻ sát nhân? Con chẳng qua chỉ là con gái nuôi của bọn họ! Mẹ ruột của con là con gái của Nhà họ Lý, đối với Nhà họ Cảnh bọn họ nửa phần quan hệ cũng không có. Nhà họ Cảnh bọn họ làm điều ác có can hệ gì đến con?” Có lẽ do tinh thần quá mức kích động, mới nói được một nửa Ông cụ Quan liền cúi đầu ho liên hồi.

Cảnh Diệp Nhã vội vàng trấn định ông ta, vừa đưa nước đưa thuốc qua một hồi lâu Ông cụ Quan mới bình phục trở lại.

Cảnh Diệp Nhã lo lắng nhìn ông ta “Ông ngoại người không sao chứ ạ? Con xin lỗi, đều là do con không tốt, con không nên nhắc tới những chuyện này với ông …”

Ông cụ Quan xua xua tay, giọng nói yếu ớt vô lực.

“ Ta không sao, cháu ngoan con không cần bận tâm, ông ngoại sẽ thay con giải quyết việc nào, những lời nói ngoài kia chẳng qua chỉ là lời của những kẻ tầm thường con không cần đặt trong lòng, ta biết con và con dâu Nhà họ Lục có khúc mắc, chính vì như vậy ta mới muốn gả con cho lão út nhà họ Cố, có Nhà họ Cố làm chỗ dựa vạn nhất sau này ông ngoại không còn, con dâu Nhà họ Lục đó cũng không dám bắt nạt con. Còn có 15% cổ phần mà mẹ con đã để lại ta sẽ chuyển hết sang tên của con, con phải nhớ kỹ bất luận lão út nhà họ Cố có nói gì với con, con cũng không được chia cổ phần cho cậu ta, đây đều là tiền để con ổn định cuộc sống, con nhất định phải học được cách bảo vệ tốt bản thân, ngàn vạn lần không được tùy tiện tin người khác”

Nói xong ông ấy lại ho hai tiếng, Cảnh Diệp Nhã nước mắt rơi như mưa.

” Ông ngoại…….”

” Diệp Nhã, ta có lỗi với mẹ con, năm đó nếu như ta kiên quyết tách mẹ con khỏi người đàn ông đó, con cũng sẽ không bị người ta trộm mất, càng không bị lưu lạc bên ngoài, chịu bao nhiêu năm khổ cực.

Mẹ con buồn bực trầm cảm mà mất đều là vì ta, ta chỉ mong con có thể sống tốt cũng như là ta bù đắp cho mẹ con và món nợ của ta đối với con”

Cảnh Diệp Nhã nắm lấy tay ông, khóc đến không thành tiếng.

Đúng lúc này ngoài cửa, Quan Quý Lễ nghe được cuộc nói chuyện này mặt mày liền trở nên u ám.

Hắn ta khịt mũi một cách nặng nề, quay lưng bỏ đi.

Nhà của Nhà họ Quan bao gồm ba căn nhà liền kề nhau, Ông cụ Quan sống ở một căn, Ông cả Quan và Ông hai Quan sống chung một căn, vừa bước vào cửa liền nhìn thấy ở đằng xa Từ Huệ khoác tay Quan Tuấn Văn bước đi, hướng nơi này đi tới.

Nhìn thấy biểu tình tức giận bước đi của hắn ta, Từ Huệ cười một tiếng chào hỏi: “Anh cả, muộn thế này rồi sao anh chưa về phòng nghỉ ngơi”

Quan Quý Lễ khịt mũi mỉa mai: “Người không ngủ không phải chỉ có một mình ta, xem ra chú hai và em dâu tinh thần cũng rất tốt, đã là nửa đêm canh hai rồi vẫn ra ngoài tản bộ, cũng không sợ sẽ bị cảm lạnh sao”

Quan Tuấn Văn sắc mặt bình tĩnh, cười nhẹ: “Chúng em là lo cho ba nên muốn ngủ muộn một chút”.

Quan Quý Lễ cười lớn hai tiếng: “Thôi đi, trong lòng hai người tính toán điều gì tôi còn không biết sao? Còn không phải sợ ba đột nhiên qua đời mà không để lại di chúc hoặc không phân chia tài sản, còn ở đây mượn danh quang minh chính đại nghe ngóng chưa biết là ai đâu”

Quan Tuấn Văn sắc mặt chợt trầm lại.

“Anh cả nếu trong lòng anh đã nghĩ như vậy em cũng không còn cách nào, nhưng anh không thể lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, anh nhìn vào gia sản của ba không có nghĩa là người khác cũng như vậy”

Quan Quý Lễ Nghiến răng giận dữ nói: “Đủ rồi! Chú là quân tử? Chú là quân tử nên tìm một tiểu tiện nhân đến mê hoặc tâm tư của ba? Chú là quân tử nên để cho tiểu tiện nhân đó lừa lấy đi 15% cổ phần trên tay ba? Tôi nói cho chú biết, số cổ phần này là của Nhà họ Quan chúng ta, mỗi người trong Nhà họ Quan đều có phần, chú đừng nghĩ có thể một mình nắm hết, nếu không cho dù cá chết lưới rách tôi cũng không để chú thành công”

Quan Quý Lễ cau mày tức giận nói

“Anh cả số cổ phần đó là của ba tặng cho Diệp Nhã đối với chúng ta không có can hệ gì ”

” Ha!” Quan Quý Lễ như thể vừa nghe thấy chuyện cười: “Cảnh Diệp Nhã? Chỉ dựa vào cô ta? Cô ta là cái thá gì? Ba hiện tại nghe lời cô ta nói chỉ vì cô ta là con của Uyển nên mới cho cô ta, nếu như để ba biết cô ta căn bản không phải con của Tiểu Uyển chú nói xem số cổ phần này sẽ rơi vào tay ai?”

Quan Tuấn Văn sắc mặt càng trầm xuống.

“Anh cả anh đừng nói bậy”

“Là tôi nói năng hồ đồ, hay là các người cắn rứt lương tâm?! Chuyện này tôi đã sớm biết từ lâu nhưng nhìn ba có thể vui lên vài phần nên mới giúp các người diễn nốt vở kịch này, chú muốn lừa tôi vậy là mơ mộng hão huyền rồi, tôi nói cho chú biết chú muốn làm gì không ai cản chú, nhưng riêng chuyện cổ phần tôi quyết không nhường bước, nếu chú không tin thì thử chờ đến cuối cùng xem ai trong chúng ta sẽ chiến thắng”

Nói xong ông ta liền tức giận bỏ đi

Từ Huệ lo lắng nắm cánh tay Quan Tuấn Văn nhẹ nhàng nói: “Tuấn Văn, anh cả như vậy, có thể nào nói cho ba biết thân phận thật sự của Cảnh Diệp Nhã không”

Quan Tuấn Văn lăc đầu

“Sẽ không, di chúc của ba vẫn chưa được công bố. Nếu có chuyện gì xảy ra vào lúc này cũng không có lợi cho anh ta. Dù muốn vạch mặt anh ta cũng sẽ đợi đến khi ba thực sự công bố nội dung của di chúc.”

Từ Huệ thở dài

“Chúng ta làm chuyện này vốn chỉ mong có thể kéo dài thời gian của ba, anh có phát hiện ra không? Từ lúc Cảnh Diệp Nhã trở lại sức khỏe của ba đã tốt lên nhiều, cả người cũng trở lên tràn đầy năng lượng, lần phát bệnh này chằng qua chỉ là ngoài ý muốn”

Quan Tuấn Văn gật nhẹ đầu

“Đúng vậy, Nhà họ Quan bây giờ chỉ dựa vào mình ba chống đỡ, một khi ba mất đi, Nhà họ Quan sợ rằng sẽ giống như nắm cát năm bè bảy mảng, đến lúc đó bất luận là ai Nhà họ Quan cũng không địch lại được, chỉ e rằng cái tên Nhà họ Quan sẽ bị loại khỏi danh sách 4 gia tộc lớn”

Từ Huệ nghe vậy trong lòng càng thêm lo lắng.

Quan Tuấn Văn vỗ nhẹ tay bà ta bình tĩnh nói: “Vẫn may giờ ba không sao, chúng ta cũng không nên lo lắng quá, ở đây quan sát thêm lúc nữa nếu không có điều gì bất thường thì chúng ta quay về nghỉ ngơi thôi”

Từ Huệ gật đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.