Nữ Thần Quốc Dân Cảnh Ngọc Ninh

Chương 76



CHƯƠNG 76: MUÔN ĐỜI KHÔNG THỂ QUAY TRỞ LẠI

Sự công kích mỉa mai ào đến như sóng biển cuộn trào mãnh liệt.

Vân Vân toàn thân hoảng loạn, cô ta lúng túng nhìn mọi người xung quanh, vốn định giải thích nhưng lại không biết phải giải thích cái gì.

Cô ta quay đầu lại nhìn Cảnh Diệp Nhã cầu cứu, nhưng lại phát hiện cô đang cúi đầu, chỉ ôm chặt lấy cánh tay Mộ Ngạn Bân chứ không hề nhìn mình.

Cứ như hai người chưa từng quen biết vậy.

Trong lòng Vân Vân cảm thấy tuyệt vọng.

“Tách! Tách!”

Không biết là ai bắt đầu lôi điện thoại ra chụp ảnh.

Lôi kéo thêm rất nhiều người khác cũng bắt đầu chụp cô.

Khuôn mặt Vân Vân để lộ ra biểu cảm sợ hãi, liên tục xua tay, cuối cùng dùng tay che lấy mặt mình.

“Đừng chụp nữa! Không được chụp! Không được!”

“Không chụp làm sao được? Tin mới kinh thiên động địa thế này cơ mà, phải có ảnh làm chứng cứ chứ! Không thì ai mà tin cô là “Đám mây nhỏ trên trời” được!”

“Đúng vậy đấy! Chẳng nhẽ lại để cô tiếp tục đi lừa người khác sao?”

Một đám con nhà giàu ăn chơi đã nói rõ là chỉ muốn lấy được tin tức nóng cho vui thôi.

Chứ còn về cảm giác của Vân Vân, bọn họ vốn chẳng hề có hứng thú quan tâm.

Cũng có người mang tâm lý báo thù, dù gì ngày trước cũng đã đầu tư cho tiểu tiên nữ online giả tạo này biết bao nhiêu tiền, trong lòng nhất thời chưa chấp nhận được nỗi thất vọng lớn thế này.

Cứ thế đến khi mọi người đã chụp chán rồi, Cảnh Diệp Nhã mới đứng ra.

“Đủ rồi! Mọi người đừng chụp nữa, Vân Vân cũng không cố ý mà, cô ấy chỉ là một cô gái bị dòng đời xô đẩy mà thôi, mọi người có thể tha cho cô ấy không!”

Khách quan thấy cô đứng ra thì mới thu tay lại.

Thực ra nếu họ muốn chụp thì sớm đã chụp xong hết rồi.

Lúc này Vân Vân đã khóc không thành tiếng nữa, dù là ai bị sỉ nhục trước đám đông thế này thì chắc hẳn cũng không thể chịu được.

Cảnh Diệp Nhã vội vàng an ủi cô ta: “Vân Vân, em đừng khóc nữa, xin lỗi, đều lại chị, nếu không phải tại chị làm chị ấy tức giận thì chị ấy sẽ không nhắm vào em thế này.”

Câu nói vừa dứt lời, Vân Vân lập tức hướng ánh mắt hận thù về Cảnh Ngọc Ninh.

Cảnh Ngọc Ninh nhếch môi mỉa mai.

Đã đến bước đường này rồi, ngay cả ai hại mình cũng không phân biệt rõ được nữa, ngu ngốc đến mức này thì nhận phải kết cục như vậy cũng đáng đời!

Mộ Ngạn Bân thấy vậy, đôi mày liền nhíu chặt lại.

Rốt cuộc anh cũng không muốn sự việc trở nên tồi tệ thế này, dù gì đây cũng là buổi lễ kỉ niệm 70 năm thành lập trường, đứng ngây ra lúc nữa thì các lãnh đạo lớn của trường và thành phố sẽ ra đây mất, để người ta nhìn thấy cảnh này thì cũng không hay ho lắm.

Thế là đành ra mặt cho mọi người giải tán.

Sự việc đã đi đến bước này rồi, trong lòng mọi người đều biết phần kịch hay căn bản đã xong hết rồi, có ở lại cũng chẳng có gì hay mà xem nữa, thế là mọi người cũng không nói gì, lũ lượt tản ra.

Cảnh Diệp Nhã an ủi Vân Vân xong thì bảo Nguyễn Kiều Kiều và Nguyễn Nhàn đưa cô ta lên phòng cho khách ở trên tầng nghỉ ngơi.

Sau khi mọi người đều đã đi hết rồi, cô ta mới quay đầu lại nhìn Cảnh Ngọc Ninh.

“Chị, náo loạn mọi việc ra thành thế này, bây giờ chắc chị thỏa mãn rồi nhỉ!”

Cảnh Ngọc Ninh nhướng mày.

Cô nhìn Cảnh Diệp Nhã có chút buồn cười, đùa cợt nói: “Chẳng nhẽ sự việc là do tôi bắt đầu trước à?”

“Tôi thừa nhận, là do Kiều Kiều và Nhàn nói những lời kia nên mới khuấy động mọi việc lên, nhưng không phải tôi cũng đã giúp chị giải thích rồi sao? Tại sao chị cứ phải ép người quá đáng, cố tình nói đến chuyện của Vân Vân mãi vậy? Chị có biết không, gia cảnh cô ấy không tốt, mới bất đắc dĩ phải lên mạng kiếm tiền, sao chị lại…”

“Tôi không có hứng nghe cô kể khổ hộ cô ta!”

Cảnh Ngọc Ninh lạnh lùng ngắt lời cô ta.

Cảnh Diệp Nhã đau khổ ôm ngực, khuôn mặt đầy thất vọng.

“Chị, sao chị lại trở nên như vậy!”

Trong ánh mắt Mộ Ngạn Bân cuối cùng cũng hiện lên chút thất vọng.

Nhưng anh vẫn không nói gì, anh đỡ Cảnh Diệp Nhã, ôn tồn nói: “Được rồi Diệp Nhã, hiệu trưởng sắp đến rồi, chúng ta không nên ở lại đây nữa đâu, mau vào trong ngồi đi!”

Cảnh Diệp Nhã lau giọt nước mắt chưa rõ hình nơi khóe mắt, nhẹ nhàng nói: “Anh Bân, anh vào trước đi! Em muốn lên tầng xem Vân Vân thế nào đã, chắc chắn cô ấy không sao rồi em sẽ qua.”

Mộ Ngạn Bân gật đầu: “Như vậy cũng được.”

Sau đó Mộ Ngạn Bân rời đi.

Bây giờ ở đây chỉ còn lại hai người Cảnh Diệp Nhã và Cảnh Ngọc Ninh.

“Được rồi, mọi người đi hết rồi đấy, đừng diễn nữa!”

Cảnh Ngọc Ninh dửng dưng nói.

Cảnh Diệp Nhã cuối cùng cũng thu lại biểu cảm bi thương trên khuôn mặt.

Cô ta đứng thẳng người, vừa nãy cô ta còn mang dáng vẻ vô cùng đau khổ, mà bây giờ trên mặt lại là nụ cười cực kỳ đắc ý.

“Tôi xem thường chị quá, có điều chị tưởng chị lột được mặt thật của Trần Vân thì có thể khiến tôi bị ảnh hưởng gì à? Ha! Cô ta chẳng qua chỉ là một con ngu không có não mà thôi, nếu không phải cô ta suốt ngày thích bám dính lấy tôi, đồ ngu thì dễ lợi dụng, nên tôi mới đành dẫn cô ta theo thôi!”

Cảnh Ngọc Ninh thờ ơ liếc cô ta một cái.

“Thì? Cô muốn nói gì với tôi à?”

Cảnh Diệp Nhã cười dịu dàng, cô ta bước lên phía trước, ghét sát tai cô thấp giọng thì thầm: “Cô tưởng cô có thể giành được trái tim anh Bân lần nữa sao? Tôi nói cho cô biết! Năm năm trước tôi có thể dựa vào chuyện này đẩy cô xuống địa ngục, thì năm năm sau tôi vẫn có thể!”

Ánh mắt Cảnh Ngọc Ninh lạnh như băng.

Cảnh Diệp Nhã vẫn tiếp tục nói.

“Chẳng có ai thích một người đàn bà độc ác đi hãm hại em gái mình đâu! Anh Bân cũng vậy! Cô biết anh ấy thích tôi ở điểm gì nhất không? Ngoại hình? Ha! Không, anh ấy thích nhất là sự lương thiện và yếu đuối của tôi, chỉ cần tôi mãi mãi giữ được dáng vẻ như bây giờ thì anh ấy sẽ mãi mãi không bao giờ yêu cô đâu, cô hiểu nữa?”

Cảnh Ngọc Ninh cười lạnh một tiếng.

“Cảnh Diệp Nhã, rốt cuộc Mộ Ngạn Bân cho cô ăn bùa mê thuốc lú gì vậy? Sao cô có thể tự tin đến mức nghĩ rằng anh ta có sức hút đến thế, khiến tôi phải lưu luyến mãi?”

Sắc mặt Cảnh Diệp Nhã hơi có sự thay đổi.

Cô ta nhìn Cảnh Ngọc Ninh, ánh mặt lộ ra vẻ không cam tâm và căm ghét.

“Cô còn không nhận à? Nếu cô không lưu luyến anh ấy thì sao hôm nay biết anh ấy đến đây mà vẫn trang điểm như thế này? Đừng tưởng tôi không biết cô đang nghĩ cái gì! Tôi nói cho cô biết, cô mãi mãi không bao giờ có được anh ấy đâu!”

“Tối nay tôi sẽ cho cô biết thế nào là nhớ lại ác mộng! Tôi sẽ đạp nát tất cả danh tiếng, tự tin mà cô khó khăn xây dựng suốt năm năm qua, tôi sẽ khiến cô giống như năm năm trước, tàn tạ như một con chó nhà nghèo đáng thương!”

Cô ta nói xong, chỉ cảm thấy tất cả sự phẫn nộ và đố kỵ trong lồng ngực cuối cùng cũng được giải tỏa một chút.

Cô ta đứng thẳng người, khuôn mặt tự tin hướng thẳng về cô, trong đáy mắt thậm chí còn hiện rõ vẻ đắc ý và cao ngạo như một kẻ chiến thắng.

Cảnh Ngọc Ninh nhìn cô ta, trong chốc lát cô chậm rãi lắc đầu.

Cô nói đầy thông cảm: “Cảnh Diệp Nhã, cô quá ngây thơ đó! Cô muốn lợi dụng chuyện ngày hôm nay, khơi lại chuyện năm năm trước, để đẩy tôi vào tình cảnh muôn đời không thể phục hồi lại được sao?”

Cảnh Diệp Nhã lạnh lùng đáp lời: “Có trách thì chỉ trách chị không biết tốt xấu thôi! Hôm nay ở chỗ này mà cô cũng dám ra mặt!”

Cảnh Ngọc Ninh cười cười.

“Sao tôi lại không dám?”

Cảnh Diệp Nhã nhăn mặt: “Ý cô là gì?”

“Ha! Cũng không có ý gì, chỉ là nhìn cô ung dung bình tĩnh thế này, tự nhiên tôi có chút thông cảm với cô thôi.”

Cảnh Diệp Nhã trợn tròn mắt.

Cảnh Ngọc Ninh tiến gần đến cô ta, thấp giọng nói: “Cô đã xác định như thế thật rồi thì khi năm năm trước cô ăn cắp tài liệu từ máy tính của tôi là thủ đoạn nguyên thủy nhất đó hả?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.