Nữ Thần Quốc Dân Cảnh Ngọc Ninh

Chương 90



CHƯƠNG 90: RỐT CUỘC ANH CŨNG ĐÃ ĐẾN

Tô Thâm cũng biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, vội vàng đáp lại: “Tổng giám đốc, tốc độ nhanh nhất cũng phải cần mười ba phút sau thì mới có thể đến được.”

Từ sân bay đến Châu Giang Quốc Tế, tốc độ bình thường cần đến một tiếng đồng hồ.

Lúc nãy bọn họ cũng đã chạy được một đoạn đường, quãng đường còn lại ít nhất cũng phải cần bốn mươi phút mới có thể đến được.

Có thể nén đến mười ba phút, Tô Thâm đã làm hết sức mình.

Dù sao thì xe hơi cũng không phải là máy bay, cho dù tính năng có tốt cũng không thể nào bay đến đó được.

Đương nhiên là Lục Trình Niên cũng hiểu được đạo lý này, anh mím chặt khóe môi không nói gì thêm nữa.

Giờ phút ngày Mộ Trình Thiên nhận được một cuộc điện thoại của cấp dưới, chân mày cau lại.

“Tôi biết rồi, để tôi đi hỏi một chút.”

Sau khi ông ta cúp điện thoại thì người đầu tiên ông ta liên lạc là Mộ Ngạn Bân.

“Ngạn Bân, có phải ngày hôm nay con đang ở bên Châu Giang Quốc Tế không?”

Lúc này, Mộ Ngạn Bân vẫn còn chưa biết chuyện gì xảy ra, nghe vậy thì hơi nghi ngờ một chút mà đáp: “Đúng vậy ạ, sao vậy ba?”

“Con có biết ở trong phòng 8828 là khách nào không?”

“8828 à?” Mộ Ngạn Bân sửng sốt một chút, sau đó con ngươi đột nhiên trừng lớn.

“Con biết, xảy ra chuyện gì vậy ba?”

“Con nhanh đi tới đó nhìn xem xem, cụ thể xảy ra chuyện gì thì ba cũng không biết rõ, nhưng mà người ở bên trong chắc chắn không thể có chuyện gì được, nếu không thì toàn bộ nhà họ Mộ của chúng ta cũng phải tiêu đời cùng.”

Mộ Ngạn Bân nhíu mày, vẻ mặt có chút không vui.

“Có người uy hiếp ba hả, là ai lại có thể uy hiếp được ba?”

Giọng nói lạnh lùng của Mộ Trình Thiên truyền tới: “Lục Trình Niên đó, có được chưa?”

Mộ Ngạn Bân: “…”

Anh ta đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.

“Con lập tức đến đó ngay.”

Sau khi cúp điện thoại, Mộ Ngạn Bân không nói hai lời liền đứng dậy cầm lấy áo chạy ra ngoài.

Nhưng mà còn chưa đi đến cửa liền bị Mộ Thanh Hồng ngăn cản lại.

“Anh, anh đi đâu vậy?”

Mộ Ngạn Bân trầm mặc: “Anh có việc phải đi ra ngoài một lát, em với cô Quan ở đây tiếp tục dùng cơm đi, anh lập tức về ngay.”

Mộ Thanh Hồng lại không cho, cái miệng nhỏ bĩu lại: “Em không chịu đâu, anh đã nói là dẫn bọn em đi ăn cơm rồi, mà ăn được nửa chừng mà anh lại bỏ dở là xảy ra chuyện gì? Anh, trước đó anh trốn thì thôi đi, ngày hôm nay là sinh nhật của em, anh nói cái gì cũng không thể đi được.”

Mộ Ngạn Bân hơi không kiên nhẫn.

“Anh cũng không phải là không trở lại, hình như là phòng bao đối diện xảy ra chuyện gì đó, Cảnh Ngọc Ninh còn đang ở bên trong, anh đi đến đó nhìn một chút mà thôi, chỉ có khoảng cách mấy bước, một lát nữa sẽ trở về.”

Mộ Thanh Hồng nghe vậy, vẻ mặt hơi thay đổi một chút.

Cô ta lại càng cố chấp ngăn cản ở cửa hơn nữa, nghiến răng nói: “Không được đâu, anh không thể đi.”

Lông mày của Mộ Ngạn Bân nhíu lại càng chặt hơn, nghi ngờ nhìn về phía Mộ Thanh Hồng.

“Thanh Hồng, có phải là em đã làm chuyện gì đó giấu diếm anh không?”

Mộ Thanh Hồng hơi chột dạ.

Cô ta chớp chớp mắt, đứng thẳng người dậy: “Em không có, em chỉ là không muốn để anh đi tìm người phụ nữ đó mà thôi. Anh, em thì cũng coi như xong đi, hôm nay chị Ân Tuyền cũng đang ở đây nè, anh còn muốn đi đến đối diện tìm cô ta, anh đặt chị Ân Tuyền ở vị trí nào hả, sao anh có thể như vậy được chứ?”

Quan Ân Tuyền xấu hổ cười: “Thanh Hồng, em đừng có nói như vậy…”

Nhưng mà Mộ Thanh Hồng làm gì để ý đến cô ta, càng nói thì càng giống như là chuyện như vậy, không khỏi càng uất ức hơn.

“Anh, hiện tại chị Diệp Nhã còn đang nằm ở trong bệnh viện, đứa bé cũng mất rồi, tất cả những chuyện này đều là do cô ta hại, đến lúc này anh còn che chở cho cô ta nữa hả, anh có được tính là một người đàn ông không?”

Mộ Ngạn Bân nhíu chặt mi tâm.

Một lâu sau mới hít sâu một hơi.

“Lúc nãy ba vừa mới gọi điện thoại đến, nói là Lục Trình Niên đã đưa ra một lời uy hiếp nhà họ Mộ của chúng ta, anh nghi ngờ là Cảnh Ngọc Ninh xảy ra chuyện rồi.”

Quan Ân Tuyền sửng sờ, sắc mặt thay đổi.

Trong nháy mắt Mộ Thanh Hồng liền trở nên kích động.

“Anh nói cái gì chứ? Lục Trình Niên vì người phụ nữ đê tiện kia mà uy hiếp nhà chúng ta, rốt cuộc là cô ta có điểm nào tốt hả, một chiếc giày bị người khác vứt bỏ đáng giá để anh ta làm như vậy à?”

Biểu cảm của Mộ Ngạn Bân lạnh lùng.

“Thanh Hồng, em nói bậy bạ cái gì đó?”

Mộ Thanh Hồng ngớ người.

“Anh và Cảnh Ngọc Ninh quen nhau sáu năm chưa từng xảy ra cái gì cả, cái gì mà chiếc giày rách hả, những lời này là ai dạy em?”

“Em…”

Quan Ân Tuyền vội vàng đứng dậy tiến lên giữ chặt lấy cánh tay của Mộ Ngạn Bân.

“Anh Quan, Thanh Hồng cũng là nhất thời lanh mồm lạnh miệng mới có thể nói hưu nói vượn thôi, nhưng mà tôi cảm thấy bây giờ anh qua đó cũng không thích hợp đâu.”

Mộ Ngạn Bân nhíu mày.

“Cô Quan, chẳng lẽ cô cũng muốn thấy chết mà không cứu? Mặc dù con người của cô ấy nói chuyện có chút khó nghe, nhưng mà nếu như xảy ra chuyện…”

Biểu cảm trên mặt của Quan Ân Tuyền cứng ngắc trong chớp mắt.

“Tôi không phải là có ý đó, chỉ là…”

Quan Ân Tuyền nghiêng người nói hai câu ở bên tai của Mộ Ngạn Bân.

Sắc mặt của Mộ Ngạn Bân thay đổi.

“Những gì cô nói là sự thật à?”

Quan Ân Tuyền nghiêm túc gật đầu.

“Cho nên vì Diệp Nhã, anh cũng không thể đi được, có hiểu không?”

Mộ Ngạn Bân: “…”

Trong phòng bao ở đối diện vẫn luôn yên tĩnh.

Mười phút sau Lục Trình Niên mới đuổi đến nơi.

Đoạn đường gần mười ba phút, dưới sự ép buộc của anh phải bị rút ngắn thêm đến ba phút.

Tô Thâm thề, cả đời này của anh ta cũng chưa từng lái xe nhanh như vậy, đạp chân ga đến tận cùng, chiếc xe gần như chạy khỏi đường chân trời mà bay lên.

Bước vào Châu Giang Quốc Tế lập tức có nhân viên phục vụ nhiệt tình chào đón.

“Chào anh, xin hỏi anh có đặt phòng không, hay là…”

“Phòng 8828 ở đâu?”

Nhân viên phục vụ nhìn sắc mặt của Lục Trình Niên lạnh như là mặt của diêm vương, sửng sốt một chút, trong lòng hơi thấp thỏm.

“Quý khách, ngài đây là…

“Tôi hỏi cậu phòng 8828 ở đâu?”

Ánh mắt của Lục Trình Niên lạnh như băng, Tô Thâm nghiêm giọng nói: “Nói nhanh đi, còn chậm trễ nữa sẽ muốn cái mạng chó của cậu đó.”

Toàn thân nhân viên phục vụ run lên kịp phản ứng lại

“Đi thẳng bên trái trên lầu tám.”

Lục Trình Niên cất bước đi về phía thang máy.

Thang máy rất nhanh liền đến, cửa còn chưa đóng lại thì một cái tay đột nhiên cản lại, chặn cánh cửa sắp đóng lại.

“Chờ một chút.”

Chỉ nhìn thấy một đám người đang thở hồng hộc, lúc nhìn thấy Lục Trình Niên và Tô Thâm thì ai cũng giật mình.

“Tổng giám đốc Lục, ngài đến đây rồi.”

Sắc mặt của Lục Trình Niên lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Đám người chột dạ cúi đầu xuống.

Bọn họ là người mà Lục Trình Niên đã gọi điện thoại dặn dò ở trên xe, chỉ là bởi vì tối hôm nay đều không có ở đây, hơn nữa thời gian này con đường mà bọn họ chạy đến thì lại đang bị kẹt xe, cho nên bây giờ nhóm người này mới chạy tới.

Không nghĩ đến vẫn là tới chậm.

Lục Trình Niên giật giật khóe môi, lạnh lùng nói: “Trong cậy vào các người, chỉ sợ món ăn đã lạnh rồi.”

Một đám người cúi thấp đầu giống như là học sinh tiểu học bị dạy bảo.

“Tổng giám đốc Lục, thật sự xin lỗi, chúng tôi sai rồi.”

Lục Trình Niên mím chặt khóe môi không nói gì nữa.

Một nhóm người đi thẳng đến lầu tám, Lục Trình Niên dẫn đầu bước ra ngoài, những người còn lại đuổi theo phía sau.

Nhân viên phục vụ không nhận ra bọn họ, nhìn thấy một đám người bọn họ xông tới với khí thế hùng hổ, lập tức hơi kinh ngạc.

Một nhân viên phục vụ bước lên hỏi: “Quý khách, xin hỏi quý khách…”

“Cút!”

Có một người hất tay của anh ta ra, rất nhanh đã tìm được phòng 8828.

Cửa phòng bị khóa trái, ở bên trong lặng ngắt như tờ.

Lục Trình Niên đứng tại cửa cắn chặt răng, khuôn mặt anh tuấn căng thành một sợi dây có thể đứt bất cứ lúc nào.

Gương mặt của anh lạnh tanh, lạnh giọng nói: “Mở cửa ra cho tôi.”

Những người còn lại thấy thế, chắc có lẽ cũng đã đoán được ở bên trong xảy ra chuyện gì, nhất thời đều im lặng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.