Nữ Thần Thần Kinh Đến Từ Vì Sao

Chương 15



Tốc độ của Nhuế Thành nhanh ngoài dự đoán, Nhuế Tuyết Tình mới vừa dắt cánh tay ngắn Tấn An Nhiên đi dạo một vòng bên ngoài quanh chung cư, hai mẹ con này rất nghiêm túc hiểu rõ do hoàn cảnh sống của mình, đi ngang cửa bảo vệ của chung cư vẫn biểu hiện ra vẻ sợ hãi, nhìn vẻ mặt nghiêm túc trên hai gương mặt giống nhau như đúc, những người bảo vệ còn tưởng rằng là lãnh đạo tới đây thị sát, một phen hú vía!

Cha mẹ nhà họ Nhuế ở cửa nhà thấy hai mẹ con Nhuế Tuyết Tình, mỗi tầng ở chung cư này đều có hai thang máy, đám người Nhuế Thành vừa mới bước chân từ thang máy bên trái ra ngoài, thì hai mẹ con Nhuế Tuyết Tình cũng bước ra, cầm trong tay bao lớn bao nhỏ không đưa tay ra bấm mật mã được, Nhuế Thành cũng không để ý tới ngạc nhiên khi nhìn thấy chị anh mang con trai xuống tầng chơi, vội vàng quay đầu lại nói với cô: "Chị, chị tới bấm mật mã."

Nhuế Tuyết Tình cũng không nhàn rỗi, trong tay cô cầm hai túi trái cây, một cái tay khác của Tấn An Nhiên cũng cầm một túi đồ nhỏ, Nhuế Tuyết Tình buông tay Tấn An Nhiên ra: "Tiểu quỷ, đi qua mở cửa."

Thật may là toàn bộ chú ý của cha mẹ nhà họ Nhuế đều đặt ở trên người cháu ngoại trắng nõn trắng nà, cũng không có chú ý tới Nhuế Tuyết Tình gọi con trai của mình như vậy, ngay cả Nhuế Tuyết Dương có ý chí rất kiên định, cũng bị Tiểu Chính Thái trước mắt hấp dẫn, duy nhất chú ý tới Nhuế Tuyết Tình gọi như thế chỉ có Nhuế Thành, tiện thể lại vì chị anh như tượng sáp, dám ở trước mặt cha mẹ đối xử với con trai mình như thế, hành động này của chị anh chính là tìm đường chết.

Trong mắt mẹ Nhuế đều chỉ chứa cháu ngoại, dáng dấp cháu ngoại đẹp mắt như vậy, xuất thân bất phàm, giọng nói vừa ngọt vừa mềm, lại vẫn biết mở cửa như vậy, vẻ mặt mẹ Nhuế phơi phới, giọng nói đều không tự giác thật dịu dàng: "An Nhiên thật giỏi, nhỏ như vậy cũng biết mở cửa!"

"Chỉ bấm mật mã mà thôi, chút chuyện này cũng không làm khó được nó."

Nhuế Thành tự giác kêu ba mẹ anh và em gái vào nhà, bởi vì biết chắc chắn chị anh sẽ không làm chuyện này, nghe nói như thế, lập tức quay đầu không đồng ý nhìn chị anh một cái: "An Nhiên cũng chỉ nhìn chị bấm mật mã một lần, có thể nhớ cũng đã không tệ rồi, đây là thiên phú của con trai chị, đã gặp qua là không quên được, đổi lại là đứa trẻ nhà người ta, chị có dạy ba năm cũng không nhớ được."

"Đúng vậy." Ngay cả ba Nhuế cũng lên tiếng: "An Nhiên còn nhỏ, đã rất khá, con cũng đừng quá nghiêm nghị với cháu."

Gần như biết mỗi người đều ở đây nói Tấn An Nhiên tốt, Nhuế Tuyết Tình cũng bắt đầu nghĩ lại có phải bản thân đã bỏ qua ưu điểm của nó hay không, vì vậy cũng không hề tiếp tục bắt lỗi nữa, Nhuế Tuyết Tình cúi đầu rất nghiêm túc quan sát Tấn An Nhiên, chỉ là tha thứ cho cô, "sinh vật" mềm nhũn như con chi chi kia, cô mang theo Kính Hiển Vi cũng không tìm được trên người cậu bé có cái gì đáng giá để tán dương, nói thí dụ như bắp thịt, hay lực lượng.

Nhuế Tuyết Tình thu hồi tầm mắt, tổng kết lại nói: "Mọi người còn chưa chân chính thấy được người ưu tú thôi."

Cơ thể nhỏ bé của Tấn An Nhiên hơi run lên, cúi đầu, may mắn đồng thời lại không hiểu sao có chút mất mát, tuổi cậu còn nhỏ không có nghĩa là cậu không biết nhìn, sau khi mẹ cậu đánh giá cậu xong thì trong mắt không chút nào che giấu thất vọng, làm cho cậu muốn bỏ qua cũng không bỏ qua được, tan vỡ một chút đây là lần thứ mấy mẹ cậu không liếc mắt nhìn cậu một cái rồi, gần như dẫm nát tất cả kiêu ngạo từ khi sinh ra cho đến nay của cậu ở dưới lòng bàn chân, thậm chí làm cho cậu không có cơ hội phản bác nào.

Sáu tuổi rưỡi, lần đầu tiên Tấn An Nhiên cảm thấy thất bại, tuy cậu hơi chút kiêu ngạo nhưng vẫn chưa trở thành bệnh "hoàng tử", đối với sự coi thường của mẹ cậu, tuy cậu không chịu phục nhưng không nhịn được tự kiểm điểm chính mình, chẳng lẽ cậu thật sự không ưu tú như trong tưởng tượng? Chẳng lẽ những lời tán dương khen ngợi trước đây của những người kia với cậu đều hoàn toàn dựa vào thân phận của cậu sao?

Đúng lúc thay đổi, vì để trở thành con người ưu tú cho mẹ cậu khen không dứt miệng! Tấn An Nhiên sáu tuổi nắm chặt tay, quyết định ở trong lòng, chỉ là rất nhiều năm sau, cậu cảm thấy may mắn cỡ nào khi không trở thành người đàn ông khen không dứt trong miệng mẹ cậu! Bởi vì tiêu chuẩn ưu tú và thẩm mỹ của mẹ cậu, quả thật làm người ta thê thảm không nỡ nhìn.

Nhuế Tuyết Tình có chút đau thương, có lẽ đang ứng nghiệm một câu nói, chân tướng thường được nắm giữ ở trong lòng rất ít người, cho nên đi trên con đường thành công tất nhiên là cô độc, người nhà họ Nhuế không đồng ý với lời cô nói, Nhuế Tuyết Dương cũng phản bác: "An Nhiên cũng đã gặp qua là không quên được, vậy chưa đủ ưu tú sao? Khi chị còn nhỏ chị cũng không ưu tú như vậy đâu!"

Nhuế Tuyết Dương nhấn mạnh hai chữ "ưu tú", ý trào phúng hết sức rõ ràng, cô thật sự không ưa chị cô là người cũng gần tuổi băm* rồi còn bày ra tư thế vô địch. (*Tuổi băm: 30 ý)


"Tiểu Dương, sao con nói chuyện với chị con như vậy?" Mẹ Nhuế lên tiếng cũng không phải vì bất bình giùm Nhuế Tuyết Tình: "Chỉ là con nói cũng không sai, Tiểu Tình thiệt là, An Nhiên còn nhỏ sao con hà khắc như thế?"

Nhuế Thành nhanh chóng phân loại cất đồ xong, sau khi trở lại phòng khách ngoắc tay Tấn An Nhiên: "An Nhiên, mau chào hỏi ông ngoại, bà ngoại và dì nhỏ nào, bà ngoại sẽ nấu đồ ăn ngon cho cháu."

Phân đoạn này Nhuế Tuyết Tình còn quan tâm hơn người trong cuộc, bởi vì sau khi chào hỏi xong bọn họ cũng phải chờ ăn cơm, không thể tốt đẹp hơn được nữa.

Nhuế Tuyết Dương là một người có tính tình tùy tiện, nhanh mồm nhanh miệng, có lúc bật thốt lên, đắc tội người còn không tự biết, ngồi xuống bên cạnh Nhuế Tuyết Tình bắt đầu thảo luận chiếc xe thể thao, thật may là người ngoài hành tinh cũng có tính tình cẩu thả.

"Chị, chiếc xe thể nào của chị quá nổi bật rồi, khi anh trai em lái xe đến cửa công ty chờ em, làm cho tất cả đồng nghiệp của em nhìn không chớp mắt, chị không biết cảnh tưởng này, chậc chậc.... ...... Quả thật không thể nói nổi, ngày mai khi em đi làm, chắc chắn bọn họ sẽ lôi kéo em hỏi cho mà xem!"

"Nhuế Thành đi công ty của em? Nó không nói cho em tới chờ ở gian hàng của ba sao?" Trí nhớ của Nhuế Tuyết Tình rất tốt.

"Bởi vì ba mẹ có chút không kịp đợi, cho nên đã sớm dọn dẹp gian hàng đi tới công ty chờ em, nếu như không phải anh trai em ngăn cản, bọn họ cũng sẽ bảo em trực tiếp xin nghỉ rồi."

"Xin nghỉ cũng không có chuyện gì, việc làm kia của em, không làm cũng được."

Ý của Nhuế Tuyết Tình nói với Nhuế Tuyết Dương là tiền lương của lao động phổ thông ở công ty nhỏ thấp, bây giờ cô là thực tập sinh chỉ là em gái làm việc vặt, thực không có tiền đồ gì, nhưng mà khi Nhuế Tuyết Dương nghe xong trực tiếp xù lông: "Công việc của em làm sao? Dầu gì cũng có thể tự nuôi mình!"

"Phải dựa vào tiền lương hai ngàn rưỡi sau khi đã đóng bảo hiểm còn dư lại của em?"

"Bây giờ vẫn còn đang thực tập, chờ trở thành nhân viên chính thức sẽ có trên ba ngàn." Tuy giọng điệu phản bác, nhưng không hiểu sao giọng của Nhuế Tuyết Dương thấp một chút: "Ai bảo em ngay cả khoa chính quy cũng không thi đậu, công ty lớn hoàn toàn sẽ không chọn em." Con trai con gái nhà họ Nhuế, con gái lớn tốt nghiệp trường loại hai, có vẻ bề ngoài, con thứ hai là sinh viên tài cao, dáng ngoài giống nhau đạt điểm tối đa, chỉ có cô dáng dấp không tính là xuất chúng, đại học cũng thi không được tốt.

Nhuế Tuyết Tình nhíu mày, không lên tiếng, Nhuế Tuyết Dương rất nhanh đã khôi phục lại cảm xúc, tò mò hỏi: "Anh nói chị định mở nhà hàng, phải không chị?"

"Không sai."

"Vậy chị định mở kiểu nhà hàng gì, kiểu Trung Quốc kiểu Phương Tây hay kiểu món ăn nước khác?"

"Chị còn chưa đi nhìn nhà hàng, trước tiên cần phải tìm đúng khẩu vị của người tiêu dùng, mới biết mở kiểu nhà hàng gì."

"Đúng vậy, đầu tư lớn như vậy, nhất định phải cẩn thận lập kế hoạch." Nhuế Tuyết Dương gật đầu đồng ý, hướng về phía Nhuế Tuyết Tình đưa dấu tay cố gắng lên: "Làm tốt nhé chị, mình có thể kiếm tiền nuôi sống mình, cũng không cần nhìn sắc mặt người nhà họ Tấn!"

Người nhà họ Nhuế náo nhiệt ăn cơm tối xong, đồ dùng của Tấn An Nhiên ở nhà chính nhà họ Tấn bên kia đều đã đưa tới, chỉ là chung cư quản lý nghiêm khắc, không để người xa lạ đi xe vào, sau khi nhận được điện thoải của phòng bảo vệ Nhuế Tuyết Tình trực tiếp bảo Nhuế Thành mang theo Tấn An Nhiên đi cửa chung cư cầm đồ vào, bởi vì không yên lòng lão quản gia nhà họ Tấn tự mình theo tới, nhìn thấy tiểu thiếu gia mình chăm sóc đến lớn chỉ trong một đêm biến thành thằng bé đáng thương, bị bà mẹ ác độc sai sử như vậy, trong lòng càng bất mãn hơn, chỉ là phu nhân và lão gia ra nước ngoài nghỉ phép, ít nhất còn phải hơn mười ngày nữa mới trở về, liếc mắt nhìn tiểu thiếu gia đáng thương của ông còn phải chịu một thời gian sống trong nước sôi lửa bỏng nữa.

Lão quản gia lặng lẽ vì tiểu thiếu gia gạt lệ.

Trên thực tế, Nhuế Tuyết Tình tuyệt không phụ lòng danh hiệu "bà mẹ ác độc" của lão quản gia đặt cho cô, thấy trong đồ nhà họ Tấn đưa tới có rất nhiều quyển sách, trực tiếp đuổi Tấn An Nhiên vào phòng đọc sách, đều không ngăn cản đề cập đến vấn đề giáo dục những người khác, coi như mẹ Nhuế thân làm bà ngoại, cũng không ngăn cản được người mẹ ruột giáo dục con trai. Đến buổi tối chín giờ, đang cùng với người nhà họ Nhuế nhìn Nhuế Tuyết Tình nghe điện thoại của Tấn Duệ Dương nhắc nhở cô tắm cho Tấn An Nhiên rồi mới đi ngủ, tự mình lên lầu đẩy cửa phòng Tấn An Nhiên ra: "Tiểu quỷ, mình tự chuẩn bị quần áo, đi nhà tắm mở nước rồi tắm rửa!"

Đối với lời của mẹ cậu, Tấn An Nhiên đã tạo thành phản xạ có điều kiện rồi, lập tức hành động, chỉ là không có năng lực tự gánh vác, lật tung cả tủ treo quần áo lên nhưng dường như còn chưa biết mình muốn tìm cái gì, Nhuế Thành đang giảng bài cho Tấn An Nhiên để quyển sách xuống, vừa giúp Tấn An Nhiên tìm quần áo, vừa bất mãn nói: "Chị, chị không thể dịu dàng một chút sao? An Nhiên mới sáu tuổi, chị để cho cháu nó tự tìm quần áo, tự bấm nước, còn tự tắm rửa?"

"Tay dài để làm gì?"

"Nhưng khi chị sáu tuổi chị sẽ tự mình tắm rửa sao?"

Mẹ Nhuế mới vừa theo đuôi Nhuế Tuyết Tình lên lầu vừa đúng nghe được câu này, lập tức tiếp lời nói: "Lúc con sáu tuổi không biết chải đầu, chứ đừng nói đến tắm rửa."

Nhuế Tuyết Tình vừa mời hiện lên vẻ mặt đúng lý hợp tình, lập tức thành = = rồi, khi đang dạy dỗ con trai luôn có em trai và mẹ có siêu năng lực cản trở mình, quả thật không thể để thế được nữa rồi, hơn nữa cha cô không yếu ớt như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.