Nữ Thần Thần Kinh Đến Từ Vì Sao

Chương 29



Cả chủ nhật Nhuế Thành đều ở trong nhà chị cả, Tấn Duệ Dương thường được mệnh danh là một ngày kiếm bạc tỷ, gần như cả năm không nghỉ, cuối tuần này lại rất nhàn nhã, ngoại trừ nghe điện thoại nhiều hơn bọn họ một chút, thời gian còn lại đều xem ti vi cùng với Tấn phu nhân, Nhuế Thành nắm cơ hội xin anh ấy chỉ giáo nhiều vấn đề. Nhuế Thành gần tốt nghiệp, vốn anh cũng không định thi nghiên cứu, nghĩ đánh liều từ từ tìm việc làm trước, vậy mà gần đây khôi phục lại liên lạc với chị cả, anh nghĩ rất nhiều, vừa bắt đầu anh rất tức giận thái độ nhà họ Tấn với chị cả, lúc sau lại càng ngày càng hiểu được, cái gọi là ngang hàng, vậy cũng phải thành lập được điều kiện trước tiên là địa vị của hai người ở cùng đẳng cấp, đây chính là chỗ tàn khốc của xã hội, chính sống lưng của bạn không thẳng lên được, đương nhiên người khác cũng sẽ không liếc nhìn bạn. Nhưng chính bởi vì như vậy, Nhuế Thành mới nhẹ giọng muốn làm ra được trò trống, dĩ nhiên không so với Tấn thị, ít nhất phải để cho chị anh ở nhà chồng có thể ngẩng cao đầu.

Nhuế Thành có một bạn học là “phú nhị đại”, quan hệ với cậu ấy cực tốt, bộ lập trình gần đây của Nhuế Thành chính là bạn học giật dây bán cho công ty của ba cậu ấy, trước kia bạn học đã nói xa nói gần hỏi anh ý tưởng xây dựng sự nghiệp, muốn kéo anh vào nhóm, bạn học bỏ vốn, anh phụ trách kỹ thuật, chỉ là Nhuế Thành cảm giác mình chưa ra xã hội, vẫn là làm đến nơi đến chốn một chút thì tốt hơn, song lần này bạn học lại tới tìm anh, thái độ vô cùng thành khẩn, anh chỉ phụ trách kỹ thuật, giai đoạn thành lập, ba của bạn học sẽ đưa một người quản lí có kinh nghiệm tới trợ giúp, nói cách khác ba của bạn học cũng có mấy phần coi trọng. Nhuế Thành có chút động lòng, nhưng anh tự nhận kiến thức có hạn, còn phải bàn bạc kỹ hơn.

"Nhà họ Lâm?" Tấn Duệ Dương nhướng mày cười, nói: "Anh và Lâm tổng cũng có mấy phần giao tình, cũng có nghe thấy đến Lâm thiếu, anh ta thật sự không dính vào vòng xấu này."

Nhuế Thành gật đầu một cái, Tấn Duệ Dương lại nói: "Mạng Internet chính là hạng mục yếu kém nhất của công ty, vốn anh nghĩ nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, chờ cậu tốt nghiệp sẽ tới giúp anh, chỉ là cậu còn trẻ, bản thân xông pha trước một lần cũng chưa hẳn không thể."

Tấn Duệ Dương nói xong những lời hoa mĩ này, mặc dù Nhuế Thành không để vào trong lòng nhưng cũng không khỏi cảm thấy thoải mái, ngược lại anh sẽ không coi là đúng, Tấn thị là địa phương nào, nhân tài đông đúc, còn có thể thiếu mấy nhân tài kỹ thuật sao? Coi như thật sự thiếu người, cũng không tới phiên anh một sinh viên chưa tốt nghiệp, chị cả anh và em gái sinh đôi của anh đi cửa sau vào tổng bộ, sợ rằng chuyện linh tinh sau lưng cũng sẽ không ít, nếu thêm anh nữa sợ rằng sẽ bị chỉ vào sống lưng mà mắng cả nhà hút máu người.

Nhuế Tuyết Tình càng ngày càng thích ngủ nướng rồi, chủ nhật trực tiếp nằm ngủ đến giờ ăn cơm trưa mới dậy, Nhuế Tuyết Dương cũng vừa mới dậy không bao lâu, ở phòng khách nói với Nhuế Thành: "Buổi chiều em muốn đi mua một chút đồ, anh đi theo em chứ?"

Nhuế Thành gật đầu, nhìn thấy chị anh đi từ trên lầu xuống, thuận miệng hỏi: "Chị, buổi chiều mọi người có đi đâu không?"

"Xem ti vi."

Tấn Duệ Dương khẽ nhíu lông mày: "Ngày hôm qua chị xem TV suốt cả một ngày, không tốt cho mắt, hôm nay vẫn nên tìm một chút chuyện khác mà làm."

Nhuế Tuyết Tình nhìn anh một cái, không lên tiếng, cảm xúc không vui cũng rất rõ ràng.

Nhuế Thành rất đồng ý: "Nào có người xem ti vi mỗi ngày,《 Thần Điêu Hiệp Lữ 》《Truyện Anh Hùng Xạ Điêu》còn là các bộ phim kiếm hiệp thời cổ xưa nữa chứ, khi chị còn bé vẫn xem chưa đủ sao?"

"Không xem đủ." Thái độ Nhuế Tuyết Tình kiên quyết, dẫn đầu ngồi vào bàn ăn.

Khi Nhuế Tuyết Dương đi tới chợt kêu lên: "Chị, chị đã lâu rồi không tập luyện sao? Eo cũng mập thêm một vòng rồi, còn mỗi ngày đều ở nhà bất động như vậy, dáng người đẹp của chị sớm muộn cũng bị phá hủy."

Trong đôi mắt của Nhuế Tuyết Tình thoáng qua chút lạnh lẽo, Nhuế Tuyết Dương nhìn thấy gần như đổ mồ hôi lạnh: "Thật. . . . . . Thật ra thì cũng không mập quá nhiều. . . . . ."

"Ba tháng."

"À?"

"Ba tháng không tập luyện." Nhuế Tuyết Tình tỉnh lại từ trong suy nghĩ, cô giống như đọa lạc rồi, từ lúc đi đến địa cầu, cô còn chưa bắt đầu tập luyện qua —— đây là một địa phương có thể làm cho người ta lười biếng, khó trách người địa cầu cũng yếu thành ra như vậy.

Thì ra là chị cả đang đếm ngày, cô còn tưởng rằng chị ấy đang nghĩ xem sẽ phanh thây mình thành mấy mảnh nữa sẽ thích hợp! Nhuế Tuyết Dương thở phào nhẹ nhõm, vùi đầu ăn cơm, lại không dám tùy tiện lên tiếng.

Trước khi anh em Nhuế Thành ra cửa, vẫn không quên nhắc nhở Nhuế Tuyết Tình: "Chị, nhớ hôm nay đi đón An Nhiên trở lại, chị đồng ý với nó rồi."

"Ai nói?" Nhuế Tuyết Tình cau mày, ngày hôm qua cô còn chưa rời giường, tiểu quỷ kia đã bị đưa đi, chẳng lẽ cô còn có thể mộng du?

"Em đồng ý giùm chị." Nhuế Thành cười đến rất có thành ý: "Thằng nhóc kia không muốn thấy chị buồn, vì không quấy rầy chị ngủ, đồng ý chị sẽ đích thân đi đón nó trở lại, nó mới lưu luyến không nỡ bước đi. Chỉ là nói chuyện phải giữ lời nha chị, em phải tạo cho An Nhiên một tấm gương đáng tin." Nhuế Thành nói xong cũng đi, cũng không đợi Nhuế Tuyết Tình phản ứng.

Tấn Duệ Dương cười híp mắt nhìn Nhuế Tuyết Tình: "Chúng ta sớm đi qua một chút, nếu không mẹ nhất định sẽ giữ lại ăn cơm tối."

Nghe xong lời này, quả nhiên Nhuế Tuyết Tình không chút do dự đứng dậy, "Sẽ đi ngay bây giờ." Người địa cầu có đôi lời nói thật hay, trời đất bao la ăn cơm lớn nhất, mặc dù tài nghệ nấu nướng ở chỗ bà Tấn không tệ, nhưng nếu là gương mặt đó không khỏi ảnh hưởng đến khẩu vị ăn cơm.diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn

Tấn An Nhiên mới vừa ngủ trưa dậy, thân thể nho nhỏ đứng ở vườn hoa nhìn thợ làm vườn cắt tỉa, nói mỗi chủ nhật trở về nói chuyện với bà nội, nhưng thật ra là vì bà nội nhìn cậu mấy lần đều có ý định gì đó, sự khác nhau quá lớn không chơi đùa được nên cậu đều chơi một mình. Tấn Duệ Dương lái xe vào sân, Tấn An Nhiên liếc mắt liền thấy được, trên mặt không tự chủ được nở nụ cười tươi, đứng lên.

Tấn Duệ Dương xuống xe, đi về phía con trai. Nhuế Tuyết Tình đứng bất động bên cạnh xe.

Bà Tấn đã nghe thấy tiếng động, tới cửa đón, ánh mắt sắc bén liếc Nhuế Tuyết Tình một cái, Nhuế Tuyết Tình giống như không thấy, Tấn Duệ Dương ôm con trai tới đây, không biến sắc nhét người vào trong ngực cô, nhất thời Nhuế Tuyết Tình không bắt bẻ, thân thể vừa mềm vừa nhỏ tiến sát vào, cánh tay y hệt ngó sen ôm cổ của cô, giọng nói của tiểu tử giống như mang theo mật ong: "Mẹ ~"

Người khởi xướng chạy tới trước mặt mẹ anh, thân thiết kéo vai của bà: "Mẹ, An Nhiên không gây thêm phiền toái cho mẹ chứ?"

"Cháu của mẹ còn bớt lo hơn con nhiều." Bà Tấn ở trước mặt con trai không kiềm được, không được mấy giây trên mặt đã cười như nở hoa: "Hôm nay không gấp gáp chứ?"

"Ừm, vừa đúng trở lại ngồi chơi với mẹ."

"Mẹ có gì tốt mà ngồi chơi, ngược lại là con, hiếm khi rảnh, nghỉ ngơi thật tốt mới đúng."

Nhuế Tuyết Tình nhịn kích động để tiểu tử xuống đất, đưa tay giữ chặt mông thịt của tiểu quỷ này, đi theo hai mẹ con trước mặt vào phòng khách, vốn tưởng rằng một tiểu quỷ lông đều chưa mọc đủ, không nặng lắm, lúc này mới đi tới trước sofa, cô đã phát hiện cánh tay mình có chút ê ẩm mơ hồ, sắc mặt không khỏi biến thành màu đen, chẳng lẽ cô cũng bị người địa cầu yếu ớt đồng hóa rồi sao?

Nhuế Tuyết Tình vẫn duy trì trạng thái vẻ mặt không chút thay đổi, trong đầu tự vạch ra kế hoạch tập luyện, không phản ứng chút nào với việc bà Tấn thỉnh thoảng mỉa mai không để lại dấu vết, không ai tiếp chiêu, bà Tấn cũng không thể làm một mình, bà là một phu nhân mẫu mực, tự cho thân phận càng không thể vô duyên vô cớ vừa dạy dỗ Nhuế Tuyết Tình đã thông suốt ngay được, định xem như cô không tồn tại, chỉ nói chuyện phiếm với con trai và cháu nội bảo bối.

Trôi qua nửa giờ, Tấn Duệ Dương chuẩn bị rời đi, bà Tấn giữ lại: "Không ăn cơm tối sao?"

"Trước kia đồng ý với An Nhiên có thời gian dẫn nó đi công viên, khó được hôm nay có thời gian có thể ở cùng với nó."

Tấn An Nhiên nghe vậy cặp mắt sáng lên, dựa vào bên chân ba ngước gương mặt nhỏ tràn đầy mong đợi nhìn bà, lời bà Tấn muốn nói nhất thời mắc kẹt ở bên trong cổ họng, không thể không gật đầu: "Vậy cũng tốt. . . . . ."

Bà Tấn tha thiết dặn dò một phen, không thể không cho đi. Nhuế Tuyết Tình còn đắm chìm trong ở bên trong kế hoạch của mình, toàn bộ hành trình đều mất hồn, chờ xe ngừng lại mới phát hiện hình như không phải tiểu khu nhà cô, cô quay đầu, đôi cha con kia đã xuống xe, ánh mắt nhất trí nhìn cô.

"An Nhiên cũng lớn như vậy rồi mà lần đầu tiên chúng ta dẫn nó tới công viên đấy."

Vẻ mặt Tấn An Nhiên đã không kềm được, đuôi mày khóe mắt đều là vui sướng, vốn ngũ quan xinh xắn càng lộ ra đôi mắt to tròn, người đi ngang qua rối rít quan sát đôi cha con này, không nỡ dời ánh mắt đi, Tấn An Nhiên nháy mắt nhìn Nhuế Tuyết Tình.

Rốt cuộc Nhuế Tuyết Tình xuống xe, tiểu tử kia không thể chờ đợi kéo tay của cô, cậu đã không sợ cô nữa rồi, cậu nhỏ nói mẹ chính là con cọp giấy, nhìn rất dọa người, không chịu nổi nhõng nhẽo.

Nhuế Tuyết Tình thật sự hết cách với Tấn An Nhiên rồi, trước kia cô chỉ muốn làm trách nhiệm hiếu thuận, mặc dù sinh mạng hành tinh mẹ cường đại, nhưng khi người lớn tuổi vẫn yếu không chịu nổi bị đánh, cho nên hành tinh mẹ cũng có quy định phụng dưỡng chăm sóc người già, cô đến nơi này, chỉ biết cha mẹ nhà họ Nhuế là trách nhiệm, thấy anh em Nhuế Thành Nhuế Tuyết Dương quá yếu, có thể giúp cũng nguyện ý giúp một tay, nhưng ở hành tinh mẹ chưa bao giờ tiếp xúc với sinh mạng mới, tới địa cầu rồi mới dần dần biết nuôi Tấn An Nhiên là trách nhiệm của chủ cũ, mặc dù Nhuế Tuyết Tình không tình nguyện, nhưng cũng sẽ không đẩy trách nhiệm.

Xuống xe, cô nhìn đám đông không nhịn được cau mày, một lúc sau trầm giọng hỏi: "Có thể rèn luyện sao?"

"Có thể!" Tấn An Nhiên hắng giọng trả lời, Tiểu Bàn nói qua tới khu vui chơi có thể rèn luyện được lá gan!

Rốt cuộc Nhuế Tuyết Tình bước bàn chân tôn quý ra, liên tục không ngừng đi vào khu công viên, Tấn Duệ Dương nói: "Anh đi xếp hàng mua vé, hai người tìm một chỗ ngồi xuống trước."

Nhuế Tuyết Tình không để ý tới mọi chuyện, cất bước đến trên một băng ghế bên cạnh ngồi xuống, Tấn An Nhiên bước chân ngắn đuổi theo, công viên chẳng những có đứa trẻ, những người lớn đứng thành nhóm cũng rất nhiều, gần như trong tay mỗi người cũng có không ít đồ ăn vặt, có lẽ bị không khi xung quanh lây nhiễm, Tấn An Nhiên cũng nổi tính trẻ con, kéo tay áo Nhuế Tuyết Tình: "Mẹ, chúng ta đi mua chút đồ ăn nhé?"

Nhuế Tuyết Tình rút mấy tờ tiền từ trong ví ra, nhìn về phía cậu: "Biết đếm chứ?"

Tấn An Nhiên gật đầu, liền nhét tiền vào trong tay cậu: "Đi đi."

Quầy bán đồ lặt vặt đang ở cách mấy bước bên ngoài, không lâu lắm, Tấn An Nhiên đã ôm hai túi đồ ăn vặt trở lại, giữ chặt tiền lẻ trong tay, khi đưa cho Nhuế Tuyết Tình miệng nói rõ ràng: "Cũng còn 164 đồng."

Nhuế Tuyết Tình nhìn lướt qua, không có hứng thú đếm, nhưng xem chừng không sai biệt lắm, khẽ vuốt cằm coi như khẳng định, Tấn An Nhiên tự động ngồi xuống bên cạnh cô.

Tuy nói là mình đề nghị tới công viên, khi xếp hàng phía sau đám người chờ mua vé, Tấn Duệ Dương cũng có chút hối hận, nhất là nghe được có người bên cạnh oán trách chơi một trò chơi đều phải xếp hàng gần mười phút, không khỏi trước mắt biến thành màu đen, con trai anh cũng không lo lắng, chỉ là hôm nay tính khí của vợ anh, thật đúng là mò không ra.

Sau khi Tấn Duệ Dương bắt đầu hối hận rốt cuộc mình chết như thế nào, thật vất vả mới mua xong vé, lại nhìn thấy vợ và con trai của anh đang ở trên ghế dài ăn ngấu ăn nghiến, trong lòng không khỏi không thăng bằng, dứt khoát không nhắc nhở, nói thẳng: "Đi chơi thôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.