Tôi bị bệnh, em được quyền ở lại đây chăm sóc tôi
Nửa tháng trước, La Y đăng một tấm ảnh trên Weibo thông báo là đã đóng máy, rồi đột ngột giảm tần suất tuyên truyền, sau đó không còn tin tức gì nữa.
Tôi cũng thế không có tin gì về chị ấy.
Nhớ lại bữa cơm lần trước, quả thật là buổi tụ họp giữa hai người bạn lâu năm không gặp, nhưng mà chúng tôi gần như không nói chuyện gì với nhau.
Gần đây Trần Linh nhận được rất nhiều thông cáo, cũng vì vậy tôi trở nên bận rộn hơn một chút, thường xuyên chạy ngược chạy xuôi theo cô ấy, có đôi khi lúc nửa đêm nổi lên cảm hứng, lôi kéo tôi đến nhà cô ấy để tôi giúp quay video.
Ở đây tôi muốn nói thêm một chút, phần chỉnh sửa thật sự rất quan trọng, nhưng chẳng qua tôi chỉ chụp những thứ đó, còn lại tôi thật sự không biết cô ấy muốn làm gì.
Ngày hôm qua người đại diện cô ấy đã giúp nhận một bộ phim, đây là lần đầu tiên Trần Linh đóng vai trong phim truyền hình, mặc dù không phải nhân vật chính, nhưng mà Trần Linh thoạt nhìn rất thỏa mãn, cô ấy nói, nữ chính phim này là La Y, nói xong vẫn không quên nhướn mi nhìn tôi.
Hôm nay cô ấy mới vào tổ, nhưng bộ phim đã quay được một tuần rồi, do vai của cô ấy không mấy quan trọng, cho nên ngày mở máy đầu tiên Trần Linh không có mặt.
Phim truyền hình này được chuyển thể từ tiểu thuyết, bây giờ điều này chẳng phải quá phổ biến rồi sao, tiểu thuyết sau khi được chỉnh sửa thì trình chiếu qua phim truyền hình, một mặt thu hút fan hâm mộ của cuốn tiểu thuyết đó, một mặt lại thu hút những người hâm mộ của nam nữ chính và cả nam nữ phụ, mặc dù ngoài miệng mọi người đều nói không cần mời người đó đâu, kẻo lại phá hủy hình tượng trong lòng mình, nhưng mà thân thể vẫn rất là thành thật mở to mắt chăm chú nhìn xem.
Đây chính là hiệu quả của nó.
Tối qua tôi đã thức xuyên đêm đọc hết quyển tiểu thuyết kia, chủ đề là ngôn tình, trên thực tế là trinh thám ngôn tình, nam nữ chính tốt nghiệp trường đại học chuyên ngành tâm lý tội phạm, trợ giúp cảnh sát phá án, đồng thời yêu đương với nhau, vờn nhau rồi lên giường.
Trong sách mặc dù cảnh giường chiếu tả hơi mập mờ, nhưng vẫn như trước có thể làm cho người ta mặt đỏ tim đập, cũng làm cho tôi không thể nào tưởng tượng được La Y trong bộ dáng nữ chính kia.
Tác giả quyển tiểu thuyết đó tên là Mễ Nháo Nháo, tôi chưa từng nghe nói qua, có lẽ chỉ là một nhà văn mười chín tuyến võng hồng trên mạng, loại tiểu thuyết này, hẳn là được bán với giá rất rẻ đi.
Thời điểm Trần Linh vào tổ, mắt có thể nhìn thấy người nào thì rất nhiệt tình chào hỏi người đó, tôi ở phía sau đưa nước cho bọn họ, cũng rất nhiệt tình nói sau này chiếu cố bọn em nhiều hơn.
Lúc đạo diễn bấm máy tôi mới phát hiện, La Y đã ở trường quay, có lẽ vừa nãy do trang điểm nên nhìn từ xa, chị ấy trông có vẻ giận dỗi, không lãnh đạm giống như ngày trước.
Sau khi thư ký trường quay hô bắt đầu, từ màn ảnh ở bên trái La Y mặc một chiếc áo khoác đi tới, trong tay cầm một chiếc kính lúp, tiếp theo nửa quỳ xuống dưới, soi một vũng máu nằm ở trên đất.
Đằng sau bóng lưng của chị ấy là rừng cây, tình cảnh này đối với tôi vô cùng quen thuộc, đây là vụ án thứ nhất trong quyển tiểu thuyết, một nữ sinh đại học bị giết hại sau đó treo cổ trong rừng.
La Y ngồi xổm trong chốc lát, tựa hồ phát hiện điều gì đó nhíu chặt lông mày lại, bỏ kính lúp vào trong túi, đưa tay cầm thứ đó từ đất lên, màn ảnh được đạo diễn đặc tả rõ ràng hơn, là một cây đinh.
Lúc này nhân vật nam chính lên sàn diễn, anh ta đi vòng qua lưng của chuyên viên ánh sáng, vốn dĩ ban đầu ánh mắt chăm chú nhìn La Y, nhưng sau đó gõ vào lưng đang ngồi của chị ấy rồi đột ngột mở miệng: "Tìm được gì rồi?"
La Y rõ ràng bị hù doạ, hoảng hốt bật người ra sau, suýt nữa là tiếp đất, nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, nam chính đưa tay, ôm lấy eo của chị ấy.
Chậc chậc, thật là...!thật là...!quá lỗi thời rồi đấy.
Không biết hậu kỳ có cho hai người thêm hiệu ứng xoay tròn hay không nữa.
Nhưng mà giờ phút này bọn họ ở sau màn ảnh rất thâm tình chân thực, khiến người ta không khỏi suy nghĩ vẩn vơ, tôi nghiêng đầu không nhìn sang, muốn tùy tiện nói vài câu với Trần Linh, nhưng Trần Linh lại không có ở bên cạnh tôi.
Cô ấy đã thay quần áo xong, đứng ở bên cánh rừng chờ.
Người nhận vai nam chính này được tuyển chọn từ đợt casting năm ngoái, là diễn viên Mã Văn Lâm mới nổi, đúng là một miếng thịt tươi béo bở, còn Trần Linh đóng vai em gái của Mã Văn Lâm.
Lúc Mã Văn Lâm và La Y đang trong rừng đối mặt, Trần Linh sửa sang lại quần áo một chút, biểu lộ một chút vui vẻ chạy tới, gọi: "Anh ơi...!Ô! Chị dâu cũng ở đây à."
La Y lập tức đẩy Mã Văn Lâm ra, vô cùng lạnh nhạt mà đứng lên, phủi phủi quần áo nói: "Tôi không phải chị dâu cô."
Mã Văn Lâm cười vô lại: "Sớm muộn cũng sẽ thế thôi."
...!
Lúc bọn họ vừa nói chuyện thì một bên tìm manh mối, một bên lại tìm lời trêu chọc nhau, sau khi đoạn quay này kết thúc, đạo diễn hô dừng, tôi lập tức đưa chai nước trong tay cho Trần Linh, cô ấy nhận lấy rồi uống một ngụm lớn, vừa lúc đó, La Y đi qua bên cạnh chúng tôi, cũng nhận một chai nước giống như vậy từ Tiền Nhạc Phàm.
"Đừng nhìn, cảnh tượng sau lưng sẽ làm cho cậu kích động đấy." Lúc Trần Linh trả chai nước lại cho tôi đã nói như vậy, "Vẫn còn nhiều thời gian a, cậu và chị ấy ở cùng một khách sạn, tớ có nhiều cảnh phải diễn đây."
Cô ấy lại nhướn mi nhìn tôi với ý vị thâm trường.
Buổi chiều Trần Linh không có cảnh diễn, chúng tôi quyết định đi dạo mấy vòng trong thành phố, cô ấy nhìn thấy thứ gì thú vị đẹp mắt đều muốn chụp ảnh, tôi đi theo cô ấy cũng mua rất nhiều thứ, buổi tối thì cùng nhau ăn món đặc sản địa phương rồi mới trở về khách sạn.
Do Trần Linh chỉ là nhân vật nhỏ, đoàn phim chỉ an bài cho cô ấy một căn phòng, cũng vì thế tôi ngủ cùng phòng với cô ấy, trên đường trở về khách sạn, trong thang máy đụng phải Tiền Nhạc Phàm.
Trước khi cửa thang máy đóng lại, Trần Linh còn vừa cười vừa nói với tôi, nhưng mà ngay khi Tiền Nhạc Phàm bước vào, cô ấy giống như bị câm rồi, chào hỏi vài câu với Tiền Nhạc Phàm liền đứng ở bên cạnh tôi không dám lên tiếng.
Tôi liếc mắt cười nhạo cô ấy nhát gan, vừa cúi đầu đã nhìn thấy cái gói to trong tay Tiền Nhạc Phàm đang mang theo, trên đó là tên của một loại thuốc nào đó.
Đến tầng bảy, cô ấy nói một tiếng hẹn gặp lại liền rời đi, lúc cửa thang máy đóng lại Trần Linh lập tức khều tôi nói: "Cậu thấy không, nữ thần đúng là nữ thần, ngay cả khí chất của trợ lý cũng không giống như người thường." Nói xong cô ấy lướt mắt nhìn tôi từ trên xuống, khuôn mặt như thể đang bảo cậu mau xem lại bản thân mình đi mà nói thêm: "Có thật là cậu và La Y từng hẹn hò không vậy?"
Tôi ừ nhàn nhạt một tiếng, nếu là bình thường, tôi đã cãi lộn với cô ấy rồi, nhưng mà hiện tại, tâm hồn tôi không có ở nơi đây.
Trở về phòng lúc đang nấu nước để tắm rửa, tôi hỏi Trần Linh, hôm nay lúc quay phim có thấy La Y không thoải mái chỗ nào không?
Trần Linh dùng lực thật mạnh để vỗ mặt mình, để cho tôi lo lắng khuôn mặt của cô ấy sẽ lưu lại dấu tay, con gái thường thích tự ngược đãi bản thân, bao gồm cả tôi, mỗi lần dùng nước làm trắng da, tôi đều cảm thấy tôi đang tự vả chính mình.
Cô ấy nói: "Không có a, rất tốt."
Có lẽ là do tôi suy nghĩ nhiều.
Nhưng ngồi ở trên giường vẫn như trước không thể tập trung nổi, màn hình điện thoại di động trượt qua trượt lại không biết đang làm gì, bỗng nhiên nó chấn động một cái, hù tôi đến nỗi phải lập tức mở ra WeChat.
Là La Y gửi tin nhắn đến.
Mười mấy ngày trước kể từ khi có dòng chữ "Tớ đã đạt yêu cầu trở thành bạn bè của cậu, hiện tại chúng ta có thể bắt đầu trò chuyện", thì bây giờ lại có thêm câu "Đến phòng tôi"
Không có dấu chấm cũng không lộ vẻ gì, cứ thế gửi đến ba chữ có ý nghĩa sâu xa khiến cho tôi thấp thỏm lo âu.
Tôi phát ngốc nhìn chằm chằm vào dòng chữ kia thật lâu, nhấn vào phần trả lời tin nhắn rồi lại lui ra, suy nghĩ phải chăng La Y sẽ thấy tôi đang gõ tin nhắn sau đó thì dừng không?
"Phòng La Y số mấy cậu biết không?
Trần Linh đã đổi kem dưỡng da, mím môi nói: "Đã sớm điều tra cho cậu rồi, 7015.
Giờ làm sao, muốn đi tìm chị ấy à?"
Tôi vén chăn lên ừ một tiếng.
.
Ngôn Tình Sắc
Trần Linh cười hì hì nói: "Đi đi, hôm nay lúc quay phim, tớ đã nói cho chị ấy biết giữa chúng ta không có gì, chẳng qua là bạn bè bình thường.
Cho tớ sức mạnh đi nào~"
Tôi dừng lại một chút, trả lời cô ấy: "Cho cái em gái cậu."
Trên đường đi tôi suy nghĩ, tại sao tôi lại đến đây, nhìn cửa phòng số 7015 tôi nghĩ, bây giờ trở về còn kịp không.
Nhưng mà động tác đưa tay gõ cửa này, thật không phải là ý định của tôi.
Được rồi tôi thừa nhận tôi là một người nghĩ một đằng làm một nẻo.
Mở cửa là Tiền Nhạc Phàm, nhìn thấy tôi liền cười cười nói: "Cô Tiết tới rồi."
Tôi gật đầu nói: "Chào cô."
Tình cảnh mỗi lần gặp mặt đều không giống như những gì mà tôi tưởng tượng, hình ảnh tôi vừa nảy lên trong đầu chính là vẻ mặt La Y có chút mệt mỏi ngồi trên ghế sofa, uống vào ly nước được pha thuốc, tiếp theo nói, em đã đến đây rồi à, chị cảm thấy không thoải mái, cần vỗ về.
Éc...!được rồi được rồi, chị ấy tuyệt đối sẽ không nói những câu đó, hẳn chị sẽ nói là, nấu nước cho tôi rồi giặt sạch quần áo, và nhỏ giọng nói, tôi muốn đi ngủ.
Nhưng mà La Y trước mặt tôi thoạt nhìn vô cùng khỏe mạnh, trong tay đang cầm trái táo gặm dở, mặc quần áo thoải mái đọc kịch bản.
Tiền Nhạc Phàm đưa tay mời tôi ngồi xuống sofa, toàn bộ quá trình này, La Y không có nhìn tới tôi, chẳng qua là lật sang tờ kế tiếp, nói: "Cô nói với em ấy đi."
Tiền Nhạc Phàm ừ một tiếng, nói với tôi: "Ngày mai tôi phải về công ty, bên kia có việc gấp, cho nên về phần La Y, cô tạm thời đảm nhận chức trợ lý." Cô ấy cười vỗ vai tôi nói: "Cơ hội khó có được đấy, về phần Trần Linh cô hãy yên tâm, tôi sẽ tìm người khác thay thế."
Tôi: Ơ?
Sau đó Tiền Nhạc Phàm đặt trước mặt tôi một tờ giấy: "Đây là những thói quen của La Y, mau xem rồi nhớ kỹ."
Cô ấy cười một tiếng, để cho tôi có chút khó hiểu, "Cô không phải muốn làm trợ lý của La Y sao?"
Lúc cô ấy nói những lời này rất dịu dàng, nhưng tôi có ảo giác là cô ấy đang nhổ từng cọng tóc của tôi.
Nói xong cô ấy không cho tôi cơ hội từ chối đã đứng lên, rời khỏi phòng toàn thân mất dạng, sau đó đóng cửa lại rồi.
Kết quả là trong phòng này, chỉ còn lại hai người chúng tôi.
Đây là lần thứ tư chúng tôi gặp mặt kể từ bốn năm trước, tôi vẫn tim đập rộn ràng không có tiền đồ như cũ.
Chị ấy khép lại tờ kịch bản đặt nó trên bàn, rồi đột nhiên hỏi tôi: "Em đọc quyển tiểu thuyết này chưa?"
Tôi trả lời: "Em đọc rồi."
Tôi nghĩ chị ấy muốn hỏi mức độ chuyên nghiệp của tôi, liền quyết định cho chị ấy nghe một bài cảm tưởng 800 từ, sẵn tiện phân tích nhân vật của chị ấy, vì vậy tôi nói: "Quyển tiểu thuyết này khái quát về hai..."
Chị ấy cắt ngang lời tôi: "Không cần nói tiếp."
Tôi lập tức câm miệng, lại thấy túi thuốc mà Tiền Nhạc Phàm vừa mới mua để ở trên bàn.
Tôi hỏi: "Chị bị bệnh rồi à?"
La Y nhìn theo ánh mắt của tôi, đáp: "Quan tâm đến tôi sao?"
Tôi ừ một tiếng: "Bây giờ em là trợ lý của chị mà, phải làm thế thôi." Sau đấy tôi hỏi tiếp: "Chỗ nào không thoải mái vậy?"
Chị ấy không có trả lời tôi, mà trực tiếp đứng lên nói: "Tôi đi tắm." Sau đó biến mất trong tầm mắt.
Chị ấy nhất định không muốn trả lời, nhưng nếu mà nói muốn cho tôi đi tôi cũng không dám đi đâu, nỗi lo lắng trong lòng tôi than thở, tôi tiến lên mở cái túi đó ra, bên trong là thuốc trị cảm, tôi nhìn vài lần cách hướng dẫn sử dụng rồi thả nó vào chỗ cũ, đứng lên tìm cái ấm để nấu nước.
Trong lúc rảnh rỗi chờ nước sôi, tôi mở TV, đồng thời xem tờ giấy mà Tiền Nhạc Phàm để lại, chỉ cần nhìn một lần tôi đã thấy mình không cần đến nó, những thứ này về La Y, tôi vẫn còn nhớ rất rõ.
Giờ phút này trên TV vừa lúc chiếu bộ phim kiếm hiệp của chị ấy đóng cùng Đổng Hạo.
Mới xem được một chút, La Y đã đi ra khỏi phòng tắm, mặc một cái váy ngủ, đang lau tóc, ánh mắt tôi liếc nhìn qua tựa hồ có thể trông thấy giọt nước đang từ đuôi tóc nhỏ xuống dưới, có giọt lại nhỏ xuống trên áo chị ấy.
Chị ấy vừa đi vào đã hỏi tôi: "Diễn thế nào."
Tôi hoảng hốt trong chốc lát nói: "Rất..." Ho khan một tiếng, sao giọng nói của tôi lại có vẻ tang thương thế nhờ, lại ho thêm mấy tiếng mới trả lời: "Rất được, mau nhìn cái người kia trong phim truyền hình kìa."
Chị ấy cười một tiếng, tôi cho rằng chị ấy sẽ tiếp tục thảo luận đề tài này, không ngờ chị ấy lại nói: "Buổi tối ngủ lại đây."
Tôi hoảng sợ nên cầm đồ điều khiển không chắc, làm nó rơi xuống ghế sofa, rồi lại nhìn sang giường ở khách sạn này, mặc dù nói nó lớn, nhưng chỉ có một cái a.
Chị ấy nói: "Chẳng lẽ em muốn ngủ cùng với Trần Linh à."
Những lời này của chị ấy không có giọng điệu nghi vấn, để cho tôi có chút khó hiểu, tôi là trợ lý của Trần Linh, tôi ngủ cùng chỗ với cô ấy không phải rất bình thường sao, huống hồ ai mà biết chị ấy có ngủ cùng với Tiền Nhạc Phàm hay không nữa đây!
Đang muốn trả lời, chị ấy bỗng dưng nói như thể đây là điều đương nhiên: "Tôi bị bệnh, em được quyền ở lại đây chăm sóc tôi."
Tôi không dám nhúc nhích, chỉ có thể thẩn thờ nhìn TV, xem La Y cầm một thanh kiếm đâm vào sâu trong ngực Đổng Hạo, ngơ ngác trả lời một tiếng: "Ờ.".