Nữ Thần Toàn Năng Vả Mặt Trực Tuyến

Chương 4: 4: Tội Buôn Bán Bắt Cóc Trẻ Em Bị Kết Án Bao Nhiêu Năm Tù




"Không có khả năng, làm sao con có thể nhớ ra được, con..." Từ Vi theo bản năng lắc đầu, phản bác vài câu đột nhiên phản ứng lại lập tức im lặng, bối rối nhìn chồng lại nhìn về phía Miêu Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh, bắt đầu giả ngu, "Đứa nhỏ này, con nói bậy cái gì vậy?"
"Nha đầu chết tiệt, mày bớt ở chỗ này nói bậy đi, nếu mày thật sự nhớ ba mẹ ruột mày là ai? Sao không đi tìm..." Còn chưa dứt lời đã vợ mình đột nhiên giẫm một cước, Thích Hữu Minh tức giận quay đầu, thấy vợ nháy mắt với mfinh, lúc này mới đột nhiên phục hồi tinh thần, chột dạ im miệng.

.

||||| Truyện đề cử: Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa" |||||
Từ Vi nhìn phản ứng của Miêu Nguyệt, ngượng ngùng nói: "Nguyệt Nguyệt, con đừng nghe chú con nói bậy, chú..."

"Tôi cảm thấy chú nói rất đúng, tôi quả thật nên trở về tìm bọn họ." Miêu Nguyệt cắt ngang lời Từ Vi, cười như không cười nhìn hai người nói.

"Không được, con không thể trở về!" Từ Vi lập tức nhảy ra phủ quyết, nhưng lại ý thức được phản ứng của mình không đúng, vội vàng sửa miệng, "Cái kia, ý của dì là nói, con tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, đừng..." Đừng thế nào bà ta ấp úng nửa ngày cũng không nói ra.

Miêu Nguyệt thu hồi biểu tình trên mặt, vẻ mặt bừng tỉnh gật đầu nói: "Dì nói đúng, con tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, vậy chú dì có thể nói cho con biết, tội bắt cóc trẻ em nếu bị kết án sẽ bị phạt bao nhiêu năm không?"
Hai vợ chồng Từ Vi liếc nhau, đều thấy được kích động trong mắt đối phương, Từ Vi quay đầu nhìn Miêu Nguyệt cười gượng hai tiếng rồi giả bộ không biết nói: "Đứa nhỏ này, con nói bậy cái gì thế?"
Khóe miệng Miêu Nguyệt nhếch lên một nụ cười ý vị không rõ, nhìn hai người nói: "Tôi có nói bậy không, trong lòng chú và dì không rõ ràng sao?"
Thích Hữu Minh vỗ bẹp lên một tiếng, chỉ vào Miêu Nguyệt thẹn quá hóa giận nói: "Nha đầu chết tiệt, mày đừng ở chỗ này nói chuyện quái gở, tao nói cho mày biết, ngày mai sẽ theo chúng tao đi lên huyện làm việc, chúng tao đem mày về nuôi mười năm qua cũng không thể vô ích như vậy."
Miêu Nguyệt nhìn Thích Hữu Minh thẹn quá hóa giận, sắc mặt lập tức lạnh xuống, ánh mắt nhìn hai người tràn đầy mỉa mai, hai người này cùng mẹ ruột nguyên chủ hợp tác đem cô về quê, liền đem nguyên chủ ném cho mẹ già trong nhà, cầm mấy trăm ngàn mẹ ruột nguyên chủ đưa đến huyện tiêu xài vui vẻ, một năm cũng không trở về một lần.

Nhiều năm như vậy đừng nói nguyên chủ, ngay cả mẹ già của mình mà họ cũng không quan tâm.
Hiện tại dám ở đây lớn tiếng không biết xấu hổ nói nuôi nguyên chủ mười mấy năm, cũng không sợ nói những lời như vậy bị cắt lưỡi.


Trong mắt hiện lên một tia chán ghét, Miêu Nguyệt không chút lo sợ nói: "Xem ra chú và dì nghe không hiểu tiếng người, nếu đã như vậy, tôi liền nói trực tiếp một chút, buổi tối hôm đó hai người ở trên linh đường bà nội nói những lời kia, chính tôi nghe rõ ràng."
Nói xong thấy hai người muốn mở miệng, tiếp tục nói: "Đừng vội giải thích, chỗ này của tôi có toàn bộ bản ghi âm cuộc trò chuyện đêm đó của hai người, muốn nghe một chút không?"
Loại chuyện uy hiếp người khác, cô tuyệt đối sẽ không làm, thế nhưng hiện tại cô đã không phải là Sương Hồ vì quốc gia thể hiện toàn bộ nhiệt huyết thậm chí tính mạng, mà là một cô gái đáng thương sắp lên cao trúng thưởng, không nơi nương tựa cũng không có tiền, chỉ có thể dùng loại thủ đoạn không quá quang minh lỗi lạc này để mưu phúc lợi cho mình.

Huống chi, hai người này cũng không phải là người tốt gì, cô lột da bọn họ cũng không cảm thấy áy náy.

Hai người nghe xong trong lòng hoảng hốt, liếc nhau rồi lập tức bình tĩnh lại, Thích Hữu Minh ra vẻ điềm tĩnh nói: "Mày bớt hù dọa tụi tao, có bản lĩnh thì đem bản ghi âm ra!"
Từ Vi lập tức phụ họa nói: "Đúng, con dám đem bản ghi âm ra cho chúng ta nghe một chút không?"
Miêu Nguyệt cũng không nói nhảm với bọn họ nhiều, rất dứt khoát từ trong túi quần lấy ra một cây bút ghi âm màu bạc to bằng bàn tay giơ lên trước mắt hai người, sau đó nhấn nút phát lại, sau một thời gian ngắn yên lặng, thanh âm của hai vợ chồng Thích Hữu Minh trước sau từ bên trong truyền ra.


Thấy Miêu Nguyệt thật sự có ghi âm, hơn nữa nội dung chính là bí mật bọn họ che giấu mười mấy năm, sắc mặt hai vợ chồng Thích Hữu Minh trắng bệch, bọn họ thật sự không nghĩ tới, buổi tối hôm đó nha đầu thối này lại không ngủ, chẳng những nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ còn ghi lại.

Lần này hai người mới thật sự hoảng hốt, sau khi nhìn nhau rất ăn ý đứng lên nhào về phía Miêu Nguyệt, muốn đoạt bút ghi âm trong tay cô.

Nếu bản ghi âm này bị nghe thấy, vậy hai người họ xong đời!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.