Nữ Thần Trở Về

Chương 100: 💯



Ánh mắt Ninh Tây vô tình liếc nhìn màn hình máy tính, vừa rồi có vào trang blog của Thường Thời Quy, bài viết mới nhất là cách đây chín ngày.

Thường Thời Quy v: Tôi nhất định sẽ đối xử tốt với Ninh Tây, dù tất cả mọi người không yêu quý cô ấy, thì cô ấy còn có tôi.

Ninh Tây kinh ngạc xem blog, lại lướt qua bình luận dưới blog, có chút thất thần.

"Ninh tiểu thư? Ninh tiểu thư?"

Bên kia đi động truyền đến tiếng gọi ầm ĩ, Ninh Tây lắc lắc đầu lấy lại tỉnh táo, lông mi khẽ run, ngẫu nhiên giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn trước:

"Tùy bọn họ, tôi chỉ cần ngồi bên cạnh xem náo nhiệt là được rồi."

Cúp điện thoại, ánh mắt Ninh Tây lần nữa tập trung xem blog của Thường Thời Quy chín ngày trước.

Thường Thời Quy chưa từng nói với cô điều này, mà cô cũng không biết hắn đăng blog lên như thế.

Khi Thường Thời Quy về đến nhà, ngửi thấy cả khắp phòng đều là mùi thơm thức ăn nhàn nhạt, nhìn thẳng vào phòng bếp, quả nhiên thấy Ninh Tây đang bận rộn nấu ăn.

"Anh về rồi?"

Ninh Tây nghe tiếng động, biết Thường Thời Quy đã về, quay từ đầu nhìn về phía cửa, thấy Thường Thời Quy đang đứng ở đó, cười nói,

"Rửa tay ăn cơm thôi."

Thường Thời Quy sững sờ một cái, thay dép đi vào phòng bếp.

Khi Trương Thanh Vân tới tìm Ninh Tây, phát hiện sắc mặt cô đỏ thắm, khóe môi còn mang ý cười, "Tâm tình tốt nhỉ. Phát sinh chuyện tốt gì tốt thế?"

Ninh Tây nhướn mày:

"Trương ca, anh càng ngày càng bát quái đấy."

Trương Thanh Vân trong nháy mắt tỏ ý hiểu, im lặng quay đầu xe, lái xe đi.

"Hôm nay anh nhận cho em một chương trình, mặc dù người xem không đặc biệt cao, nhưng là chương trình ra đời được mấy năm, cũng có địa vị, MC cũng là người có tiếng của đài truyền hình quốc gia."

Trương Thanh Vân dừng lại một lát, sau đó nói tiếp:

"Trong giới giải trí, người hòa ái dễ gần có rất nhiều, nhưng đừng vì thấy vẻ ngoài người ta hòa ái dễ gần mà mình vui mừng."

Ninh Tây khẽ gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

Đi vào tòa nhà của đài truyền hình quốc gia, Ninh Tây gặp mọi người đều vui vẻ cười chào hỏi, rồi tiến vào thang máy.

Cửa thang máy còn chưa đóng thì có một đoàn người cũng tiến vào, người đi đầu là một người đàn ông trẻ tuổi mang kính đen, đi sau còn mấy người, chắc là trợ lí của anh ta, nhìn rất khoa trương.

"Ninh tiểu thư, anh Trương, thật trùng hợp."

Một người đàn ông cao gầy đứng gần thanh niên đeo kính thấy người trong thang máy là ai, lập tức trưng ra bộ mặt cười, tỏ ra cực kì thân thiết, vượt lên người thanh niên đeo kính, lúc đó thanh niên đeo kính cũng tháo mắt kính xuống.

Sau khi đối phương tháo kính đen xuống, Ninh Tây nhận ra người này là ai, vì vậy chủ động mở miệng chào hỏi,

"Quách ca, xin chào."

Cô cùng nam diễn viên Quách Tế này chưa từng chung đụng, chỉ có một chút liên quan ở chỗ là trước kia suýt nữa đóng chung cùng bộ phim (vận may liên tục), nhưng anh ta chê cô không đủ hot, nên không muốn kí hợp đồng với đạo diễn Lâm Thư Kiệt. Việc này mặc dù không truyền ra ngoài, nhưng Trương Thanh Vân ở trong ngành này lăn lộn không ít năm, giao thiệp rộng, nên cũng có biết đôi chút.

"Ninh tiểu thư."

Quách Tế nhìn thấy Ninh Tây, trong lòng có chút chột dạ. Lúc trước anh ta ghét bỏ Ninh Tây không đủ nổi, nên cố ý kéo dài thời gian không chịu kí hợp đồng bộ phim điện ảnh (vận may liên tục), cũng không biết cô ấy có biết chuyện này hay không?

Sớm biết Ninh Tây là bạn gái của Thường Thời Quy, còn đóng vai quan trọng trong bộ phim điện ảnh nước ngoài ( vũ trụ vô địch 2), anh ta nhất định sẽ không cự tuyệt vai diễn trong (vận may liên tục), bây giờ gặp cô ấy cũng không cần lúng túng như thế này.

Cũng may vào trong thang máy không lâu thì Quách Tế ra trước, Quách Tế đi ra khỏi thang máy, đến khi thang máy đóng cửa còn quay đầu nhìn ra sau, có chút nóng nảy quát người đại diện:

"Sao ah không nói cho tôi biết, Ninh Tây hôm nay cũng tới đây tham gia chương trình?"

Người đại diện bất đắc dĩ cười khổ:

"Đài truyền hình quốc gia lớn như thế, làm sao tôi biết nghệ sĩ nào sẽ tham gia chương trình."

Quách Tế khó chịu hừ một tiếng,nhưng không nói thêm gì.

"Quách Tế, người này..."

Trương Thanh Vân ngẩng đầu nhìn máy quay trong thang máy, cúi đầu xuống để máy quay không quay được miệng mình, sau đó nói,

"Là một tiểu nhân, diễn xuất rất tốt, nhưng nhân phẩm không tốt, sinh hoạt cá nhân cũng không được sạch sẽ."

"Anh ta hình như đã kết hôn?"

Ninh Tây nhíu nhíu mày, đối với nhân phẩm của Quách Tế cũng nhận biết một chút.

"Đúng là đã kết hôn, nhưng vẫn không ngừng chơi bời, em tốt nhất cách xa hắn một chút, tốt nhất đừng tiếp xúc gì với hắn, lỡ xảy ra chuyện gì, em nằm cũng có thể trúng đạn."

Các phóng viên vẫn có năng lực thần kì, có thể dựa vào một tấm hình cũng có thể viết ra đủ thứ chuyện cẩu huyết, lại khiến vô số người tin tưởng là thật.

"Mắt em cũng không mù, "

Ninh Tây sờ sờ cằm,

"Em có một bạn trai tốt như vậy, làm sao còn có thể coi trọng loại đàn ông như thế chứ."

Trương Thanh Vân: Loại thức ăn cho chó này, hắn không thèm ăn!

Quay xong chương trình cũng mất hai tiếng đồng hồ, MC đúng như Trương Thanh Vân nói, đặc biệt gần gũi, bình dị, trước khi Ninh Tây rời đi, còn đặt theo dõi blog của đối phương.

Hai người mới vừa đi ra khỏi tòa nhà đài truyền hình quốc gia, Ninh Tây thấy một người đàn ông trẻ tuổi nhìn rất quen mắt đi về phía cô, trước khi lên xe thì gọi cô dừng lại:

"Ninh tiểu thư."

Ninh Tây quay đầu lại người đó, chậm rãi mở miệng chào:

"Trần tiên sinh?"

Thấy Ninh Tây nhận ra mình, trên mặt Trần Khải Nhiên lộ ra một nụ cười,

"Ninh tiểu thư còn nhớ tôi sao, không biết tôi có vinh hạnh mời cô đi uống một ly cà phê?"

Ninh Tây nhìn mặt trời:

"Thời gian không còn sớm, cũng không thích hợp để đi uống cà phê."

"Tôi cũng biết Ninh tiểu thư bận rộn, tôi cũng không trì hoãn quá nhiều thời gian của cô, chỉ nửa giờ thôi, hi vọng cô nể mặt tôi."

Trần Khải Nhiên nói có vẻ rất chân thành nhưng Ninh Tây lại có thể nhìn ra trên người hắn che dấu dã tâm.

Ninh Tây nhịn không được cười ra tiếng:

"Trần tiên sinh nói như vậy cũng thật là kỳ quái, chẳng nhẽ mặt mũi của anh chỉ đáng một ly cà phê thôi sao?"

Trần Khải Nhiên nghe vậy sắc mặt có chút khó coi,

"Ninh tiểu thư quả nhiên không giống người thường, nói năng sắc bén."

"Anh cũng không phải người duy nhất khen tôi như thế, chắc cũng không phải là người cuối cùng. "

Ninh Tây biết rõ người này có chủ ý gì, đơn giản muốn kéo cô cùng nhau đối phó với Trần Nhất Tuấn.

Nhưng tại sao cô phải làm chuyện như vậy, cô cũng không phải loại chậm phát triển trí tuệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.