Nữ Thần Trở Về

Chương 47



Chương trình từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc, đều hết sức lưu loát. Người xem chương trình này, có thể có người bị hại, có thể là người đã từng tham gia bạo lực học đường, hoặc người thân gia đình, cũng có thể chỉ là những người trước kia vây xem các cuộc đụng độ trong sân trường.

Những người đó không có ai khi nhìn những hình ảnh kia cùng với video, tài liệu mà tâm tình còn có thể không dao động.

Ngày hôm sau, một vị chuyên gia giáo dục nổi danh trong nước đăng một blog, nói tới nguy hại của bạo lực học đường, hệ thống giáo dục cùng với trách nhiệm của gia đình đối bạo lực học đường, cuối cùng còn khen ngợi Ninh Tây một câu, nói cô nguyện ý vạch trần vết sẹo của chính mình, khiến công chúng nguyện ý chú ý đến chủ đề bạo lực học đường này, cái này chính là biểu thị cho đạo đức của một người diễn viên.

Đúng vậy, đối với nghệ sĩ mà nói, phần lớn đều không thích công chúng biết rõ mặt trái khiến cho người không thích, bởi vì rất nhiều người hâm mộ đều là vì nhìn bộ mặt, nếu như bị bọn họ biết mình trước kia trên thực tế cũng không tốt lắm, những người hâm mộ này cũng không còn tiếp tục hâm mộ, thậm chí còn quay lưng ghét bỏ.

Nhưng mà Ninh Tây lại làm như vậy, hơn nữa lời nói còn thấm thía khiến mọi người quan tâm nhiều hơn.

Nếu như Ninh Tây đây chỉ là đang diễn trò, có thể diễn được như thế này, đó cũng là một chuyện phi thường tốt.

Bạn bè trên mạng giáp: xem chương kỳ trước này, không thể không nói, tôi đối với Ninh Tây cũng chỉ là người đi đường. Tôi mặc dù không xem qua phim cô ấy đóng, nhưng ánh mắt không lừa được người khác, lúc cô ấy đứng dậy cúi người hy vọng mọi người chú ý nhiều hơn vấn đề bạo lực học đường, khẩn cầu nơi đáy mắt là thật tâm.

Bạn bè trên mạng ất: Đã từng chịu đựng qua bạo lực học đường, muốn nói một câu cám ơn Ninh Tây, cám ơn cô dũng cảm đứng ra như vậy, cám ơn cô khiến tôi thoát được bóng ma trong quá khứ.

Trên web một bên nghiêng về tán dương, cả những người trước kia ghét Ninh Tây bình thường nhảy nhót bôi đen lung tung, hiện tại cũng không ló đầu, nguyên một đám yên tĩnh như gà.

Còn có video trang web cố ý mua chương trình kỳ này đăng lên, ngắn ngủi trong thời gian hai ngày, chương trìtrình tỉ lệ người xem vượt qua chín mươi vạn, ở các loại chương trình tin tức thời sự đã xem như một con số khó có được.

Tri danh bất cụ bạn bè trên mạng: khi lão Hứa hỏi Ninh Tây cô ấy ở nước ngoài, cha mẹ có thể lo lắng cho cô hay không, các người có chú ý tới ánh mắt của Ninh Tây? Mọi người có biết không, trên thực tế trước lúc Ninh Tây xuất ngoại, đã qua đời. Tôi hy vọng về sau Ninh Tây nếu như tham gia chương trình đàm thoại, người chủ trì không cần hỏi cô ấy những vấn đề này, thực, kính nhờ các vị. Chứng kiến cái ánh mắt kia của Ninh Tây, tôi khổ sở trong lòng nghĩ muốn khóc lên.

Vị tri danh bất cụ bạn bè trên mạng này để lại một lời nhắn như vậy, rất nhanh dẫn tới không ít người chú ý, trước khi Ninh Tây xuất ngoại, cha mẹ đã qua đời?

Như vậy nói, cô ấy bắt đầu từ mười bảy tuổi, cuộc sống một thân một mình?

Người hâm mộ giáp: Thỉnh mọi người không cần ở trong blog của Ninh Tây hỏi về cha mẹ của cô ấy, kính nhờ mọi người.

Người hâm mộ ất: Có một số việc nếu Tây Tây không muốn nghĩ đến, mọi người không cần nhắc tới làm cho cô ấy khổ sở, cám ơn mọi người, kính nhờ kính nhờ.

Nhưng mà sự tình cũng sẽ không thuận lợi như trong tưởng tượng của người hâm mộ như vậy, Ninh Tây quay phim xong, liền có phóng viên ngăn cản cô, hỏi thăm cô về chuyện đã qua.

"Ninh Tây, cô nói trước kia cô chịu đựng qua bạo lực sân trường, xin hỏi cô bây giờ có thể tha thứ cho những ngươi bạn học đã từng bắt nạt cô không?"

"Ninh Tây, trên web truyền rằng cha mẹ cô đã qua đời, cái này là thật sao?"

Một đám phóng viên vây quanh Ninh Tây, hỏi đáp án, nhưng khiến bọn họ thất vọng là, Ninh Tây một câu đều không trả lời.

"Chuyện đã xảy ra bảy tám năm trước, lúc ấy các cô cũng đều là vị thành niên, cô hiện tại nhắc lại chuyện này, tức là không nghĩ tới chuyện sẽ tha thứ cho những bạn học đó sao?"

"Mỗi người đều có thời điểm phạm sai lầm, cô thân là nhân vật của công chúng, không thể rộng lượng tha thứ cho bọn họ sao?"

Ninh Tây dừng bước lại, nhìn về phía phóng viên đưa ra câu hỏi:

"Anh không phải là nạn nhân chịu bạo lực học đường,vậy cần gì phải nói tha thứ hay không tha thứ."

Phóng viên đưa ra câu hỏi lập tức á khẩu không trả lời được, sững sờ một hồi lâu sau:

"Chúng tôi bây giờ hỏi cô, cho nên hy vọng cô có thể trả lời."

Ninh Tây đối với hắn ha ha cười một tiếng, xoay người đầu cũng không quay lại tránh ra.

Phóng viên nhìn Ninh Tây rời đi, đều đuổi theo, chỉ là sức chiến đấu Tiểu Dương quá hung hãn, cứng rắn ngăn cản phóng viên, để Ninh Tây lên xe.

Xe chạy xa, Tiểu Dương mới thở phào nhẹ nhõm:

"Những phóng viên này đều điên khùng, chị Tây Tây, chị đừng đem lời nói bọn họ để ở trong lòng."

Thật không biết những phóng viên này nghĩ như thế nào, không đi trách cứ những người làm hại kia, ngược lại không ngừng vây quanh chị Tây Tây nói chuyện, đầu óc có bệnh sao?

"Bọn họ không điên khùng, mà là vì đem chuyện trên người chị khơi ra, bọn họ mới tranh thủ được mọi người chú ý, "

Ninh Tây mở ra điện thoại di động, trào phúng cười nói.

"Kỳ thật như vậy cũng tốt, có đề tài nóng này, mới có thể khiến cho nhiều người hơn trong xã chú ý vấn đề này."

"Nhưng như vậy đối với chị không công bằng, "

Tiểu Dương căm giận bất bình nói.

"Những người này dựa vào cái gì mà hỏi những vấn đề này?!"

"Rất nhiều người vì lợi ích trước mặt, sẽ không biết tới công bằng."

Ninh Tây lên mạng xem tin tức, trên đó quả nhiên xuất hiện các loại bài viết "Làm nữ nghệ sĩ mà lòng dạ nhỏ hẹp, không có đạo đức của một nhân vật công chúng ".

Những người này yêu cầu chính là đạo đức, khác với ý nghĩ của bọn họ, thì chính là không có đạo đức sao?

Nguyên một đám tự xưng là chính nghĩa rộng lượng, chẳng qua là lấy miệng vết thương, sự thống khổ của người khác làm nổi sự vĩ đại của bọn họ cùng chính nghĩa mà thôi.

Bởi vì người bị tổn thương không phải là bọn họ, trải qua những thống khổ này không phải là bọn họ, tất cả bọn họ mới có thể đứng ở trên đài cao đạo đức, đối với những người khác khoa tay múa chân, bàn luận trên trời dưới biển, thậm chí làm cho người ta đậy quan tài kết luận.

Trên thực tế, người như vậy, tay nâng bánh bao dính máu người, ngụy quân tử miệng to ăn ngốn mà thôi.

Ngay từ đầu liền có ba người ở trên mạng, khiển trách Ninh Tây làm công chúng nhân vật, thật không ngờ lại mang thù dai, không độ lượng,. Còn có một tài khoản blog có chút nổi danh đứng ra bày tỏ, nữ nghệ sĩ Ninh Tây như vậy, đọc sách nhiều, cũng chỉ là một tục nhân lòng dạ hẹp hòi.

Từng người từng người cùng nhau khiển trách Ninh Tây, giống như cô tội ác tày trời, không đáng được người tha thứ.

Nhưng mà ánh mắt của quần chúng sáng như tuyết, chỉ số thông minh cũng không phải hai chữ số, rất nhanh liền nhìn ra đây là có người đứng đằng sau thuê người cố ý đến bôi xấu Ninh Tây.

Làm một người bị hại trải qua bạo lực học đường, bản thân chịu đựng qua những cực khổ, vô số người đều trầm mặc.

Ai cũng không thể đại biểu cho người bị hại nói tha thứ, càng không thể yêu cầu người bị hại nhất định phải tha thứ, bởi vì người đứng ngoài quan sát căn bản không biết, bọn họ đã trải qua như thế nào trong quá khứ.

Vì sao có người không đứng ở góc độ người bị hại,lại buộc người bị hại tha thứ, mà không phải giúp đỡ người bị hại tìm ra người để lại cho bọn họ bóng ma, trả lại cho bọn họ công bằng?

Chân chính của sự tha thứ không phải là sự bắt buộc của đạo đức, mà là phát ra từ nội tâm khoan dung.

Đề tài bạo lực học đường, nhanh thay thế scandal của Tưởng Hồng Khải cùng Chu Mạt Lỵ đêm khuya trong xe kích tình, khiến người Tưởng gia thở phào nhẹ nhõm.

Còn người kia trong cuộc cuối cùng kết cục sẽ như thế nào, Tưởng Hồng Khải cũng chẳng quan tâm. Thậm chí đối với hắn mà nói, chuyện này hắn ít nhiều gì vẫn còn oán hận Chu Mạt Lỵ.

Nếu như không phải là cô ta câu dẫn hắn, hắn thế nào lại xúc động trong xe cùng cô ta hôn môi, hơn nữa còn bị phóng viên vỗ tới gặp phải nhiều chuyện như vậy?

"Mạt Lỵ,cái này là công ty quyết định, tôi cũng không giúp được cô, xin lỗi."

Người đại diện nhìn Chu Mạt Lỵ đang che mặt khóc rống, tâm tình hết sức phức tạp.

Chu Mạt Lỵ là một tay hắn mang ra ngoài, cho nên rất nhiều việc hắn nghĩ mặc kệ cô, nhưng đến cuối cùng hắn lúc nào cũng mềm lòng. Nhưng lần này là tổng công ty nói thẳng muốn ẩn giấu cô, hắn cho dù có nhiều năng lực, cũng không cách nào thay đổi càn khôn.

Có lẽ ở chính đáy lòng hắn cũng vụng trộm thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong tiềm thức bỏ quên điểm này.

"Công ty không thể đối với tôi như vậy, lúc trước tôi như thế cùng với Tưởng Hồng Khải, các người không nói gì thêm, hiện tại nháo ra chuyện, các người đem tôi đá đi?"

Chu Mạt Lỵ không cam lòng quát.

"Các người đừng ép tôi!"

"Mạt Lỵ, làm người phải thông minh đúng lúc, "

Người đại diện bất đắc dĩ nói.

"Hiện tại cô nhân khí đã xuống đến điểm thấp nhất, công ty không ẩn giấu cô, cũng không ai dám hợp tác với cô. Cô trước yên tĩnh hai năm, đợi mọi người quên vụ này, lại tìm cơ hội quay lại. Có lẽ chờ ( đàm hải tiên ký) phát sóng, cô còn có thể có cơ hội."

Chu Mạt Lỵ giận quá thành cười, xem cô như nhân vật mới châpk chững bước vào vòng giải trí sao? Cái gì mà qua hai năm đông sơn tái khởi, hiện tại nhân vật mới oanh oanh yến yến, hành động tốt, tướng mạo tốt vừa nắm một bó to, đợi thêm hai năm nữa cô cũng ba mươi, lấy cái gì cùng những người mới cạnh tranh?

Đúng rồi, cô còn có ( đàm hải tiên ký), chỉ cần bộ phim này phát sóng, cô khẳng định còn có cơ hội xoay mình!

Chỉ tiếc hy vọng xa vời này cũng rất nhanh tan vỡ.

Một ngày sau đó, tổ ( đàm hải tiên ký) thông báo với cô, bởi vì hình tượng cá nhân của cô có vấn đề, cảnh quay trong phim sẽ bị cắt giảm trên phạm vi lớn.

Bởi vì lúc trước cùng tổ phim hợp tác, hợp đồng có một đề mục, nếu như bởi vì bản thân diễn viên khuyết điểm, xuất hiện khả năng ảnh hưởng đến lượng vé người xem phim, tổ phim có quyền đối với cảnh quay của diễn viên đó tiến hành cắt bỏ sửa chữa.

Cùng đường, Chu Mạt Lỵ chỉ có thể gọi điện thoại cho Tưởng Hồng Khải, chỉ tiếc đện thoại đối phương không thể thông, vì vậy cuối cùng cô cũng hiểu, chính mình lbị Tưởng Hồng Khải bỏ qua.

"Bọn người các ngươi đều là tên khốn kiếp!"

Chu Mạt Lỵ ném điện thoại di động, nằm lỳ ở trên giường khóc lên.

Đám người trên mạng cuối cùng không đem sự chú ý đặt ở trên người mình, Tưởng Hồng Khải lại bắt đầu ăn chơi đàng điếm.

Chỉ là trong lòng có chút không thoải mái,những người khác mặc dù không ở trước mặt hắn nói cái gì, nhưng trong lòng hắn rõ ràng, những người này khẳng định ở sau lưng hắn nhìn trò cười của hắn.

"Ha ha ha, lão Nhị Tưởng gia chính là không có đầu óc, việc này nếu như là tôi gặp được, ngày đó liền đem nữ diễn viên kia ném ra ngăn cản dư luận, lại đem bộ dáng ngốc đó tìm người áp chế, đây không phải là lửa cháy lại đổ thêm dầu sao?"

"Hắn nếu như không ngốc, toàn bộ Tưởng gia như thế nào lại rơi đến trên tay lão đại?"

"Kia cũng là, lão đại Tưởng gia có một đệ đệ ngu xuẩn như vậy, cũng là chuyện tốt, ít nhất không có người cùng hắn tranh gia sản."

"Ha ha ha..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.