Thường Thời Quy liếc mắt nhìn Chu Mạt Lỵ ngồi ở trong góc, đứng dậy đi đến bên cạnh Trương Bồi Bồi.
"Tôi có một số việc muốn thương lượng với Ninh Tây."
"Được, được, "
Trương Bồi Bồi gấp gáp đứng lên, đem vị trí nhường cho Thường Thời Quy.
"Cám ơn."
Thường Thời Quy hướng về cô ấy khách khí nói lời cảm ơn, chỉ là một động tác đứng lên của hắn cũng mang vài phần ưu nhã của giới quý tộc, cho dù trong tay hắn còn cầm bát đũa cũng không chút nào ảnh hưởng tới hình tượng.
"Không cần cám ơn."
Trương Bồi Bồi nhỏ giọng nói một câu, chạy đến chỗ vốn là chỗ của Thường Thời Quy ngồi xuống, nhịn không được vuốt vuốt ngực, trên thế giới vì sao lại có đàn ông mê người như vậy, đây là phạm tội đó.
Cô cẩn thận ngẩng đầu nhìn Ninh Tây, trong mắt mang theo sùng bái, bị người đàn ông có mị lực như vậy theo đuổi, còn có thể yên ổn không rung động thì đúng là nữ vương.
Những người khác cũng thấy rõ việc Thường Thời Quy đổi chỗ ngồi, trong lòng cũng đoán được chuyện gì. Trước khi Chu Mạt Lỵ đến, Thường tổng tài mặc dù đối với Ninh Tây có hành vi thân mật, nhưng chưa bao giờ đề cập tới việc đổi chỗ. Hiện tại Chu Mạt Lỵ vừa đến, Thường tổng liền thay đổi thái độ, hiển nhiên hắn biết rõ Ninh Tây cùng Chu Mạt Lỵ trước kia có ân oán, hơn nữa còn lo lắng Chu Mạt Lỵ có thể làm tổn thương Ninh Tây, mới đề nghị đổi chỗ.
Người như Thường Thời Quy, xuất thân gia giáo, ở bên ngoài mỗi tiếng nói, mỗi cử động từ trước đến nay có thể nói là thuộc dạng lễ nghi quý tộc, nhưng hôm nay đang dùng cơm lại muốn đổi chỗ ngồi, như vậy được xét vào hành vi thất lễ, với sự giáo dưỡng của Thường Thời Quy, chắc chắn không thể không biết.
Nhưng hắn vì Ninh Tây, biết vẫn làm.
Nam chính Thiệu Sùng thấy người ngồi cùng bàn có vẻ kỳ quái, cũng học Chu Hải Lệ, làm như cái gì cũng không thấy được, cái gì cũng không đoán được.
Bọn họ trong giới giải trí là nhân vật tai to mặt lớn, nhưng so với vị Thường tổng dòng dõi bối cảnh này cũng chẳng tính ra cái gì?
Ninh Tây cũng không nghĩ Thường Thời Quy lại làm vậy, nghiêng đầu thấp giọng nói:
"Không yên tâm về em như vậy sao?"
"Anh yên tâm về em, lại không yên tâm với người khác, "
Thường Thời Quy dùng đũa gắp món ăn Ninh Tây thích đặt vào trong chén cô.
"Không có sự an toàn tuyệt đối, dù chỉ có một phần vạn khả năng gặp nguy hiểm cũng phải cẩn thận."
Nghe nói như thế, Ninh Tây cười cười, không hỏi lại gì, chỉ gắp món ăn Thường Thời Quy gắp cho bỏ vào trong miệng ăn hết.
Tôn Vũ Hàm yên lặng uống một ngụm dấm chua, bên người cô có hai người này rõ ràng không làm hành vi thân mật, vì sao cảm giác mình bị nhét một miệng toàn thức ăn cho chó?
Chu Mạt Lỵ nghe bàn chủ náo nhiệt, cầm chén rượu trầm mặc không nói, một hồi lâu sau mới cắn răng đứng dậy hướng bàn chủ thẳng tắp đi đến.
Vài nhân viên thấy thế, gấp rút để đũa xuống, cảnh giác nhìn từng cử động của Chu Mạt Lỵ.
"Tiền Đạo diễn, tôi trước kia không hiểu chuyện, khiến tổ phim gặp phiền toái."
Chu Mạt Lỵ đi đến trước mặt Tiền Từ Hải, hướng hắn cúi người xin lỗi, sau đó giơ cao chén rượu.
"Tôi kính trọng ông một ly."
Tiền Từ Hải ở trong giải trí hơn hai mươi năm, cái dạng diễn viên gì cũng đều đã gặp, Chu Mạt Lỵ cũng chỉ là một dạng tìm đường chết trong số đó mà thôi.
Chén rượu này hắn có thể uống, nhưng lại không thể giúp cô ấy cái gì.
Mỗi vòng tròn đều có quy luật, chính mình muốn chết, không ai có thể cứu.
Trước kia bắt nạt Ninh Tây, chỉ có thể nói cô ta ngạo mạn bắt nạt nhân vật mới, là vấn đề phẩm đức. Nhưng chuyện cô ta vào ngày giỗ của Trần Trân Trân lại ở cùng với Tưởng Hồng Khải, còn bị truyền thông phát hiện, đó chính là do đầu óc có vấn đề.
Chu Mạt Lỵ thấy Tiền đạo diễn mặc dù uống rượu, nhưng mà không nói lời nào, hé miệng, xoay người muốn mời một người đầu tư khác. Nhưng mà người đầu tư này một chút nể mặt cũng không cho, trực tiếp cự tuyệt rượu mời.
Người đầu tư thấy Chu Mạt Lỵ sắc mặt trắng bệch, giống như cười mà như không nói:
"Chu tiểu thư, tôi thấy sắc mặt cô không tốt lắm, không bằng sớm đi về nghỉ đi, tôi an bài xe đưa cô trở về?"
"Xuy, "
Không biết là ai cười một tiếng, Chu Mạt Lỵ cảm thấy giọng cười này như một cái bạt tai lên trên mặt cô.
Nhưng giờ phút này, ngay cả quay đầu nhìn lại người nào cười cũng không dám, còn phải cười hướng người đầu tư nói cám ơn, sau đó đem ánh mắt đặt ở trên người Ninh Tây.
Mọi người nhìn phản ứng của Chu Mạt Lỵ, tinh thần đều tỉnh táo, càng cẩn thận quan sát!
"Ninh Tây, "
Chu Mạt Lỵ siết chặt chén rượu vì quá mức dùng sức, đốt ngón tay trắng bệch, ngược lại nụ cười trên mặt lại khiêm tốn mà mềm mại.
"Thực xin lỗi, tôi trước kia đưa đến rất nhiều phiền toái cho cô, hy vọng cô có thể tha thứ cho tôi."
Chu Mạt Lỵ đã hạ mình, tưởng như trước kia ương ngạnh và bây giờ tưởng như hai người khác nhau, nếu Ninh Tây da mặt mỏng, hoặc là người thiện lương, đối mặt loại tình cảnh này, đại khái chỉ có thể nói tha thứ.
Nhưng dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì cô vì vài câu thực xin lỗi, lại có thể xem như Chu Mạt Lỵ trước kia cố ý giội nước bẩn hoàn toàn không phát sinh?
Chu Mạt Lỵ lòng bàn tay khẽ đổ mồ hôi, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Ninh Tây, chờ phản ứng của Ninh Tây. Cô nghe nói tổng tài Thường thị đang theo đuổi Ninh Tây, cô không tin, có Thường Thời Quy ở đây, Ninh Tây còn có thể gây sự.
"Không biết rõ chị Chu nói là chuyện gì trước kia?"
Ninh Tây chuyển chén rượu trong tay, giống như cười mà không cười nhìn Chu Mạt Lỵ.
"Là lúc ở tổ phim tìm người cố ý ở trên mạng nói tôi xấu tôi, nói tôi ác với trợ lý, hay là chuyện tìm người nói tôi ôm bắp đùi Thường tổng, được hắn bao dưỡng?"
Chu Mạt Lỵ trên mặt lập tức cứng đờ, Ninh Tây quả nhiên biết rõ những chuyện kia đều là cô làm.
"Chị Chu là tiền bối, tôi chỉ là hậu bối mới vào nghề, nào dám nói tha thứ hay không tha thứ, "
Ninh Tây để chén rượu xuống, vẻ mặt có chút lạnh nhạt.
"Còn hi vọng chị Chu về sau không cần nhắc lại."
Ninh Tây mặc dù là hậu bối, nhưng là hiện tại nhân khí cao, nói bản thân không dám nói tha thứ hay không tha thứ, trên thực tế là nói cho Chu Mạt Lỵ biết, cô không thể nào coi những chuyện đó chưa từng xảy ra.
"Cô đến tột cùng muốn như thế nào mới có thể tha thứ cho tôi?"
Chu Mạt Lỵ cảm thấy cả đời này, chưa từng như bây giờ phải ăn nói khép nép như thế này.
"Lời này rất buồn cười, làm đả thương người khác, kính trọng một chén rượu thì đem mọi việc bỏ qua?"
Ngồi ở bên cạnh, Tôn Vũ Hàm cười lạnh nói.
"Chu Mạt Lỵ, tôi không thể nào nhìn ra, mặt cô còn lớn như vậy chứ?"
Bàn bên có mấy người bật cười, Chu Mạt Lỵ tính tình không tốt, một hai năm ỷ vào có chu Hồng Khải làm chỗ dựa, lại mang danh "Tính tình thẳng thắn", không giả tạo trong giới giải trí, đắc tội không ít người, hiện tại thấy cô ta xúi quẩy, những người này không nhân cơ hội làm cho cô khó xử, làm sao có thể hết giận.
Bất luận cái gì cũng không thiếu người cao giẫm người thấp, những người này lúc Chu Mạt Lỵ được thế, có lẽ mở miệng một tiếng tỷ hoặc hai tiếng tỷ, nhưng khi bị xúi quẩy, những người này trở mặt nhanh nhất.
"Cô Chu, tôi nghĩ cô nên về sớm nghỉ ngơi, "
Trợ lý đối với cô làm một tư thế xin mời.
"Ở đây nhiều người ồn ào, đối với cô thân thể không tốt."
"Không cần đưa đi, tôi tự đi được".
Chu Mạt Lỵ thấy những người này ngay cả nửa chút mặt mũi đều không cho mình, nâng chén rượu hướng xung quanh các bàn, oán hận nhìn chằm chằm mọi người một cái, cuối cùng đưa ánh mắt rơi xuống trên người Ninh Tây lần nữa.
"Hôm nay có người đối với tôi như vậy, sau này nói không chừng cũng sẽ có người đối với cô như vậy."
Chu Mạt Lỵ trào phúng nhìn Thường Thời Quy một cái:
"Đừng đi tin đàn ông dỗ ngon dỗ ngọt, chờ cô gặp rủi ro, bọn họ chạy còn nhanh hơn thỏ."
"Người cô tìm được là một kẻ bất lực, đừng tưởng rằng khắp thiên hạ đàn ông đều là kẻ bất lực, "
Ninh Tây lạnh lùng phản bác.
"Còn tôi về sau là cái dạng gì, không cần cô lo lắng."
"Hừ, tôi xem cô có thể đắc ý đến bao lâu."
Chu Mạt Lỵ xoay người trừng mắt nhìn người trợ lý kia một cái, sau đó thẳng tiến ra cửa liền đi.
"Nhìn xem, cảm thấy không lấy được tiện nghi, không nói hai lời liền ra cửa rời đi, ai nói cô ta hành động chưa đủ tốt, "
Người bên cạnh đều bắt đầu theo phụ họa, Ninh Tây cúi đầu ăn cơm, không lên tiếng.
Bởi vì Chu Mạt Lỵ xuất hiện, mọi người ăn cơm cũng không vui nữa, Tiền Đạo diễn lo lắng sợ người trong tổ phim làm phiền hai người đầu tư, lấy thời gian quá muộn để tan cuộc.
"Anh đưa em trở về, "
Đi ra khỏi khách sạn, bên ngoài gió mát phơ phất, chờ ở cửa khách sạn là hộ vệ của Thường Thời Quy đưa cho hắn một cái túi, Thường Thời Quy nhận lấy, từ bên trong lấy ra một cái áo choàng tơ tằm, phủ ở vai Ninh Tây, lúc đó mới xoay người nói với đám người Tiền Đạo diễn,
"Các vị vất vả, tôi đưa Ninh Tây về nhà trước."
Mọi người rối rít nói lời từ biệt với hắn, chờ hai người sau khi rời đi, trợ lý đạo diễn mới nhỏ giọng mở miệng nói:
"Ninh Tây nói có bạn trai ngoài giới giải trí, không phải là Thường Thời Quy chứ?"
Những người khác nghe vậy hai mặt nhìn nhau, một hồi lâu mới có người nói:
"Không, không thể nào."
Nếu như hai người thực sự đúng là quan hệ nam nữ, Ninh Tây có thể ngốc mà không muốn công khai? Nên biết lấy thân phận của Thường Thời Quy, công khai thì sẽ đem lại lợi ích cho Ninh Tây.
Ít nhất chiếm danh phận về mặt dư luận, về sau muốn gả cho Thường gia cũng dễ dàng hơn.
"Những bát quái của đại nhân vật, mấy người cũng dám tùy tiện nói, "
Chu Hải Lệ nhàn nhạt mở miệng.
"Người ngoài tùy tiện bát quái vài câu cũng coi như xong, còn chúng ta cũng không cần tự tìm phiền toái cho mình."
Những người khác nghe nói như thế, lập tức câm như hến.
Chu Hải Lệ nói đúng, mặc kệ hai người này là quan hệ như thế nào, nếu như tin tức từ trong miệng bọn hắn truyền đi, cuối cùng xui xẻo là chính bọn họ.
"Thành thật khai báo, anh vừa rồi là cố ý phải không?"
Ninh Tây đưa tay chọc chọc ngực của Thường Thời Quy.
"Cố ý cái gì?"
Thường Thời Quy cầm ngón tay Ninh Tây đang chọc đến chọc đi, cười nhẹ một tiếng,
"Đã trễ thế này, người khác đưa em về anh không yên tâm."
"Người không khiến người khác yên tâm là anh mới đúng, "
Ninh Tây liếc mắt nhìn hắn,
"Anh nói có đúng không?"
Thường Thời Quy cười đem cô ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu cô:
"Ta thật sự muốn cho tất cả mọi người biết, em là người phụ nữ của anh."
Ninh Tây ở trong lòng hắn ngửa đầu nhìn lên:
"Thực sự muốn cho mọi người biết?"
Thường Thời Quy nhìn cô ánh mắt ôn nhu, ôn nhu đến mức Ninh Tây cảm giác mình sẽ chìm đắm trong biển rộng ôn nhu này.
"Muốn, "
Thường Thời Quy mặt mày vui vẻ.
"Nhưng anh lại không muốn có người nói em ôm bắp đùi anh."
"Nói hươu nói vượn, em làm sao có thể ôm bắp đùi của anh, "