Người đi đường 1: Xem hết những thứ này, tôi muốn nói với Ninh Tây một câu thực xin lỗi, cô làm được rất nhiều việc mà người khác làm không được, tôi lại chỉ ở trên mạng hò hét đòi làm sứ giả của chính nghĩa chỉ trích cô, bây gờ cảm thấy vô cùng mặc cảm.
Rất nhiều người đã từng nói xấu Ninh Tây, bắt đầu đứng ra hướng Ninh Tây xin lỗi, có người xóa hết các bài viết nói xấu Ninh tây trên blog, có người đăng bài viết trên blog xin lỗi, có người đến blog của Ninh Tây, viết một cái bình luận dài xin lỗi chan thành.
Có người đua nhau xin lỗi, tự nhiên cũng có người cảm thấy đây đều là do Ninh Tây cố ý tìm người sắp xếp.
Tôn Tú Mỹ biết mấy chuyện của Ninh tây trên mạng là một ngày sau, nếu như không phải là cô nhàm chán, đi lên blog xem lung tung, thì cũng không biết trong lớp người đem hình Ninh Tây trước kia đăng lên trên mạng, còn cố ý bôi đen Ninh Tây.
Việc năm đó, cô không trực tiếp tham gia, nhưng biết mà không báo, đã khiến cô áy náy suốt mấy năm nay, vậy nên đã rất lâu không cùng bạn học học cao trung liên lạc, nhưng khi nhìn những bạn học nói về Ninh Tây như thế trên blog,cô không thể nhịn được nữa, rời khỏi nhóm bạn học cao trung, nằm ở trên giường lật tới lật lui, lăn qua lăn lại cả đêm cũng không ngủ được.
Buổi sáng sáu giờ hơn, Tôn Tú Mỹ đi đến ngồi trước bàn máy vi tính, mở máy tính ra.
Năm đó, cô vì sợ bị bạn cùng lớp trả thù, cho nên nhu nhược không dám nói, làm cho phần áy náy giấu ở đáy lòng gần tám năm. Nhưng lúc này, cô không thể cứ tiếp tục sợ hãi nữa, cô đã là người trưởng thành.
Kiểm tra lại đoạn văn viết ra, Tôn Tố Mỹ đem lời nói giấu ở đáy lòng bảy tám năm, toàn bộ đều viết hết.
Buổi sáng tám giờ, đúng là giờ cao điểm, không ít người vội vàng chen lấntàu điện ngầm đến công ty hoặc là trường học, có người thừa dịp giáo viên hay giám đốc chưa đến, tranh thủ lúc rảnh rỗi lấy điện thoại di động ra xem blog hoặc là diễn đàn, vì hóng một chút chuyện bát quái giết thời gian.
Nên khi bọn họ phát hiện một tài khoản là "Mỹ mỹ phòng nhỏ" phát ra một bài viết blog dài, mọi thứ như muốn nghiêng ngả.
Mỹ mỹ phòng nhỏ này viết blog văn tự lưu loát, sức cuốn hút rất mạnh, nhưng đó không phải là điều hấp dẫn chú ý của mọi người, trọng điểm là ở chỗ, cô ấy là bạn học cao trung của Ninh Tây, hơn nữa chuyện cô ấy kể là chuyện tám năm về trước.
Trong blog cô ấy kể lại, Ninh Tây là một nữ sinh có thành tích rất tốt, hơn nữa nếu có ai hỏi bài Ninh tây, cô ấy đều nguyện ý giải đáp, "Mỹ mỹ phòng nhỏ" cũng là một trong số những người nhận được sự giúp đỡ của Ninh Tây trong việc học. Lúc học lớp mười, bạn cùng lớp với Ninh Tây quan hệ còn rất tốt, nhưng đợi đến năm lớp 11, trong lớp chuyển đến một nữ sinh mới, nữ sinh này rất xinh đẹp, trong nhà lại có tiền, vì vậy trong lớp có rất nhiều nam sinh thầm mến nữ sinh mới tới này.
Nữ sinh mới chuyển đến thích hot boy của trường, nhưng vì trường học có quy định không thể yêu sớm, cho nên hai người chỉ có ái muội, cũng chưa xác định quan hệ yêu đương nam nữ. Vừa lúc đó, trường học để Ninh Tây cùng bạn nam sinh kia đại diện trường học tham gia cuộc thi vật lý thi thành phố, Ninh Tây được giải nhất, bạn nam sinh kia thì top mười cũng không vào được. Không lâu sau, trong lớp bắt đầu truyền ra các điều không tốt về Ninh Tây, cuối cùng thậm chí truyền ra tin Ninh Tây thầm mến nam sinh hot boy.
Trong lớp, các nữ sinhghen tị Ninh Tây bắt đầu cười nhạo Ninh Tây, giống như việc cười nhạo Ninh Tây khiến các cô ấy có cảm giác ưu việt hơn bình thường. Cuối cùng vào một ngày, nữ sinh xinh đẹp mới chuyển đến cùng vài bạn học nữ khác đem Ninh Tây khóa trong kho chứa đồ, hơn nữa còn đem túi sách Ninh tây dấu đi.
Mỹ mỹ phòng nhỏ: Tôi là một nữ sinh nhu nhược đứng ngoài quan sát, có câu nói, làm người phát hiện những người khác làm chuyện ác lại không cản lại thậm chí làm bộ như không thấy, như vậy cũng chính là đồng lõa. Cho đến khi Ninh Tây nghỉ học, biết phía sau phát sinh những chuyện đau lòng, những năm này tôi tiếp tục sống trong hổ thẹn.
Mọi người có biết cha mẹ Ninh Tây chết như thế nào không? Bởi vì Ninh Tây bị những người nữ sinh đó khóa ở nhà kho, cha mẹ thấy Ninh Tây chưa về nhà, nên cha Ninh Tây đi tìm, kết quả đang trên đường tìm cô ấy thì bị tai nạn xe cộ, nghe nói sau khi cha Ninh Tây được đưa đến bệnh viện, vẫn cố giữ hơi thở cuối cùng, muốn nhìn Ninh Tây một lần cuối cùng, nhưng mà... Cô ấy chưa kịp đuổi tới, ông ấy đã ra đi. Chuyện xảy ra không lâu, mẹ Ninh Tây nhảy lầu tự sát, nghe nói là bởi vì không tiếp nhận được việc chồng mất đi, mắc phải bệnh trầm cảm nghiêm trọng.
Ta nghĩ đối Ninh Tây nói một tiếng đến chậm thực xin lỗi, nếu như ta năm đó có thể dũng cảm một chút đứng ra, có lẽ đây hết thảy đều sẽ không phát sinh, thực thật xin lỗi.
Mặt khác, ta nghĩ đối với nhóm bạn học cũ bây giờ còn đang bôi đen Ninh Tây nói vài lời, chúng ta sở dĩ được gọi là người, bởi vì chúng ta lúc làm việc, còn biết ranh giới cuối cùng, nếu như ngay cả cái này cũng không có, so với súc sinh có gì khác nhau.
Mỹ mỹ phòng nhỏ phát ra blog, khiến toàn bộ internet đều kinh hãi. Chuyện của Ninh tây không chỉ là vấn đề đạo đức, mà liên lụy đến vấn đề sinh mệnh.
Ngắn ngủi trong mấy giờ, blog của "mỹ mỹ phòng nhỏ" có số lượt xem trên mười vạn, không ít người tỏ ra tức giận.
Thực sự không dám tưởng tượng, Ninh Tây lúc đó mới mười mấy tuổi, một thân một mình sống qua một quãng thời gian gian nan đó. Bởi vì trò đùa của bạn học, làm hại cha cô bị tai nạn xe cộ, mẹ vì thế mà mắc bệnh trầm cảm tự sát, thời gian nhiều năm như vậy, cô phải sống vất vả như thế nào. Bây giờ còn bị những bạn học cao trung trước kia còn cố ý đem hình của cô ra để bôi đen hình ảnh cô vất vả xây dựng được trong lòng công chúng.
Những người này còn là người sao?!
Trong tổ phim ( vận may liên tục) bầu không khí có chút kỳ quái, ngay cả Lâm đ*o diễn tính tình không tốt hôm nay đối xử Ninh Tây cũng đặc biệt ôn hòa, không chỉ không hối thúc tiến độ, còn thỉnh thoảng hỏi Ninh Tây có muốn nghỉ ngơi hay không.
Nếu như trước kia, có lẽ mọi người còn cảm thấy kỳ quái, nhưng hôm nay ai cũng sẽ không nghĩ là Lâm đ*o diễn thiên vị nữ chính. Bởi vì đừng nói là Lâm đ*o diễn, cho dù là bọn họ, cũng muốn đối xử với Ninh Tây tốt hơn một chút.
Làm việc trong một tổ phim được một thời gian, mọi người đều có ấn tượng tốt với Ninh Tây, cho nên khi biết những chuyện trước kia Ninh Tây phải chịu đựng, họ cũng cảm thấy đau lòng.
Biết rõ Ninh Tây đã từng là nạn nhân của bạo lực học đường, lại không biết cô yên lặng vì vì những nạn nhân giống như mình làm nhiều việc như thế. Biết rõ cha mẹ của Ninh Tây qua đời sớm, lại không biết cha mẹ của cô qua đời là vì việc làm của bạn học cùng lớp với cô ấy.
Có một số người mềm lòng biết được chân tướng sự việc liền đỏ mắt vành mắt, những bạn học cao trung của Ninh Tây, có còn tính người không????
"Ninh Tây, uống nước không?"
Nam chính Cao Lập cầm một chai nước, là loại nước mà Ninh Tây vẫn hay uống, đưa tay nhận lấy, nói một tiếng cảm ơn.
"Không cần khách khí."
Cao Lập thấy vẻ mặt Ninh Tây vẫn bình thường, giống như còn chưa biết sáng sớm hôm nay có chuyện xảy ra liên quan đến cô khiến mọi người khiếp sợ, nhịn không được ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm, kỳ thật không biết cũng tốt, chuyện xưa nhắc lại càng khiến thương tâm.
"Anh Cao còn có chuyện gì sao?"
Ninh Tây uống một hớp nước, thấy Cao Lập còn đứng ở bên cạnh không đi, có chút nghi hoặc nhìn hắn.
"Không có việc gì, "
Cao Lập có chút không tự nhiên cúi đầu.
"Cảnh tiếp theo tôi không tìm được cảm giác, muốn tìm cô đối thoại một chút."
"Được ạ, "
Ninh Tây cười đáp ứng, đem đồ uống trong tay để xuống, liền thấy có nhân viên vội vã hướng về Lâm Thư Kiệt chạy tới.
"Đạo diễn, bên ngoài có rất nhiều phóng viên!"
Ninh Tây nhíu nhíu mày, không nói gì.
Xa xa Lâm Thư Kiệt không biết cùng người kia nói gì đó, chẳng được bao lâu thì Lâm Thư Kiệt đi đến trước mặt Ninh Tây, nói với cô:
"Ninh Tây, hôm nay chúng ta không quay nữa, cô hôm nay đi về nghỉ trước đi."
"Có chuyện gì sao?"
Ninh Tây quay đầu gọi Tiểu Dương,
"Tiểu Dương?"
Tiểu Dương cầm chặt di động, cúi đầu xuống không dám nhìn Ninh Tây, có chút chột dạ.
Thấy Tiểu Dương như vậy, Ninh Tây cũng biết chắc chắn có chuyện xảy ra liên quan đến cô mà cô không biết, vì vậy vươn tay ra:
"Đem di động cho chị."
Tiểu Dương do dự nhìn di động trong tay, lưỡng lự một hồi cuối cùng cũng đành đem điện thoại di động cho Ninh Tây.
Ninh Tây mới vừa đem di động mở khóa màn hình, từ sau lưng vươn đến một cánh tay, cầm lấy tay cô.
"Thời Quy?"
Ninh Tây kinh ngạc nhìn người đàn ông sau lưng, cái người ngày hôm qua còn ở nước ngoài bàn chuyện làm ăn, như thế nào mà lúc này đã đứng trước mặt cô?
Thường Thời Quy trên mặt mang theo mệt mỏi, hốc mắt hơi sâu, Ninh Tây thấy cổ áo sơ mi có nếp nhăn, đối với người như Thường Thời Quy mà nói, chuyện này khó thấy.
"Người ở đây quá nhiều, anh dẫn em về, có chuyện gì trên đường nói sau, được không?"
Giọng nói hắn có chút khàn khàn.
"Được."
Ninh Tây để điện thoại di động xuống, gọi Tiểu Dương lấy túi xách cho mình, trang phục quay phim cũng không đổi, để Thường Thời Quy dắt tay đi.
Chờ Trương Thanh Vân mang theo hai trợ thủ tới tổ phim, Ninh Tây đã rời đi gần nửa giờ.
Sau khi lên xe, Thường Thời Quy liền đưa cho Ninh Tây một chiếc điện thoại di động, trên màn hình điện thoại di động đúng là bài viết của "mỹ mỹ phòng nhỏ".
Ninh Tây đọc hết nội dung blog, liền đoán được người viết blog này là ai, cô để điện thoại di động xuống, vẻ mặt không giống như Thường Thời Quy tưởng tượng là khổ sở hay phẫn nộ, mà là một nét mặt hoàn toàn bình tĩnh:
"Không nghĩ tới cô ấy lại đứng ra kể lại chuyện này."
Ninh Tây vẫn biết, điều kiện Tôn Tú Mỹ làm việc hiện đang tốt, có một người bạn trai, hai người đã bàn tới chuyện kết hôn, bây giờ liên lụy vào chuyện này, đối với cô ấy cũng không tốt.
"Còn có mấy người cũng đứng ra, thừa nhận sai lầm năm đó, "
Thường Thời Quy vuốt vuốt trán.
"Chỗ ở hiện tại của em đã vây đầy phóng viên, em tạm thời nên đổi lại chỗ ở."
"Còn có..."
Thường Thời Quy nhìn Ninh Tây,
"Anh cũng không có bóng ma trong lòng, cũng sẽ không ghét bỏ em trước kia."
Ninh Tây nhịn không được mỉm cười.
"Anh rất muốn nói cho tất cả đều biết, anh không hề để ý em trước kia trông như thế nào."