Nữ Thứ Phụ

Chương 24: Tranh đoạt



Author: Lục Lạc Nhi

Nàng không ngạc nhiên lắm khi nhận được tin Mạch Ân đã được một tên Ma nhân áo đen cứu đi. Hắn đã nói nhất định sẽ còn gặp lại nàng, Lạc Nhi không sợ mình không có cơ hội ra tay giết chết hắn. Nhưng điều làm nàng lo lắng chính là với tu vi của sư phụ, lẽ nào cũng chịu thua tên Ma nhân kia sao? Những suy nghĩ đó khiến nàng mệt mỏi, tâm trạng thấp thỏm vừa mới buông xuống được càng làm nàng mệt hơn. Cơn buồn ngủ chợt ập đến, khiến mí mắt triễu nặng, giữa tiếng thở đều đặn của hai người bên cạnh, Lạc Nhi đã ngủ quên. Trong cơn mơ màng, nàng cảm thấy có người đang ôm lấy mình, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt của nàng.

Lạc Nhi khẽ ưm một tiếng, bàn tay không tự chủ được siết chặt trâm huyết ngọc. Hình như động tác của nàng đã khiến người đó chú ý đến, hắn cẩn thận gỡ từng ngón tay đang nắm chặt trâm ngọc, giọng điệu thích thú hỏi nàng: “Trâm huyết ngọc, là dùng máu tim của nàng mà luyện thành phải không?” Thần trí không tỉnh táo của nàng cảm thấy hắn nói không hề sai, bèn cựa mình tìm tư thế thoải mái, nhỏ giọng đáp: “Ừ!” Tiếng cười trầm thấp khẽ vang lên, một sự ấp ấp bất ngờ hạ xuống môi nàng. Đột nhiên bị hôn như vậy, Lạc Nhi khó chịu phản kháng muốn đẩy hắn ra, nàng đang ngủ kia mà, đừng quấy rầy giấc ngủ của nàng.

Bộ dạng lúc này của nàng rơi vào mắt hắn, lại trở nên nủng nịu đáng yêu đến không ngờ. Một tay hắn ôm nàng vào lòng, một tay mân mê trâm huyết ngọc: “Tặng cho ta nhé!” Lạc Nhi cảm thấy có điều gì không đúng, trâm huyết ngọc vốn là của Huyền Vũ. Tại sao hắn còn nói hãy tặng cho hắn nữa? Đôi mắt mơ hồ từ từ mở ra, vì chưa thích ứng được với ánh sáng bên ngoài khiến nàng phải nheo nheo mắt lại. Bỗng nhiên ánh sáng trước mặt bị che khuất, bàn tay của ai đó đã chắn ngang tầm mắt cho nàng. Giọng điệu của hắn vẫn nài nỉ bên tai, hơi ấm phả vào cổ nàng: “Lạc Nhi! Tặng trâm huyết ngọc cho ta nhé!”

Nàng hơi nghiêng mình né tránh đôi môi của hắn, buột miệng nói: “Vốn đó là của…” Lời còn chưa dứt, nàng đã bị hắn nhấc bổng lên trên, tạo thành tư thế nữ trên nam dưới. Khóe miệng của hắn nở nụ cười rạng ngời: “Là của ta! Mãi mãi chỉ có thể là của ta.” Đến lúc này nàng mới có thể nhìn rõ mặt hắn, Lạc Nhi sững người ngay lập tức, nhận ra tư thế mờ ám giữa hai người, nàng tức giận quát khẽ: “Tần Lục! Ngươi mau buông ta ra!” Tần Lục không để ý đến lời nàng nói, chỉ chăm chăm nhìn ngắm khuôn mặt của nàng. Trâm huyết ngọc được luyện từ máu tim của nàng, khác nào vật đính ước trong truyền thuyết của Phượng tộc. Hắn nhất định phải có nó, dù nàng không đồng ý, hắn cũng phải đoạt lấy cho bằng được.

Nhưng sự ảo tưởng của hắn không kéo dài được lâu, đã có một lực mạnh hơn kéo nàng rời khỏi lòng hắn, còn đoạt luôn cả trâm huyết ngọc hắn cầm trong tay. Tần Lục giận dữ bật người dậy, muốn đuổi theo cướp lại mỹ nhân trong lòng mình. Thì ngay lập tức đôi mắt của hắn đã chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của kẻ đối diện, Huyền Vũ cũng đã tỉnh dậy, Lạc Nhi được hắn ôm trong lòng, bao bọc không chừa lấy một kẻ hở nào. “Tần Lục, ngươi sai rồi! Nàng ấy là của ta, trâm ngọc cũng là của ta.” Những từ ngữ thốt ra khỏi miệng hắn chứa đựng sự giận dữ khó kiềm nén.

Vừa tỉnh dậy đã phát hiện Lạc Nhi nằm trong vòng tay của kẻ khác, hắn còn luôn miệng nói nàng là của hắn, làm sao không khiến Huyền Vũ tức giận cho được. Lạc Nhi bị ôm trong lòng Huyền Vũ thật sự muốn thổ huyết: “Ta không phải đồ vật, không phải cứ nói là của kẻ nào thì kẻ đó sẽ sở hữu được ta.” Âm thanh rất nhỏ nhưng vừa đủ để cả hai người kia nghe được, Huyền Vũ bừng tỉnh mở rộng vòng tay thả nàng ra ngoài. Khuôn mặt của Lạc Nhi đỏ bừng vì khó thở, trừng mắt nhìn hai người trước mặt. Sức lực hồi phục cũng quá nhanh, năm canh giờ trước bị thương đến mức thập tử nhất sinh, đến hiện nay thì đã đủ sức khiến nàng tức giận đến vậy.

Tần Lục vô tội nhìn nàng, bộ dạng của hắn cứ như thể trẻ con sắp được kẹo, còn Huyền Vũ thì nhìn nàng một cách bình thản, giống như hành động của hắn vừa rồi không hề có sự sai trái nào. Lạc Nhi thở dài một tiếng, số phận của bị nữ thứ phụ này thật ly kỳ, có thể cùng lúc gặp được cả hai “Đại nhân vật” kia. Nàng chỉnh sửa lại y phục của mình, rồi phất tay đưa hai chén thuốc được sắc sẵn trên bàn đến bên cạnh mình. Vì không biết bao lâu hai người này mới tỉnh lại, nàng đã sắc thuốc sẵn, còn dùng tiên khí bao quanh bảo trì hơi nóng cho thuốc. Thuốc vừa đưa đến trước mặt, Huyền Vũ, Tần Lục không hẹn mà gặp cùng nhau nhăn mày lại. Lạc Nhi đắc ý nhìn biểu hiện của hai người, khẽ cười một tiếng: “Đây là thuốc do chính tay ta sắc, hai người nhất định không được để phí dù chỉ là một giọt.”

Nhận được tử lệnh của nàng, Huyền Vũ chau mày nhìn chén thuốc bốc hơi nóng trong tay, nhịn thở một hơi rồi uống hết. Tần Lục nhìn thấy Huyền Vũ đã uống xong chén thuốc, cũng không do dự nữa mà cầm chén thuốc lên. Nuốt khan một tiếng rồi miễn cưỡng uống sạch, Lạc Nhi gật đầu hài lòng, xoay người định bước xuống khỏi tháp nghỉ. Không ngờ lại bị hai người kia làm cho giật mình: “Nàng muốn đi đâu?” Lạc Nhi hơi dừng động tác lại, rồi cũng nhanh chóng bước xuống: “Muội đến chỗ sư phụ, Mạch Ân chạy thoát rồi.” Bóng dáng mảnh mai của nàng biến mất khỏi tầm mắt của họ, cũng là lúc Huyền Vũ và Tần Lục gỡ bỏ không khí hòa bình ban nãy, giương mắt nhìn nhau.

“Trâm huyết ngọc là nàng tặng cho ngươi?” Tần Lục liếc xéo Huyền Vũ, đôi mắt nheo lại xoáy vào cây trâm màu lam trên tay hắn. Huyền Vũ nhếch miệng cười, ngón tay tùy ý chơi đùa với cây trâm: “Phải! Là đích thân nàng đã tặng cho ta.” Tần Lục hít sâu một hơi, cố gắng duy trì sự bình tĩnh: “Nhưng ta e rằng, Lạc Nhi không hề biết ý nghĩa thật sự của việc trao trâm huyết ngọc này là gì nhỉ?” Hắn chỉ cố gắng nói những lời khích bác Huyền Vũ, nhưng không ngờ lại chạm vào tim đen của Huyền Vũ. Huyền Vũ cau mày lại, nụ cười trên môi thoáng cứng đờ: “Chỉ cần ngươi biết, trâm huyết ngọc là tín vật của nàng, trâm trao cho ai có nghĩa là lương duyên đã được nối. Tần Lục thần quân, bỏ cuộc đi!”

Tần Lục cười thành tiếng, hắn cũng nhận ra sự ngượng ngập của Huyền Vũ, “Ngươi vốn không dám chắc là mình nắm được trái tim của nàng. Cho dù là trời định thì đã sao, ta nhất định cũng phải đoạt lấy!” Hắn lật người xuống giường, phất tay một cái đã mặc ngoại bào vào. Bước chân gấp gáp đuổi theo Lạc Nhi, để lại Huyền Vũ vẫn đang ngây người giữa phòng. Huyền Vũ thoáng chốc bừng tỉnh, nhanh chóng niệm chú đuổi theo Tần Lục, hai người vừa đi vừa âm thầm dùng tiên khí đối chọi lẫn nhau. Khiến cho cả đoạn đường không ngừng có gió giật chớp rung, làm các tiểu cung nga hoảng sợ bỏ chạy tán loạn.

Lạc Nhi ngồi bên dưới trường kỷ nơi Mẫn Nguyên đang nhàn nhã uống trà, ngón tay của nàng dạo chơi trên dây đàn, gảy một tiên khúc nào đó mà Mẫn Nguyên thích nghe. Cuộc trò chuyện giữa hai người cũng rất thong thả, cứ như vấn đề được nhắc đến chỉ là chuyện bàn tán ngoài đường. “Tu vi mất đi một phần ba, còn xuất quan sớm, rồi đối chọi với Ma nhân. Bây giờ lại muốn độ cho con một vạn năm tu vi, là người chê con mang nợ người quá ít hay đang muốn làm con tức chết?” Lạc Nhi đảo cầm pháp hỏi sư phụ, ánh mắt nàng rượt đuổi theo đầu ngón tay, một âm cũng không sai.

“Người làm sư phụ, làm việc gì cũng có lý do riêng. Với lại ta chỉ hỏi con có đồng ý hay không, con đã nói không muốn, ta đương nhiên cũng không thể ép con.” Mẫn Nguyên nhắm mắt lắng nghe giai điệu mượt mà, đáy lòng khẽ cảm thán, hai mươi bốn chỉ pháp đàn không sai một nhịp. Gia Cẩn Bình đã dạy dỗ Lạc Nhi rất tử tế, ít nhất cũng không hẹp hòi tính toán chuyện cũ lên người nàng. Lạc Nhi lại nói tiếp: “Vậy thì người bế quan một vạn năm đi, con bế quan với người!” Mẫn Nguyên mở mắt ra nhìn về phía nàng: “Bế quan với một ông già như ta sao? Con không lo lắng à?” 

Lạc Nhi ngừng khúc nhạc, ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Người không lo lắng bỏ lại mọi sự không ai quản, thì cớ gì con phải lo lắng việc bế quan cùng người?” Mẫn Nguyên cười khẽ, vươn tay xoa đầu nàng: “Đương nhiên ta không thể bế quan một vạn năm, nhưng ta có thể dẫn con rời khỏi Thiên giới trong một vạn năm. Đến lúc con trở về, tu vi và pháp lực chắc chắn sẽ vượt xa hiện tại rất nhiều.” Lạc Nhi nghiêng đầu về phía hắn như một đứa trẻ: “Được, vậy thì rời khỏi Thiên giới một vạn năm! Nhưng chuyện của Mạch Ân thì sao?” Mẫn Nguyên vươn người ngồi thẳng dậy, khóe mắt liếc nhìn hai bóng dáng ngoài cửa: “Hàn Hạ không phải kẻ vô dụng, nếu hắn dám không quản, ta sẽ nói Mị Cơ nhéo chết hắn!”

Hai người mới đến chỉ kịp nghe được câu nói rời khỏi Thiên giới một vạn năm của Lạc Nhi. Còn chưa hết sửng sốt đã bị ánh mắt của Mẫn Nguyên làm cho tê liệt, hai người nhất thời ngây người ở cửa. Lạc Nhi trông theo tầm mắt của sư phụ, phát hiện ra Tần Lục và Huyền Vũ đang đứng ở cửa. Chẳng lẽ những gì nàng nói, bọn họ đã nghe thấy hết rồi sao? Huyền Vũ là người đầu tiên có phản ứng lại, hắn khoan thai bước qua cửa, cúi chào Mẫn Nguyên: “Huyền Vũ bái kiến Thượng thần Mẫn Nguyên.” Tần Lục lại không bình tĩnh được như Huyền Vũ, trực tiếp bước về phía Lạc Nhi. Muốn hỏi nàng tại sao lại không nói gì với hắn về việc nàng sẽ rời đi cùng với Mẫn Nguyên.

Nhưng Mẫn Nguyên đã chắn ngang trước mặt hắn, vừa phất tay miễn lễ cho Huyền Vũ vừa nói với hắn: “Tần Lục thần quân, đây là Trường Nguyên cung, không phải Âm Tư Môn của ngươi.” Lúc này hắn mới nhớ ra phải chào hỏi Mẫn Nguyên trước đã, sau khi nhận được lời chào hỏi từ hắn, Mẫn Nguyên mới từ tốn nói với Lạc Nhi: “Con thay ta tiếp đón khách quý, ta có chuyện phải đến chỗ Hàn Hạ!” Nói xong không đợi nàng trả lời đã lướt gió mà đi, để lại phía sau một mảnh hỗn loạn cho nàng giải quyết. Lạc Nhi đưa tay đỡ lấy trán bóp bóp vài cái: “Các huynh bình tĩnh nghe ta giải thích trước đã.”

Huyền Vũ, Tần Lục ngồi đối diện với nàng, nghe nàng kể về kế hoạch của mình. Nghe đến đâu, chau mày đến đó, ngay cả khi nhận ly trà Thủy Xá từ tay Lạc Nhi, bọn họ cũng không thể ngừng suy nghĩ. “Một vạn năm, nàng sẽ đi đâu?” Tần Lục hỏi nàng, hắn không muốn nàng rời khỏi tầm mắt của hắn. “Sư phụ vẫn chưa tiết lộ cho ta biết!” Lạc Nhi thành thật trả lời hắn. Huyền Vũ đã gài lại cây trâm lên đầu mình, khóe mắt liếc nhìn Tần Lục đang lặng lẽ siết chặt nắm đấm dưới gầm bàn khẽ nói: “Vừa hay, sư phụ của ta cũng đang muốn đưa tay đi lịch luyện. Nhân cơ hội này, ta sẽ đi với muội!” Lời nói của hắn khiến Tần Lục bừng tỉnh phải rồi, nếu sư phụ cũng cho phép hắn đi lịch luyện, hắn có thể đi cùng nàng.

Lạc Nhi cảm thấy đầu của mình rất đau, khẽ xoa xoa ấn đường, quan sát hai tiểu tổ tông trước mặt. Nàng khẽ than: “Ta đi lịch luyện không phải đi ngao du đâu!” Nhưng đổi lại hai người bọn họ chỉ cười khẽ, mỗi người một suy tính riêng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.