Nữ Thứ Phụ

Chương 34: Ra đi



Author: Lục Lạc Nhi

Lạc Nhi tỉnh dậy từ rất sớm, cung nhân bên cạnh nàng đều đã nắm rõ thói quen của chủ tử như lòng bàn tay, mọi thứ đều được chuẩn bị sẵn sàng. Khi nàng vừa được thị nữ giúp mặc xong y phục thì đã có cung nhân tiến vào bẩm báo, Thiên Tần và Thiên Huyền đã đến cung Trường Họa, đang ở bên ngoài chính điện đợi nàng. Nàng nhướng chân mày: “Báo với hai vị điện hạ, ta sẽ đến ngay.’’ Cung nhân kia vội khom lưng lui xuống. Thị nữ thân tín của nàng dường như nhớ ra điều gì đó vội lên tiếng: “Quận chúa! Hôm nay người tính sẽ xuất cung vấn an Vương phi hay sao ạ?’’ Lạc Nhi xoay người về phía thị nữ, nghi hoặc hỏi: “Chẳng lẽ có điều gì không ổn ư?’’ Thị nữ kia vội lắc đầu: “Là nô tỳ chợt nhớ ra, hôm nay cũng là ngày đầu tiên của việc thao luyện chiến trường, hai vị điện hạ đến đây chắc là muốn từ biệt quận chúa.’’

Nghe nàng ta nói vậy, Lạc Nhi ngẩn người, dạo gần đây nàng càng tìm mẫu thân càng nôn nóng, đến cả một số chuyện cũng không còn nhớ đến nữa. Thế giới mà nàng luân hồi đến là một thế giới của các cường giả tu chân, con người ở đây từ khi sinh ra đã mang một sức mạnh khác biệt. Tùy vào thiên phú của mỗi người mà phát huy đến cực hạn sức mạnh vốn có, từng bước tiến vào con đường tu luyện giang khổ, khi đã tu thành chín quả, sẽ trực tiếp trải qua kiếp nạn, thăng tiên làm thần. 

Thao luyện chiến trường cũng là một trong những cách để đạt được sức mạnh cường đại, là một trong những dấu ngoặc quan trọng trong cuộc đời của mỗi người ở thế giới này. Khi nàng mười lăm tuổi, cũng đã từng tham gia thao luyện chiến trường để chuẩn bị cho chiến trường lục địa, nhưng nếu không phải do Thiên Tần và Thiên Huyền hết mực ngăn cản, thì e rằng nàng đã tham gia chiến trường lục địa cách đây bốn năm rồi. Bọn họ muốn nàng chờ bọn họ, chiến trường lần này nàng nhất định sẽ không bỏ lỡ nữa.

Càng nghĩ bước chân của nàng càng nhanh, chẳng mấy chốc đã tiến ra ngoài đại điện, giáp mặt Thiên Tần, Thiên Huyền. Trường bào màu hồ thủy, sáo ngọc giắt nơi thắt lưng, kế bên là khiên bạc dựa vào người, y phục lá mùa thu. Hai người bọn họ đứng ở đó, hai dáng vẻ hoàn toàn khác nhau, nhưng lại đồng thời nhìn về phía nàng, nở nụ cười rạng rỡ: “Chúng ta đến đây để chào từ biệt.’’ Lạc Nhi như chạy về phía họ, hơi thở của nàng gấp gáp: “Là chuyện ngày hôm qua muốn nói với ta, nhưng lại không chịu nhắc đến hay sao?’’ Nàng giận dữ nhìn họ, rõ ràng lúc nàng đến cung của họ thưởng trà ăn bánh, bọn họ đều có thể nhắc nàng nhớ mà. Tại sao đến thời khắc này mới đến từ biệt, là muốn nàng không lo lắng sao? 

Nhìn thấy sự tức giận trong mắt nàng, Thiên Tần phì cười, bàn tay đưa ra chạm nhẹ vào khuôn mặt diễm lệ kia: “Đừng tức giận, nếu nhắc nàng nhớ, không phải nàng sẽ suốt ngày chạy đến chỗ chúng ta ồn ào sao? Chúng ta đã sắp xếp ổn thỏa, người của ta sẽ đưa nàng về Tuyên vương phủ vấn an mẫu phi của nàng. Hôm qua giữ nàng ở lại chỉ là sự ích kỷ của riêng chúng ta, không muốn nàng gặp nam nhân có thể giúp nàng thực hiện ước mơ tự do nơi tái ngoại cũng là sự độc đoán của riêng chúng ta. Nhưng Lạc Nhi, ta vẫn muốn trước khi rời đi nói cho nàng biết, đối với chúng ta nàng có ý nghĩa rất quan trọng, ngoài hai người bọn ta ra, nàng tuyệt đối không còn lựa chọn nào khác’’

Sự chiếm hữu không hề che giấu, Lạc Nhi hít một hơi thật sâu, con người Tần Lục cũng thật bá đạo, cho dù đã chuyển kiếp luân hồi, vậy mà tính cách của hắn vẫn không thay đổi. Đều tự mình chủ trương những chuyện liên quan đến nàng, cũng không cho phép nàng có cơ hội phản kháng, càng không để cho nàng thoát ra được sự khống chế của hắn. Thiên Tần luyến tiếc mơn trớn gò má của nàng, làn da tựa bạch ngọc, dưới sự chà sát của hắn đã thoáng ửng hồng. Nếu không phải Thiên Huyền ho khẽ, có lẽ hắn sẽ đứng đây cả ngày mà ngắm Lạc Nhi. Thiên Tần nhận ra mình đã luống cuống, hắn vội hắng giọng rồi cầm lấy khiên bạc, hoàng y chợt lay động: “Đệ sẽ ra ngoài chờ huynh.’’ Lúc bước ngang qua nàng, Lạc Nhi còn để ý thấy vệt hồng khả nghi ửng lên nơi vành tai của Thiên Tần. 

Lạc Nhi đưa mắt nhìn theo bóng lưng của hắn, không kiềm được nói vọng theo: “Đừng quá kiêu ngạo mà làm hại bản thân, vạn nhất mọi chuyện đều phải cẩn trọng.’’ Hắn nghe thấy lời nàng nói, bước chân khẽ dừng lại, đâu đó nàng còn nghe được tiếng cười của hắn: “Ta biết nàng sẽ nói thế. Tạm biệt, Lạc Nhi!’’ Sau đó đến cả bóng lưng nàng cũng không thể nhìn thấy nữa, y phục màu vàng đã hoàn toàn tan biến vào ánh nắng chói chang của ngày đầu hạ. Một cảm xúc khó nói thành lời bủa vây tâm trí của nàng, hành vi của Thiên Tần với nàng khiến nàng khó chịu, nhưng lại không hề có ý bài xích. Nàng vẫn sợ hắn, sợ con người tàn độc và nhiều thủ đoạn ấy đã một lần vì báo thù mà ngộ sát, giết chết cả người con gái hắn yêu nhất, đồng thời nàng cũng chịu ảnh hưởng bởi tình cảm của nữ thứ phụ, nàng ấy thật sự là một người lương thiện, đã chân thành coi Tần Lục là bằng hữu của mình, nếu nàng ấy còn ở đây, nàng sẽ nguyện ý tha thứ cho hắn một lần.

Sự tiếp xúc nơi bàn tay khiến nàng quay đầu lại, Thiên Huyền vẫn còn ở đây, hắn đang nắm lấy tay nàng, đôi mắt nhìn vẫn dịu dàng như trước, nay còn thêm vài phần nhu tình: “Lạc Nhi! Phải tự chăm sóc bản thân, ta đã dặn dò ngự thiện phòng cẩn thận, chỉ cần nàng muốn ăn, bánh hoa mai mà nàng thích sẽ luôn có ở đó.’’ Nói rồi nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nhẹ đến nỗi nàng còn chưa kịp cảm nhận được hơi ấm của hắn quanh mình thì Thiên Huyền đã buông nàng ra. Bước chân kiên định rời khỏi cung Trường Họa, một cái quay đầu cũng không có. Lạc Nhi vươn tay ra phía trước, chỉ muốn níu giữ lấy một chút gì đó của hắn, nhưng Thiên Huyền còn nhanh hơn nàng, “Ta biết nàng sẽ không nỡ, nhưng đừng xem chúng ta là hài tử nữa Lạc Nhi. Nàng biết rõ chúng ta không phải quan hệ tình thân đó, phải không?’’

Lời nói của hắn khiến nàng thu tay về, hắn nói đúng, từ khi nhớ về kiếp trước đến nay, nàng đã hoàn toàn coi bọn họ là đệ đệ của mình. Dường như thời gian quá dài, hay vì cơ thể phàm nhân yếu đuối đã khiến nàng nhiều lần tưởng như đã quên mất thân phận thực sự của họ, là một trong Tứ phương thần và Ma vương nổi tiếng của Tam giới. Nàng đứng ở đó, bọn họ đều đã đi cả chỉ có một mình nàng ở lại, bỗng nhiên nàng cảm thấy vô cùng trống trãi, dường như nàng đã thiếu sót điều gì đó, hay đã vô tình bỏ qua thứ gì đó. Rốt cuộc nàng nên làm gì đây? Tung tích của Uyển Chi vẫn là con số không tròn trĩnh, cảm xúc rối ren của nàng dành cho hai người họ cũng chưa thể giải quyết. Dường như lần lịch kiếp này không chỉ đơn giản là sự bất đắc dĩ của ba người họ, mà đây chính là thiên kiếp mà vận mệnh đã định sẵn. 

Càng suy nghĩ càng không thấy lối ra, Lạc Nhi thở dài một tiếng, chuyện của Thiên Tần, Thiên Huyền tạm thời nàng sẽ gác sang một bên, tìm kiếm mẫu thân vẫn là lựa chọn ưu tiên hàng đầu của nàng lúc này. Phất tay áo thu lại tâm tình, nàng hạ lệnh cho cung nhân xuất phát đến Tuyên vương phủ. Tuyên vương gia và thê tử của mình biết chắc rằng nàng sẽ đến, từ sớm họ đến cửa chờ mong nàng về nhà. Ánh mắt của Vương phi càng lúc càng bồn chồn, hết lo lắng nhìn về phía cửa, rồi lại nhìn về phía tướng công nhà mình: “Chẳng phải chàng nói Lạc Nhi sẽ về ư? Bây giờ đã là canh mấy, tại sao Lạc Nhi vẫn chưa về?’’ Tuyên vương gia mỉm cười an ủi thê tử đang sốt ruột: “Nàng xem, còn nôn nóng hơn tiểu hài tử nữa, sáng nay thân tín của Thiên Huyền đã đến báo, thì chắc chắn Lạc Nhi sẽ trở về. Nàng xem xem, kia không phải là xe ngựa của Trường Hoa cung à?’’ 

Vừa dứt lời đã chỉ vào đoàn người trên phố, ngàn lời nói không bằng hình ảnh thực tại, Tuyên vương phi hết sức vui mừng, nếu như không bị trượng phu giữ lấy, có lẽ bà đã lao ra chặn đón cỗ xe giữa đường. Xe còn chưa dừng lại, Lạc Nhi đã cảm thấy một ánh mắt da diết đang dõi theo nàng, lòng kiềm không được, nàng đưa tay nhấc rèm che lên. Chỉ thấy hình ảnh mẫu phi ở kiếp này ngóng trông nhìn về phía nàng, nôn nóng như đứng trên chảo lửa, bộ dạng của bà khiến trái tim Lạc Nhi thắt lại. Có phải nếu Uyển Chi vẫn còn sống, người cũng sẽ giống như Tuyên vương phi, lo lắng chờ mong nàng trở về?

Cuối cùng cỗ xe cũng dừng lại, nàng vừa bước xuống còn chưa kịp đứng vững đã rơi vào vòng tay ấm áp của Tuyên vương phi, bà ôm nàng vào lòng như khi còn nhỏ, một lời cũng không nói chỉ lặng lẽ rơi nước mắt mà thôi. Lạc Nhi vùi khuôn mặt mình vào lòng Tuyên vương phi, cảm nhận tình cảm chân thật này, tất cả đều là vì nàng, vì nữ nhi duy nhất của bà. Khóe mắt cay cay, Lạc Nhi thu lại tâm tình, nàng không được khóc, hôm nay là ngày nàng trở về vấn an bà, cũng là để chúc mừng sinh thần mẫu phi. Những điều tiếc nuối với Uyển Chi dường như đều được nàng bù đắp với Tuyên vương phi vậy, nàng đã phần nào coi bà thực sự là mẫu thân của mình dù chỉ là trong một kiếp nhân sinh ngắn ngủi.

Tuyên vương gia nhìn hai nữ nhân quan trọng nhất đời mình ở trước mặt, khẽ ho nhẹ vươn tay ôm lấy cả hai mẫu tử họ vào lòng, khẽ nói: “Đi nào, chúng ta vào nhà thôi.’’ Thế rồi theo sự giúp đỡ của Tuyên vương gia, Lạc Nhi cũng đã đưa được Tuyên vương phi vào phủ. Bà ngồi trên ghế cao, nhận lễ bái lạy của nàng, nhận chén trà chúc thọ từ Lạc Nhi, khóe môi của bà chưa lúc nào hết ý cười. Nhưng khi nghe nàng nhắc đến việc muốn rời khỏi Tây Ngôn Quốc tham gia vào thao luyện chiến trường thì sắc mặc của bà khẽ biến. Tuyên vương phi nắm lấy tay của nàng, nhỏ giọng khuyên bảo: “Lạc Nhi! Con đang nói gì vậy, không phải ta không cho con đi, nhưng khi còn vừa tròn mười lăm tuổi ta đã cho phép con tham gia rồi mà. Tại sao bây giờ con vẫn còn muốn tham gia thao luyện đó, chẳng lẽ là vì…’’

Bà không nói tiếp nữa nhưng nàng cũng hiểu bà đang muốn nhắc đến ai, đó cũng là một phần lý do khiến nàng muốn tham gia vào thao luyện chiến trường. Nhưng phần nhiều lại vì một cảm giác khác lạ với nàng, mười lăm năm tìm kiếm không có kết quả,vậy mà chỉ một lần thao luyện chiến trường lại khiến nàng có cảm giác khác thường. Giống như có điều gì đó từ sâu trong tâm khảm đang lôi cuốn nàng, hãy đi đi, đi đến nơi chiến trường sẽ khiến nàng tìm thấy thứ mình đang tìm kiếm bấy lâu.

Tuyên vương phi nhìn vào ánh mắt kiên định của nàng, biết không thể lay chuyển được, bà đành phải cắn răng nói những lời trái với lòng mình: “Con nhất định phải cẩn thận, an toàn lúc nào cũng phải đặt lên hàng đầu.’’ Chỉ khi Lạc Nhi gật đầu đáp ứng bà mới nhẹ nhàng buông tay nàng ra, vuốt nhẹ khuôn mặt của nàng, lòng bàn tay dịu dàng lướt qua, nữ nhi của bà đã lớn rồi. Như cánh chim trưởng thành bà chẳng thể giữ bên mình được nữa, không đúng, ngay từ ngày đầu tiên bà mang theo nữ nhi tiến cung thăm Hoàng hậu đang lâm bồn. Bà đã mất nữ nhi của mình vào tay hai tiểu tử sơ sinh kia rồi, bà thở dài ngao ngán, nếu biết rõ tương lai sẽ như thế này, ngày đó bà không nên đưa Lạc Nhi vào cung.

Nàng bước ra khoảnh sân trước tiểu viện, thả chú chim bồ câu lên trời, cánh chim ấy mang theo bức thư của nàng đến chỗ hai người họ. Lần này nàng nhất định sẽ bảo bảo vệ họ thật tốt, tuyệt đối không để bất kỳ sai sót nào xảy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.