Lăng Nguyên nói là làm, đối với những kẻ sống sót sau cuộc mưu phản thành Tây An, hắn đều không bỏ qua. Không chỉ bọn chúng bị xử tử, mà ngay cả gia tộc và quốc gia đứng sau lưng chúng cũng bị ảnh hưởng. Lăng thành chủ chỉ có một nhi tử là Lăng Nguyên, ông lại là người bao che khuyết điểm, một lời không hợp liền dẫn quân tiến đánh. Phía sau Lăng Nguyên còn có Lạc Nhi hỗ trợ, có được sự giúp đỡ của nàng khác nào nói Đại đế quốc Tây Ngôn đứng về phía hắn.
Lăng Nguyên như hổ mọc thêm cánh, khí thế không gì cản nổi, xua quân tấn công hàng loạt thành trì, nhuộm đỏ chiến bào. Năng lực của thành Tây An vẫn luôn cường đại, nếu không sao có thể một mình độc chiếm vị trí bảo vệ cấm địa nhiều năm như vậy. Con cháu Lăng gia hoàn toàn không phải hạng tầm thường, thành Tây An lại là thiên hạ của Lăng gia. Không có được năng lực này, thành Tây An mỗi năm cũng không dám mở cửa đón tiếp cường giả khắp nơi trên lục địa.
Thành Tây An mở cửa chào đón cường giả tứ phương, nhưng kẻ đã bước qua cổng thành thì sẽ phải chịu sự giám sát của thành. Quy tắc trong thành không nhiều cũng không ít, tiên quyết chỉ có một, Lăng gia ở Tây An chính là trời. Cứ mỗi năm năm, cấm địa lại mở ra một lần, bên trong cấm địa là một thế giới hoàn toàn khác. Cấm địa là nơi thế sự khó lường, có mãnh thú kỳ lạ, có thảo dược quý hiếm, có bí tịch tu luyện, có thần khí xuất hiện bất ngờ, có kỳ ngộ trăm năm hiếm thấy,… Chỉ những điều này thôi đã khiến cường giả khắp đại lục đỏ con mắt ngóng chờ thời hạn năm năm.
Quốc gia muốn tồn tại, phải có thực lực mạnh, thực lực chính là cường giả, năng lực càng cao, danh vọng lại càng lớn. Muốn đạt được năng lực cường đại, chỉ có thể dốc lòng tu luyện, hoặc dựa vào vận may tiến vào cấm địa tìm được thứ gì đó hữu ích. Cái bánh cấm địa thơm ngon là thế, bảo vật trên tay ai cũng muốn tranh giành, nhưng lại không bên nào muốn nhường bên nào. Để duy trì thế cục cân bằng cho lục địa, Lăng gia đã xuất hiện, kiến tạo thành Tây An, lập phủ luyện binh bảo vệ. Địa vị mấy trăm năm không thể lay chuyển, là duy ngã độc tôn ở chốn này.
Ai cũng có cơ hội tiến vào, nhưng tuyệt đối không thể có ý đồ độc chiếm, chiến trường lục địa thật sự diễn ra bên trong cấm địa. Nói là sự cạnh tranh giữa các cường giả nhưng thật ra lại là cuộc chiến giữa các quốc gia trên lục địa, đế quốc càng mạnh thì cường giả càng có thực lực. Qua một cuộc tranh đoạt trên chiến trường, chỉ cần sự hy sinh của vài người là có thể đổi lấy an toàn của cả một quốc gia. Việc tránh được thương vong như thế, ai lại không muốn, vì thế cuộc chiến năm năm một lần lại càng vô cùng khốc liệt.
Mặc kệ bên trong chém giết thế nào nhưng vẫn tuyệt nhiên không thể động tay bên ngoài cấm địa, trên đất của Tây An. Quy tắc bất thành văn đã truyền lại nhiều đời, nay lại có kẻ không sợ chết vi phạm, nếu Lăng thành chủ không trừng phạt, thì cũng sẽ có cường quốc dấy binh chinh phạt. Đối với hành động tiến đánh lần này của Lăng Nguyên cũng không hề phản đối chỉ có đồng tình. Tham lam quá nhiều cũng không tốt, nếu biết dành cho mình một đường lui mới là kẻ thông minh.
Tuy hiếu chiến, nhưng Lăng Nguyên cũng là người bụng dạ thâm sâu, hắn không đích thân cầm quân đánh trận, mà chỉ đứng sau màn chỉ huy cục diện. Người thực sự thay hắn điều binh khiển tướng lại là Lộng Ngọc, sau khi được Tần Lục chữa trị, vết thương trên người hắn đã hoàn toàn bình phục. Vừa khỏe lên đã xông pha trận mạc, mỗi lần nhắc đến nhiệt huyết của hắn nơi sa trường thì binh sĩ ai cũng phải trầm trồ. Chủ tớ hai người kết hợp hoàn hảo, một chút khó khăn cũng không có, nhanh chóng tiêu diệt kẻ thù trước mặt.
Lý do Lăng Nguyên không thể ra trận dù rất muốn bởi vì nàng vẫn còn ở đây, nàng trong lời hắn nói chính là quận chúa Tây Ngôn quốc, Tuyên Lạc Nhi. Hắn cũng từng dò hỏi ý nàng, muốn mang nàng ra chiến trường rèn luyện, để nàng tự tay giết nhiều người một chút. Có hắn bên cạnh, Lăng Nguyên tin tưởng hắn sẽ không để nàng bị thương, hắn muốn nàng không còn sợ hãi khi phải đối diện với cục diện đẫm máu nữa. Nhưng trái ngược với tâm ý của hắn, nàng lại không đồng ý, nàng nói thời gian cấm địa mở ra sắp đến, mà mục tiêu của nàng tới Tây An lần này chính là vì tham gia chiến trường trong cấm địa.
Nàng không đi, hắn cũng không có cách nào rời khỏi nàng, chỉ có thể đẩy Lộng Ngọc ra làm thế thân, giải quyết cục diện mà hắn đã khơi mào. Mỗi ngày hắn đều ở cạnh nàng, luyện cầm, múa kiếm, viết chữ, đua ngựa, dần dần Lăng Nguyên bị nàng dưỡng thành thói quen xấu. Nếu một ngày không tìm thấy nàng, hắn sẽ rất tức giận, mỗi lần cơn nóng nảy bộc phát, thì người xung quanh không dám lại gần. Lăng thành chủ đối với tính tình này của hắn cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, ai bảo hắn là nhi tử của ông kia chứ.
Không chỉ với Lạc Nhi, mà hắn còn trở nên quen thuộc với Huyền Vũ và Tần Lục, mỗi lần hắn đến tìm nàng, thì nhất định sẽ gặp hai người kia. Lăng Nguyên có chút tức giận, hắn chỉ muốn gặp nàng mà thôi, tại sao hai kẻ đó cứ lởn vởn xung quanh nàng vậy. Nhưng sự tức giận ấy đều bị nàng cuốn bay đi mất, lâu ngày tổ hợp bốn người bọn họ ngày càng trở nên kỳ lạ trong mắt người thường.
Lăng Nguyên vẫn còn nhớ mối thù bị Huyền Vũ khuất phục lần trước, mỗi lần tìm đến không nói hai lời đã trực tiếp rút kiếm lao vào. Huyền Vũ biết thân phận thật của hắn, nhưng cũng không vì thế mà nương tay, sức lực xuất ra không nhẹ, đều là toàn tâm toàn ý đối kháng. Với sự chuyên tâm này của hắn, Lăng Nguyên rất hài lòng, càng đánh càng hăng say, càng đánh càng không phân thắng bại. Khi ấy Lạc Nhi sẽ đánh đàn phụ trợ, thuận tiện trêu chọc Tần Lục quá yên tĩnh bên cạnh. Tần Lục cũng không an nhàn mà đấu pháp với nàng, huyền quang từ đàn đánh ra càng mạnh, tốc độ của hắn tránh né càng nhanh.
Bốn người họ đánh rất hăng say, có khi đánh từ sáng sớm đến khi trăng lên vẫn còn chưa kết thúc, nhưng hạ nhân lại không dám ngăn cản, và cũng không có năng lực để ngăn cản. Thành chủ đã dặn dò cẩn thận, nếu thấy bốn người họ xuất kiếm, phải lập tức chạy đi thật nhanh. Nếu không ai biết được trong lúc hưng trí, kiếm kia có hay không ‘trượt tay’ chỉa về phía họ, huống hồ bọn trẻ kia cũng không nương tay gì, chơi đùa rất hăng say. Lăng thành chủ âm thầm lau mồ hôi lạnh, tổ hợp bốn người năm nay tham gia chiến trường, chính là sự uy hiếp vô cùng to lớn với các cường giả còn lại.
Tuy vì chuyện mưu phản mà đám cường giả đến báo danh tham gia chiến trường đã chết hơn một nửa, nhưng số còn lại vẫn rất đông. Hôm xử tử đám người mưu phản, bọn họ đều có mặt, nhìn thấy máu như uống phải thuốc kích thích, đám cường giả kia ra sức luyện tập. Sau đó không biết vô tình hay cố ý mà nhìn thấy tổ hợp bốn người kia ‘chơi đùa’, bọn họ lại càng phát điên. Ở trong các trận giả đấu sống chết giao thủ với nhau, trải qua mọi khổ luyện, hành hạ bản thân chỉ mong có thể không thẹn với lòng. Họ thầm rỉ tai nhau, khi vào chiến trường cần cách xa tổ hợp kỳ dị kia một chút, mới giữ được mạng trở về.
Còn bốn ngày nữa cấm địa mở ra, tâm trạng của nàng cũng không khẩn trương cho lắm, mỗi ngày trôi qua đều rất bình thản. Từ sáng đến tối chỉ có chơi đùa, chơi chán thì lại ngủ, không khác gì sâu lười. Hôm trước, nàng từ chỗ thị nữ học được cách thêu hoa trên gấm, không biết do buồn chán hay hứng thú nhất thời. Mấy ngày nay Lạc Nhi đều chăm chỉ tập luyện, lúc đầu còn có chỗ khó coi, nhưng đến giờ đã ra hình ra dạng. Ít nhất hoa mai đã thành hình, Lạc Nhi nheo mắt nhìn miếng gấm trước mặt, tốc độ thêu của nàng chậm như thế, bao giờ mới thêu xong. Huyền Vũ và Lăng Nguyên theo thường lệ vẫn đang giao đấu không biết mệt mỏi, chỉ còn Tần Lục yên tĩnh nằm cạnh nàng.
Trầm đốt bên trong lư hương lan nhẹ ra ngoài, phảng phất trong không khí một mùi hương dễ chịu. Tần Lục nhắm mắt gối đầu lên cánh tay, mảnh gấm nàng thêu phủ trên mặt hắn, sợi gấm cọ vào làn da có chút ngứa ngáy. Có đôi lúc Lạc Nhi sẽ đưa tay khều mảnh gấm sang một bên, nhưng đến khi nàng chú ý, thì nó lại nằm trên mặt Tần Lục. Nàng thở nhẹ, mũi kim trong tay vẫn không dừng lại, cần mẫn họa lên mặt gấm hoa mai đang nở: “Sẽ khó thở!’’ Là nàng đang nhắc hắn, cứ để mảnh gấm phủ lên mặt cũng không tốt. “Hơi thở của ta cũng rất thơm đó.’’ Hắn giấu mặt phía dưới, trả lời nàng, không cần nhìn cũng biết nàng chắc chắn sẽ cười.
“Huynh định tẩm hương áo gấm sao?’’ Lạc Nhi mỉm cười, nàng biết hương thơm trên người hắn, dù là ai cũng không thể bì kịp, đến cả vải vóc tốt nhất Thiên giới cũng không thể có được mùi thơm như vậy. “Là thêu cho Huyền Vũ sao?’’ Ngón tay của hắn mơn trớn trên mặt gấm, từng họa tiết nàng thêu nổi trên thân áo, dù là lần đầu nhưng lại hết sức tỉ mỉ. Từng đường kim mũi chỉ đều có gửi gắm tâm tư, chỗ này sa hạt* điểm xuyết thân mai, chỗ kia nối đầu* uốn lượn cánh đào. Lạc Nhi nghe thấy hắn hỏi, nụ cười hơi cứng lại, nhưng rất nhanh đã giãn ra: “Lăng Nguyên thích hoa mai.’’ Áo choàng này nàng thêu cho mẫu thân, nàng thích mai đỏ, Uyển Chi cũng thích hoa mai.
*một trong những thủ thuật của ngành thêu.
Hắn thở dài một tiếng, bàn tay rời khỏi áo gấm, di chuyển đến cạnh nàng bắt lấy ngọc bội phượng hoàng: “Yêu nhiều đến mức nào? Trong tim có chỗ cho ta không?’’ Từ bữa tối hôm đó đến nay, cả ba người đều không ai nhắc lại đề tài kiếp trước, có thể là không muốn nhắc đến. Nhưng giữ mãi trong lòng, ai cũng đều có tâm sự, dù ở cạnh nhau cũng không thể hòa hợp như trước. May nhờ có Lăng Nguyên đến, phân tán lực chú ý của ba người, những ngày qua mới có thể bình thản như vậy, Lạc Nhi ngẩn người, bàn tay đang thêu cũng dừng lại. Nàng cúi đầu nhìn hắn, mảnh gấm vẫn phủ lên khuôn mặt, không thể nhìn thấy vẻ mặt của Tần Lục.
Chỉ có thể chú ý đến mảnh ngọc bị hắn cầm trong tay, đầu ngón tay hơi siết nhẹ, nhưng vô cùng cẩn thẩn. Hắn không muốn là mảnh ngọc hư tổn, cũng như không muốn tổn thương nàng. “Không biết.’’ Câu trả lời của nàng khiến bàn tay ấy thoáng run rẩy, nàng nói nàng không biết. Tần Lục buông ngọc bội, kéo mảnh gấm trên mặt xuống, đối diện với nàng, ánh mắt của hắn nhìn nàng như muốn nói, “Nàng đùa ta sao?’’ Nàng thở dài đặt khung thêu xuống, cắm mũi kim vào một bên khung, “Huynh đã nghe nói, kiếp trước muội sinh ra chỉ với ba phách chưa?’’
Tần Lục mờ mịt lắc đầu, đêm đó hắn chỉ nghe một nửa câu chuyện, về sau không ai nhắc lại hắn cũng không biết. Lạc Nhi chậm rãi kể lại cho hắn nghe lần nữa, nàng biết Huyền Vũ cố ý để nàng và Tần Lục một mình, hắn không nói được, đành phải để nàng tự nói với Tần Lục. “Với Huyền Vũ là tình thân, không thể thay thế, thiếu huynh ấy, sẽ không có Lục Lạc Nhi bây giờ. Với Tần Y là tỷ muội, thân như ruột thịt, lại như oan gia ngõ hẹp, yêu hận đều không rõ ràng. Hồn chỉ có ba phách, sao có thể không ngây ngô, yêu thương oán ghét cả một kiếp đến chết đều không phân định được.’’
“Điều ba phách kia cảm nhận, bây giờ muội cũng cảm nhận được. Nhưng bảy phách còn thiếu đã trở về, hòa trộn với nhau thành bản thể. Có những điều tưởng chừng đúng lại không đúng, có những thứ tưởng rằng sai lại không sai. Lúc nhận ra thì tam quan đã đảo lộn, hỏi muội yêu ai ghét ai, đến cả muội cũng không trả lời được. Nhưng Lạc Nhi không ghét Tần Y, cũng không hề hận huynh, cả sợ cũng không còn nữa rồi.’’ Lạc Nhi nhìn sâu vào đôi mắt hắn, nói ra những lời trong lòng mình.
Đêm đó, trước tình cảm sâu đậm của Huyền Vũ nàng cũng đã nhẹ nhàng khước từ. Dù người trước mặt nàng khi ấy chính là lang quân như ý, vạn người cầu mong. Nhưng sâu trong trái tim nàng, lại có một góc khuất hắn không thể chạm tới. Chính nàng cũng không hiểu vì sao lại từ chối Huyền Vũ, nhưng nàng biết dù có quay lại nàng vẫn sẽ khước từ. Nay Tần Lục hỏi nàng, trong tim nàng có chỗ nào dành cho hắn không? Thì nàng lại đáp có, trong tim nàng luôn luôn có chỗ cho Tần Y, đóa hoa mai rực rỡ ngày nào.
“Kiếp trước kiếp này, ta vẫn luôn là người chậm một bước, Huyền Vũ xứng đáng có được tình yêu của nàng. Lạc Nhi, ta buông tay nàng, nàng nhất định phải hạnh phúc.’’ Tần Lục đứng dậy, hắn tháo mảnh ngọc trên cổ xuống đặt vào tay nàng. Hai mảnh vốn là một đôi, long phượng bao quanh, cầm sắt hài hòa. Huyền Vũ là rồng, nàng là phượng, trời sinh chính là dành cho nhau, còn hắn là hồ ly, trăm nghìn lươn lẹo, không hợp để ở chung với phượng hoàng. Hắn vươn tay vuốt ve hạt chu sa trên trán của nàng, khẽ thì thầm: “Nàng nhất định phải hạnh phúc.’’
Hành động của hắn làm nàng ngẩn người, đến khi định thần lại thì hắn đã đi mất, chỉ còn lưu lại hơi ấm trên trán nàng. Lạc Nhi đưa tay sờ trán, bỗng nhiên một cảm giác đau lòng chợt ùa đến với nàng, không nỡ nhìn hắn tổn thương, không nỡ thấy hắn đau khổ. Nàng thu tay về đặt lên trái tim mình, nơi này đang thổn thức là vì Tần Lục sao?
Nàng nhíu mày, trái tim lại co thắt một trận, nỗi đau âm ỉ này không phải của nàng, là của Tần Lục. Phong ấn trong cấm địa đánh thức nàng, cũng đánh thức cả mối liên kết giữa ba người bọn họ bên trong nàng. Đôi lúc nếu cảm xúc của đối phương quá mãnh liệt, nàng sẽ cảm nhận được hắn đang nghĩ thế nào trong lòng. Lúc này, là Tần Lục đang đau lòng, Lạc Nhi đưa mắt nhìn ra ngoài, con người đó luôn khiến nàng khó xử, không biết phải đối diện với hắn ra sao cho phải.
Nàng thở dài một tiếng, nhìn xuống mảnh ngọc hình rồng, chất ngọc trong suốt ánh lên lấp lánh trên tay nàng. Lạc Nhi tháo ngọc bội bên hông, đưa cả hai mảnh lên cao rồi ghép lại, vừa khéo lại tròn một đôi. Long phượng đan cài, cùng nhau phi thăng. Kiếp trước cũng vậy, kiếp này cũng vậy, vật này Huyền Vũ luôn tặng cho nàng đầu tiên, vật cũng giống chủ, luôn có mặt bên nàng. Kiếp trước ngày nàng sinh ra từ Bát Nhã, mang theo ba phách ngây ngô mà sống, hắn theo Tăng trưởng Thiên vương đến Trường Nguyên cung bái kiến sư phụ, cũng là lần đầu hắn gặp nàng. Lúc đó, trên người hắn chỉ mang theo đôi ngọc bội này, vừa nhìn thấy nàng không nói hai lời đã cầm lên làm lễ vật ra mắt, đeo cho nàng một cái, giữ lại một cái.
Ba trăm năm trước khi gặp Tần Lục, một tay hắn chăm sóc nàng lớn lên, có sư phụ che chở, có Huyền Vũ bao bọc, ba trăm năm đó dù nàng không luyện được thuật gì ra hồn, vẫn cứ ngang nhiên lăn lộn trên Thiên cung. Bây giờ ngẫm lại, lúc trước cũng thật mất mặt, cái gì cũng không thể làm, vô dụng biết bao nhiêu. Lạc Nhi ưu tư tách đôi miếng ngọc, lại đeo mảnh ngọc phượng hoàng lên thắt lưng, còn mảnh kia thì lau chùi cẩn thận, đặt lên bàn trà trước mặt. Vật này cũng nên hoàn cố chủ rồi, không phải thứ mà người khác có thể đeo lung tung.
Lạc Nhi cầm khung thêu lên, miết tay trên bông hoa còn đang thêu dở: “Huyền Vũ, Tần Y, rốt cuộc ta phải làm thế nào bây giờ?’’ Ngón tay run lên nhè nhẹ, mũi kim tiếp tục đan cài trên gấm hoa.