Nữ Thứ Vương

Chương 120: 120: Khắc Định Quyết Gia




Linh cữu được vận chuyển về đến kinh thành, Hoàng đế lệnh cho bách quan đồng loạt ra cửa Nam Huân nghênh đón linh cữu của Long Đức Công vào thành.
Tháng mười hai, đèn lồng đỏ trước cửa phủ khai quốc Lông Đức Công đổi thành đèn lồng giấy trắng, chữ Tiêu ban đầu cũng được phóng đại lên thật lớn đặt ở trong phủ.

Hoàng đế hạ chỉ theo lễ Vương hầu mà chôn Ngụy quốc công, lại dùng quy cách bài trí linh đường giống như vậy.
Sáng sớm, có một viên quan mặc y phục phi bào đứng trên mái hiên trước phủ quốc công, trong tay quan viên còn cầm một bộ áo choàng tròn màu tím, là mặc cho Long Đức Công khi còn sống, một tay cầm cổ áo, một tay cầm thắt lưng áo, mặt hướng phương Bắc hô to: "Tiêu Hoài Đức hồn hề trở về, Tiêu Hoài Đức hồn hề trở về, Tiêu Hoài Đức hồn hề trở về."
Hô xong ba tiếng, quan viên liền đem y phục trong tay từ mái hiên ném xuống, người dưới mái hiên bưng rương tiếp nhận y phục.

Ngay sau đó từ bậc thang phía Đông đi vào linh đường, đem y phục che lên thi thể của Long Đức Công.
Không phát tang lại cộng thêm trên đường vận chuyển chậm trễ gần một tháng, bởi vì là mùa đông, khi thi thể được vận chuyển về đến kinh thành vẫn còn nguyên vẹn.

Người nằm bên trong quan tài có khuôn mặt đã già, tóc bạc gầy gò, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên giống như đang ngủ rất yên ổn.
Ngày đầu tiên treo tang, trong linh đường tấu lên "Nhạc thi", Hoàng đế hạ lệnh hai đô đình triều, mệnh quần thần đến tế lễ, còn ba lần đích thân đến Khai Quốc Công phủ khóc tang thương vong.
Ngày phát tang, triều đình xuất động cấm vệ trong Điện Tiền ti, không cho dân chúng trong thành Đông Kinh được đốt pháo hoa.
Linh cữu do các vị tướng lĩnh cẩn thận nâng ra từ trong linh đường Quốc Công phủ, các tộc dòng họ Tiêu, thân mặc tang phục ngũ phẩm, trưởng tử và ấu tử của Long Đức Công mặc (*)"Trảm Suy".

Tiêu Hiển Phù không có nhi tử, cho nên Long Đức Công chỉ có một đích tôn trưởng phòng là Tiêu Vân Trạch mặc vải thô gọi là (*)"Tề Suy".

Người đưa linh đều tản tóc đi theo vòng quanh linh cữu, trưởng tử Tiêu Hiển Vinh nâng linh vị của hắn đi phía trước linh cữu.
(*)Trảm Suy: Trảm Suy, là tang phục ngũ phẩm có giá trị cao nhất trong các loại tang phục.

Chỉ có chư hầu là Hoàng đế, thần tử, con trai và người đã làm cha có con gái chưa gả đi, là cháu trai của tổ phụ, thê thiếp của chồng, như vậy mới được mặc Trảm Suy.
(*)Tề suy: Là một trong các loại tang phục phổ biến từ thời xa xưa Trung Quốc, Tề Suy so với Trảm Suy nhỏ hơn về giá trị địa vị trong dòng tộc và chức vị trong xã hội xưa.

(Tuy nhiên cũng có một số thông tin khác rằng Tề Suy là tang phục dành cho cháu ngoại.)
Các nhà sư gõ mõ, trống ở phía trước linh cữu dẫn dắt đi tới phía trước, tiếng trống và tiếng khóc của tang gia xen kẽ lẫn nhau.
Đội ngũ linh cữu từ cửa Triều Dương đi ra một đường chậm rãi đi về phía Đông, dọc đường vứt tiền giấy như tuyết bay trên bờ sông.

Ra khỏi cửa Triều Dương dọc theo bờ sông tiếp tục đi về hướng Đông, bên kia đường có một chiếc xe ngựa bình thường đậu đó, ngựa kéo xe đang cúi đầu ăn cỏ khô bên bờ, thỉnh thoảng phát ra tiếng thở khì khì bằng mũi.
Gió lạnh thấu xương trong ngày Đông, từ lúc linh cữu xuất đường cho đến khi ra khỏi cửa Triều Dương nàng đều đi theo, nhưng chỉ có thể đi theo xa xa, cũng không dám đi theo thể hiện lòng hiếu thảo, tiễn linh cữu như bọn họ.
Phụ nhân cả đời có nghĩa tam tòng, chưa gả theo phụ, vừa gả theo chồng, phu tử tòng tử, nữ tử một khi xuất giá liền thoát ly khỏi dòng tộc của phụ thân, mà sau đó nhập vào tông tộc của trượng phu, tang phục cũng chỉ có thể mặc ở bên nhà phu quân, đó là vì đạo "thê vi phu".
Sở vương cởi áo khoác ra khoác lên người nàng, đứng bên cạnh ôm chặt lấy nàng, đau lòng nói: "Nơi này gió lớn."
Tiêu Ấu Thanh chợt cọ vào trong lòng Sở vương run rẩy nức nở, Sở vương liền vươn tay nhẹ nhàng trấn an nàng, đau lòng không thôi, cũng không đành lòng nhìn nàng như vậy: "Tỷ tỷ là đích tôn của gia gia, kỳ thật cũng có thể đưa tiễn linh cữu, vì sao..."
Tiêu Ấu Thanh túm vạt áo nàng run rẩy lắc đầu trong lòng nàng.
Sở vương nhìn người thương tâm như thế nhưng vẫn còn bận tâm đến mình, nghẹn ngào nói: "Dù sao người trong thiên hạ cũng đều đã biết dã tâm của Sở vương, ta cũng không sợ người khác chỉ trích chuyện này.

Huống chi còn là tận hiếu, làm con cái nhưng lần cuối tận hiếu cũng không thể..." Người nghẹn lời nhẹ nhàng nhíu mày ôm chặt người trong ngực, run môi nói: "Thế đạo này thật đúng là không công bằng a, từ phụ thân, tòng phu, tòng tử, nữ tử cả đời ngoại trừ một chữ tòng, thì còn lại cái gì đây..."
————————————
Mùa xuân năm Kiến Bình thứ mười một, Chu Thế Nam từ quan cáo lão hồi hương, liên tiếp ba chức vụ quan trọng trong triều đều bị bỏ trống.

Hoàng đế bất đắc dĩ hạ phép, triệu Đoan Minh điện đại học sĩ, Thái Sư trí sĩ của Thái tử trở về nghe Hoàng đế hỏi chuyện.
"Hiện giờ vị trí Khu tướng và Hữu tướng đều đang bị bỏ trống, trong lòng Chu khanh có người nào thích hợp muốn tiến cử hay không?"
"Người hạ thần muốn tiến cử đã dâng lên rồi, nói vậy bệ hạ hẳn là đã xem qua rồi đi."
Hoàng đế trầm mặt: "Người Chu khanh đề cử, đều là người thuộc Sở vương phủ..."
"Thứ nhất bọn họ là thần tử của bệ hạ, sau đó mới là người thuộc Sở vương phủ.

Vả lại phiên vương ra lập phủ riêng đã giống như từ bỏ việc tham chính, lão thần vẫn là nói câu nói kia, tuyển thần tử tuyển hiền tài."
Hoàng đế xoa xoa trán, dựa trên ghế, chợt phất phất tay: "Chu khanh cố ý muốn cáo lão hồi hương, trẫm cũng không thể cưỡng cầu,...Người đâu."
"Bệ hạ."
"Tiễn Hữu tướng về cố hương."
"Vâng."
"Bệ hạ, tấu sơ trường sử của Triệu vương phủ đã đưa tới, là Triệu vương tự mình đưa lên."
Hoàng đế nheo mắt lại, do dự có nên xem hay không: "Gần đây hắn như thế nào?"
"Người của Thám Sự ti nói Triệu vương phủ vẫn như bình thường, vào ngày đầu tiên treo tang Long Đức Công, khi Triệu vương đến phúng viếng còn ngồi ở đó khóc một hồi.


Sau đó tới Chính Đán liền cùng Triệu vương phi trở về phủ bá tước Sơn Âm ở lại mấy ngày, nghe nói Sơn Âm Bá bệnh nặng, sợ là..."
Hoàng đế nâng trán, bưng một chén trà lên uống, kết quả phát hiện trà đã lạnh liền nặng nề buông xuống, trà trong chén trà nhất thời đổ lên tấu sơ: "Mấy năm nay rốt cuộc là làm sao vậy?"
Khu Mật viện gửi đến tấu sơ về tình hình biên cảnh ở các Châu phủ, nói đến quân vụ ở biên cảnh liền làm cho Hoàng đế đau đầu không thôi: "Trẫm cuối cùng cũng đã đến tình trạng không còn có người có thể sử dụng được rồi hay sao..."
Triệu Từ biết nguyên nhân nhưng cũng không dám mở miệng, không phải không có người dùng, mà là Hoàng đế nghi ngờ hết người này đến người khác nên không dám dùng mà thôi, hắn đành phải nhẹ nhàng đặt tấu sơ trong tay lên bàn.
Hoàng đế buồn bực do dự trong chốc lát vẫn cầm lấy nó mở ra, từ phải sang trái một đường nhìn xuống, đột nhiên thổi râu trừng mắt đem tấu sơ xé thành hai mảnh ném ra ngoài, chỉ vào góc Đông Bắc trong đại điện rống lên: "Hắn cho rằng hắn là ai? Hắn bảo trẫm lập ai thì trẫm phải lập người đó hay sao? Hắn muốn lấy vị trí Thái tử này làm cái gì, muốn đẩy tới đẩy lui xem như đồ chơi hay sao?"
"Bệ hạ bớt giận."
"Há có lý này, gọi Triệu vương vào cung gặp ta."
"Vâng."
Người của nội thị tỉnh đi tuyên triệu Triệu vương vào cung, chủ nhân Triệu vương phủ đã sớm thay xong cẩm bào, mang đai ngọc ngồi ở trung đường chờ.
Triệu vương theo nội thị tuyên triệu đi trên hành lang, bước chân dồn dập, đi một lát thấy sắp tới liền mở miệng hỏi: "Lúc bệ hạ tuyên triệu ta, sắc mặt có tốt hay không?"
"Bẩm Tam vương, lúc bệ hạ tuyên triệu ngài là đang lúc tức giận."
Triệu vương đột nhiên dừng lại, chợt thở dài một hơi sau đó tiếp tục đi về phía trước, đi đến cửa điện liền thả chậm bước chân, cạy hai tay áo trước ngực thong dong bước vào.
Người trong điện sớm đã bị Hoàng đế mắng đuổi ra ngoài, Hoàng đế chống một tay đưa lưng về phía cửa, Triệu vương liền cất bước nhỏ đến gần.

Cho đến khi có thể nhìn thấy đai ngọc phía sau Hoàng đế, hoa hoa điêu khắc phía trên, hợt quỳ gối xuống đất, tay trái ấn tay phải chắp tay trước hai đầu gối, đầu cũng chậm rãi cúi xuống, nói: "Kính chúc bệ hạ thánh cung vạn phúc."
Hoàng đế cầm tấu sơ đã bị xé thành phân nửa xoay người chậm rãi đi tới trước mặt Triệu vương, ném tấu sơ đang nắm trong tay ra.

—— lạch cạch!
Tấu sơ nặng nề rơi vào bên tai Triệu vương, làm hắn sợ tới mức thu thân chấn động, hơi ngẩng đầu nhìn tờ giấy đã trở nên nhăn nhúm: "Bệ hạ, nhi thần..."
Hoàng đế nhìn xuống, trầm giọng nói: "Ngươi coi triều đình này là cái gì?"
Ngay sau đó tốc độ nói của Hoàng đế trở nên cực nhanh: "Là nơi để cho mấy huynh đệ các ngươi chơi đùa, hay là ngươi xem thiên hạ của Vệ gia ta là cái gì? Là một trò đùa hay sao? Ngươi muốn từ chối liền từ chối, là ai nói cho ngươi biết trẫm muốn lập ngươi làm Thái tử?"
"Chọc giận bệ hạ là nhi thần không đúng, làm cho phụ thân không vui là nhi tử bất hiếu, nhi thần..."
"Rốt cuộc là ai?" Âm thanh của Hoàng đế trầm thấp, mang theo tràn đầy lửa giận: "Là Tham Tri Chính sự, Lữ Duy sao?"
"Nhi thần..."

"Rốt cuộc có phải hay không?"
"Đúng vậy, Lữ tham chính nói lập trường lập đích ra, bảo nhi thần nên sớm chuẩn bị.

Nhưng nhi thần nghĩ, Sở vương có năng lực hơn nhi, lại có được lòng dân, vì tông nghiệp của Vệ gia nên cân nhắc lập người hiền tài lại có năng lực.

Cho nên nhi thần thỉnh bệ hạ lập Sở vương làm Thái tử, thỉnh bệ hạ..."
"Im miệng!" Hoàng đế trách cứ: "Tam lang, ngươi là do một tay trẫm nuôi lớn, trong lòng ngươi đang suy nghĩ cái gì, ngươi nghĩ trẫm không biết hay sao?"
Triệu vương liền đứng thẳng dậy: "Phải, là nhi thần đi hỏi Đồng Bình Chương, Đồng Bình Chương lại không chịu nói nên nhi thần mới đi ép hỏi Tham Tri Chính sự.

Nhưng hiện giờ, thế cục trong triều tất cả đều nghiêng về phía Sở vương, nhi thần lấy cái gì để vào Đông Cung đây? Ngày đó Sở vương hồi kinh đã ở Khôn Ninh điện lạnh lùng nhìn nhi thần.

Hắn đã nói với nhi thần, cho tới bây giờ hắn chưa từng nghĩ tới sẽ làm Thái tử, phụ thân biết ý tứ của những lời này sao? Sở vương hắn không muốn làm Thái tử, hắn là muốn làm Quân a!"
Vừa dứt lời, Hoàng đế liền hung hăng tát hắn một cái, Triệu vương ôm mặt nóng lên: "Phụ thân là không tin lời của nhi thần hay sao?"
Hoàng đế híp mắt đứng thẳng dậy: "Trẫm có thể cho ngươi ngồi lên ngôi vị Thái tử, nhưng Tam lang ngươi phải nhớ kỹ, tất cả mọi thứ ngươi có bây giờ đều là do trẫm cho, kể cả mẫu thân ngươi là nhất tộc Thẩm thị, tất cả những chuyện này trẫm có thể cho, nhưng đồng nghĩa cũng có thể lấy về.

Thẩm gia làm chuyện gì cũng đều có Hoàng Thành ti âm thầm ghi chép lại toàn bộ, ngươi có biết hay không? Trẫm, đều là vì nể mặt ngươi mà mở một con nhắm một con, không có ngươi, Thẩm gia gì đó đều không là cái thá gì cả!"
Triệu vương lần nữa tự kiểm điểm lại: "Nhi thần biết, phụ thân một mực quan tâm đến nhi, là nhi bất hiếu, cô phụ một mảnh khổ tâm của phụ thân."
Hoàng đế chắp tay quay lưng lại, nặng lòng nói: "Thái tử a, đừng giống như đại ca ngươi mà làm cho trẫm...thất vọng."
——————————
Năm Kiến Bình thứ mười một, Thượng Nguyên vừa qua, trên triều đình liền điều chỉnh lại các chức vụ của quan viên.

Phong Lại bộ thị lang Trần Dục làm Mật Viện sứ, phong Tham Tri Chính sự Lữ Duy làm Thái Sư của Thái tử, cộng thêm chức Đồng Trung Thư môn hạ Bình Chương sự, phong Hình bộ thượng thư Tiêu Hiển Vinh thay thế vị trí phụ thân làm phó nguyên soái của binh mã Hà Tây, đi tới biên cảnh lãnh binh trấn thủ.

Lại lệnh cho hắn từ Tây Cảnh Nhã Châu rút quân đến Hi Châu, cũng phái văn thần làm đốc quân đi theo, lại phong Hàn lâm học sĩ Lương Văn Bác trấn an, hộ tống chuyển làm Tham Tri Chính sự, trở thành Phó tướng tể chấp Chính Sự Đường.

Cuối tháng một, quần thần thượng biểu lấy quốc bản làm trọng mà thỉnh lập Thái tử.

Hoàng đế phát chiếu, phong Triệu vương làm trưởng tử, sắc lập làm Thái tử.

Đầu tháng hai, đại điển sắc lập Thái tử được cử hành tại Đại Khánh điện, đổi tên thành Vệ Khải, nhận ấn bảo được triều thần và các vị Vương quỳ lạy, Triệu vương phi phong làm Thái tử phi, cáo trạng toàn khắp thiên hạ, dời đến Đông Cung.

Trường sử Triệu vương phủ trở thành chiêm sự mới của Thái tử, chọn chư học sĩ Hàn Lâm viện làm tri kinh tiêu sự, theo hàng năm từ tháng hai đến tết Đoan Ngọ, từ tháng tám đến tiết Đông Chí làm thời kỳ giảng dậy, ngày này ngày nọ, thay phiên nhau giảng giải.
Từ đại nội thị thiện vấn an trở về, người mặc công phục màu tím, mang đai ngọc bưng tay áo đứng ở trong đình viện chính điện Đông Cung, dừng bước không tiến, hoàng hôn nhu hòa từ góc mái hiên phía Tây chiếu về phía đình viện chiếu vào người hắn.
"Điện hạ thật có nhã hưng, vào thời khắc hoàng hôn này còn có thể nhàn nhã đứng phơi nắng."
Ngoại thần đặc biệt có được khẩu lệnh của Thái tử mà được tự do ra vào Đông Cung chỉ có một người, Vệ Khải cười nói: "Tiên sinh thấy vui." Chợt xoay người: "Bản cung đây không phải là sinh lòng cảm khái hay sao."
Hàn Đồng đi lên một bước, đi cùng hắn còn có một võ tướng, bất quá là trùng hợp đến cùng một chỗ, võ tướng tiến lên chắp tay nói: "Điện hạ."
"Ngươi?" Triệu vương nhìn Thẩm Dịch An, chợt nhìn trái phải gật đầu nói: "Theo ta đến thư các đi."
Đuổi các hậu vệ ra khỏi liền nói: "Có chuyện gì cữu cữu cứ nói ở chỗ này đi, tiên sinh không phải người ngoài."
Thẩm Dịch An gật đầu tiến lên, thấp giọng nói: "Quân báo từ Vĩnh Hưng gửi tới, đội quận của Hạ quốc đang rục rịch tập kết, sợ là muốn tấn công Đại Tống ta.

Thần có bộ hạ cũ ở Tây Bắc nên đã chặn lại tin tức này, Khu Vật viện còn chưa biết."
Vệ Khải kinh hãi nói: "Tự ý ngăn tình báo lại, cữu cữu ngươi..."
"Điện hạ đương nhiên là Thái tử nên vẫn ngày ngày lo lắng đề phòng, hiện giờ Tiêu Hiển Vinh nắm giữ quân đội, Trần Dục lại trở thành Khu tướng, Đồng Bình Chương từng là Thái Sư của Sở vương.

Vì vậy thần liền nghĩ, nếu chiến sự bắt đầu thì có lẽ có thể xoay chuyển được thời cuộc."
"Xoay chuyển?"
"Từ Nhã Châu điều đến Hi Châu, bệ hạ là muốn đề phòng Hạ quốc và người Trấn Kế, hiện giờ Long Đức Công đã qua đời, nếu biên cương thất thủ, tội danh này đủ để Tiêu gia chịu tội nặng.

Chỉ cần Sở vương không có Tiêu gia thì sẽ không còn đáng sợ nữa, vả lại bệ hạ nếu đã lập ngài làm Thái tử, vậy ta nghĩ hắn sẽ không dễ dàng phế truất người."
"Nhưng một khi sự tình bị lộ ra, cữu cữu ngươi..."
"Vì điện hạ, thần cam nguyện chịu chết."
Vệ Khải cúi đầu, chợt ngẩng đầu nhìn Hàn Đồng: "Nãy giờ tiên sinh vẫn không nói lời nào, là cảm thấy có gì không ổn sao?"
Hàn Đồng chỉ nhàn nhạt lắc đầu: "Trong triều hiện giờ không có tướng, Tiêu Hiển Vinh cũng không phải là Tiêu Hoài Đức, thêm thù oán năm xưa nên hắn cũng không được bệ hạ tín nhiệm.

Bệ hạ phái đốc quân đi theo thực ra là muốn giám thị.

Nếu chiến khởi, thần phỏng đoán, Điện soái rất có thể sẽ dẫn binh treo soái, chẳng qua..." Hàn Đồng do dự ngẩng đầu: "Lấy quốc gia đại sự để củng cố vị trí Thái tử, thật sự là chuyện tốt sao?"
Đây là lần đầu tiên Hàn Đồng dùng giọng điệu nghi ngờ này để nói chuyện, Vệ Khải dừng tay: "Đây là giang sơn của Vệ gia ta, Tây Hạ trước kia chẳng qua chỉ là một thế lực bị cắt cứ mà thôi.

Cho dù là thật sự đánh nhau, để mất mấy Châu cũng không sợ, chờ ngày sau bản cung đăng cơ, chẳng những phải tự mình lấy về, mà còn muốn diệt bỏ Hạ quốc!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.