Nữ Thứ Vương

Chương 137: 137: Khắc Định Quyết Gia




Trước đêm Đại Triều hội, sứ thần Tây Hạ được sắp xếp nghỉ ngơi ở Dịch Tây đô đình, triều đình đối đãi đặc biệt nhằm mục đích muốn ban yến trong Dịch Quán.
"Người Tây Hạ giết nhi tử của quan gia lại dám đến triều ta, mà bây giờ quan gia còn ở trong Dịch Quán ban yến, đây là đạo lý gì a?"
Lương Văn Bác dừng bước, xoay người lạnh lùng nhìn mấy quan viên cấp dưới, liếc mắt một cái: "Quan gia tự có tính toán mình, thánh ý há lại có thể để các ngươi chờ ở đây suy đoán lung tung?"
Mấy người mặc phi bào bối rối khom người: "Hạ quan biết tội."
Tiến vào Dịch Quán, các quan viên đem phần thưởng của triều đình ban cho sứ thần các quốc phát xuống, Lương Văn Bác ra vẻ với sứ thần Tây Hạ: "Chủ nhân ta đức độ khoan dung, không so đo lại những sai lầm trước kia.

Hôm nay tại Đại Triều hội này là để biểu lộ lòng trung thành, mong các sứ thần nhớ kỹ, nếu còn tái phạm thì đừng trách đại quân biên cảnh vô tình."
Phó sứ Tây Hạ cũng là người thông dịch, sau khi nghe xong liền đem lời Lương Văn Bác vừa nói, nhỏ giọng kể lại cho Chính sứ.
Sứ thần Tây Hạ liền cười nhạt, hướng hắn chống tay hành lễ: "Hoàng đế bệ hạ nhân hậu, trước khi xuất sứ Vương ta cũng đã từng dặn dò.

Thiên tử uy nghiêm của thượng quốc, bọn ta và các tiểu quốc khác không dám mạo phạm, từ nay về sau nguyện vĩnh viễn tự tu sửa lại chính mình." Lại hướng tiểu quan hầu hạ bên cạnh phất tay.
Dịch quan lễ bộ lại dịch ngôn ngữ sứ thần Tây Hạ cho Lương Văn Bác nghe.
Tiểu quan mang cống phẩm của Tây Hạ dâng lên, thái độ cực kì kính cẩn, Lương Văn Bác ngồi ở trên ghế cúi đầu nhìn châu báu trong rương: "Tại sao các ngươi đều mang mặt nạ vậy?" Chợt lại nhìn một chút, ngoại trừ sứ thần Tây Hạ và Phó sứ thì các tiểu quan khác tựa hồ đều đeo mặt nạ trên mặt, chỉ là tên tiểu quan trước mặt này lại che toàn bộ khuôn mặt, chỉ chừa lại ánh mắt và miệng lộ ra ngoài.
Trên người tiểu quan mặc trang phục Tây Hạ, buộc tóc kiểu người Hạ, cũng đội mũ nhọn, đối với lời nói của Lương Văn Bác vừa nói ra cũng không có phản ứng, xem ra là hình như nghe không hiểu tiếng Hán.
Quan thông dịch phiên dịch lời nói của Lương Văn Bác, sứ thần Tây Hạ liền giải thích với hắn: "Bọn họ đều là người hầu của Quốc Vương ta, bởi vì biết rõ lễ nghi của thượng quốc nên mới đi theo xuất sứ, bất quá lại bởi vì dung mạo nhu thuận, sợ quấy nhiễu quý nhân cho nên mới đeo mặt nạ để che đi."
Quan viên Lễ bộ đi cùng cũng phiên dịch ra chuyển lời, Lương Văn Bác phất tay đem cống phẩm nhận lấy, đứng dậy nói: "Ta chỉ là thần tử của Thiên tử, mong rằng cống phẩm mà sứ thần mang đến cũng giống như số lượng tiến cống của Thiên tử mới đúng."
Sau khi Lương Văn Bác rời đi liền lấy danh nghĩa triều đình mà ban cho bàn yến cho sứ thần Tây Hạ, tuy nhiên sứ thần lại lạnh mặt cười, đứng đó: "Người mặc y phục màu tím kia là ai? Lại dám tỏ thái độ ngạo mạn như thế?"
Tiểu quan vừa mới tiến lên dâng cống phẩm đứng thẳng dậy: "Vệ Tống lấy Chu Tử làm đầu, lại có Tam công, Tam thiếu, Tể chấp, Khu Mật sứ, Tiết Độ sứ và Quản Văn điện đại học sĩ cùng các quan mang cầu văn và mang đai vàng.

Người này mang đai vàng, mũ trên đầu là cầu văn, tuổi trẻ như vậy tất nhiên không phải là Tam công, trừ bỏ Tiết Độ sứ và Tể tướng là những người có tư lịch cao để bổ nhiệm, vậy thì hắn hẳn là Tham Tri Chính sự."
"Tham Tri Chính sự, dễ nghe, đây là chức quan gì?"
Tiểu quan nhìn sứ thần Tây Hạ chưng ra bộ dáng ngu xuẩn, chỉ vì hắn là người mang dòng họ Lý thị của Tây Hạ vương tộc, trên triều đình lại giằng co không dứt mới được Hạ vương bổ nhiệm làm sứ thần đi đến Vệ quốc, tiểu quan viên cung kính nói: "À, bẩm ngài, chính là phó Tể tướng."
***

Ngày mùng một tháng giêng năm Kiến Bình thứ mười hai, trong cung cử hành đại điển Đại Triều hội tại Đại Khánh điện.

Vừa sáng sớm, tông thất và triều thần đều thay triều phục vào cung, Giải Nguyên và Cử Nhân ở các Châu cũng mặc xiêm y sĩ nhân, đội Lương nhị quan đi vào.
Trên Đại Khánh điện, Hoàng đế ngồi trên cao, bên cạnh là pháp giá và nghi trượng, bốn tướng quân trấn giữ ở điện có hình thể khôi ngô, thân mặc Khải giáp khác nhau đứng ở bốn góc đại điện.
Văn võ bách quan xếp hàng chỉnh tề, sứ thần các quốc cũng tề tựu đầy đủ bên ngoài Đại Khánh điện chờ được triệu kiến.

Hoàng đế nhẹ nhàng phất tay khiến lễ nhạc trong cung đình dừng lại, trong đại điện trang nghiêm đột nhiên truyền đến tiếng cười của hài đồng.
Thái tử đeo vương miện Du quan đi vào trong điện, nhìn thấy một màn trên ngự tọa, lão Hoàng đế trước kia trên mặt luôn nghiêm trang bây giờ lại mang một bộ dáng từ ái và quan tâm của người làm trưởng bối, mà tất cả chỉ vì một đứa nhỏ không mang tính uy hiếp đứng bên cạnh.
Thái tử vào điện, mở to hai mắt đứng tại chỗ.
【"Hắn muốn ta nghe lời, nhưng hết lần này đến lần khác đều khiêu chiến vào điểm mấu chốt của ta.

Đây không phải muốn ta ẩn nhẫn, đây là đang bức bách ta!"】
Hoàng đế thấy Thái tử ngốc trệ đứng đó không tiến vào, liền mở miệng nói: "Triều hội sắp bắt đầu, Thái tử còn ngây người ở nơi đó làm cái gì?"
Thái tử chắp tay khom người, chợt chuẩn bị đi lên điện lại do dự dừng bước, nhìn đứa nhỏ đang ngồi bên cạnh ngự tọa, liền đi đến bên cạnh các quan văn.
"Điện hạ sao lại đứng ở chỗ này? Thật ra điện hạ không cần để ý, vừa rồi có nội thị mang theo tiểu Quận vương bên người.

Ai mà biết đột nhiên tiểu Quận vương lại tránh thoát khỏi tay nội thị mà chạy đến bên cạnh bệ hạ, bệ hạ liền giữ hắn lại bên cạnh."
Thái tử cúi đầu cười lạnh: "Một quốc chỉ có một quân, cũng không có chuyện có hai Thái tử cùng đứng gác bên cạnh Thiên tử.".

KHÔNG QUẢNG CÁO, đọc ????????????yệ???? ????ại ( TRU????TRUYỆN﹒???????? )
Sau một tiếng chuông nghiêm trang vang lên, quan viên Lễ bộ cao giọng tấu lên: "Đại điện triều hội bắt đầu!"
"Sứ thần diện kiến."
Quan viên tấu báo mở danh sách đã được sắp xếp theo thứ tự: "Bắc Liêu quốc diện kiến."
Trên đầu sứ thần Liêu quốc đội mũ vàng, mặc áo bào hẹp màu tím, thắt dây đai vàng chậm rãi đi vào điện.


Đến giữa đại điện thì hai tay ôm quyền quỳ xuống đất, Phó sứ thì mặc y phục người Hán, hai đầu gối quỳ xuống đất hành lễ cuối đầu theo quy chế của người Hán.
"Hoàng đế bệ hạ anh vũ, hiến dâng lễ bạc này, nguyện cùng Thượng bang vĩnh viễn giao hảo."
"Trẫm nhận ra ngươi, trẫm và ngươi đã từng gặp qua trên sa trường."
Sứ thần Liêu quốc lần nữa ôm quyền: "Bệ hạ dũng mãnh, tiểu thần thiếu chút nữa đã chết dưới đao của bệ hạ, cho nên tạ ơn Hoàng đế bệ hạ hạ thủ lưu tình."
Hoàng đế gật đầu, sứ thần Liêu quốc liền lui ra.
"Cao Lệ Quốc diện kiến."
"Đại Lý quốc diện kiến."
"Vu Điền quốc diện kiến."
Sứ thần Tây Hạ và Phó sứ ở ngoài điện chờ ước chừng cũng đã một canh giờ nhưng vẫn chưa đợi được lời tuyên triệu.
"Ngụy học sĩ nói người Hán đều phân theo thứ tự cấp bậc, càng vào trước thì càng được coi trọng.

Chúng ta đều chờ lâu như vậy..." Phó sứ thần nhìn sứ thần các quốc khác lần lượt vào điện mà nói.
"Đại vương vừa mới đăng cơ không lâu, người đã dặn dò bây giờ nội hoạn chưa bình ổn, không nên gây thù với ngoại bang.

Vả lại nhẫn nại một chút đi, cứ theo quy trình đi là được." Sứ thần cất hai tay lên: "Không biết Hoàng đế Vệ quốc thân chinh làm cho Bắc Liêu quốc đại bại trông như thế nào đây."
"Tuyên, sứ thần Tây Hạ quốc vào diện kiến!"
Chính sứ cùng Phó sứ của Tây Hạ quốc trên đầu đều đội mũ quan vàng nhỏ, mặc áo choàng hẹp màu đỏ, trên thắt lưng cũng buộc dây lưng, đang dùng tay chĩa ra hành lễ, Phó sứ hành lễ đầu tiên.
Chính sứ thấy Hoàng đế ngồi nghiêm chỉnh trên Minh Đài, lòng kính sợ tự nhiên mà sinh ra, dùng giọng điệu nho nhã đã học được mà bái lạy: "Bái kiến Hoàng đế Đại Tống, nguyện chúc Hoàng đế bệ hạ thánh cung vạn phúc."
Chính sứ thấy bên cạnh Hoàng đế còn có một đứa nhỏ, trên người còn được mặc triều phục, trong lòng suy nghĩ một chút: [Có thể đứng ở bên cạnh Thiên tử, vậy tất nhiên là Thái tử rồi.]
Vì thế lần thứ hai bái xuống: "Bái kiến Thái tử điện hạ của Đại Tống..."
Lời cung chúc của sứ thần còn chưa nói xong đã khiến trong điện dâng lên một mảnh xôn xao.


Nhìn thấy phản ứng của mọi người như vậy, tựa hồ sứ thần ý thức được mình đã nói sai, liền vội vàng im miệng lại.
Vẫn là Hoàng đế mở miệng giải quyết chuyện xấu hổ này: "Ôm hắn xuống đi."
"Vâng."
Hoàng đế cầm tay áo rộng bên tay trái: "Sứ thần Tây Hạ chưa từng gặp Thái tử, vì vậy không quen biết cũng là chuyện hợp tình hợp lý."
Phó sứ đem lời nói của Hoàng đế phiên dịch lại cho hắn, lại dặn dò hắn thêm vài câu.
"Cảm tạ Hoàng đế bệ hạ khoan dung, người trên thảo nguyên trước nay chưa được mở rộng tầm mắt, lần đầu tiên đến triều vì vậy trong lòng cực kỳ hồi hợp."
Quan phiên dịch trên điện đã đọc ra những lời của sứ thần Tây Hạ.
Sứ thần Tây Hạ chưa từng thấy qua là sẽ có một người trẻ tuổi nằm trong danh sách bá quan triều đình, vì vậy liền đỏ mặt tai hồng.
"Sứ thần Tây Hạ, vị này mới là Thái tử điện hạ của triều ta."
Sứ giả lúc này mới chuyển tầm mắt lại, bừng tỉnh đại ngộ mà nhìn Vệ Khải, ăn mặc rất giống vị Hoàng đế đang ngồi trên ngự tọa kia, chỉ là mặc dù hắn đứng trước mặt một đám lão thần này nhưng thật sự một chút cũng không nổi bật.
Tổng cộng sứ thần chỉ mới học được hai câu chính âm tiếng Hán dùng để cung chúc, vốn là muốn dùng để nịnh hót người cai trị Vệ quốc để hai nước có thể trùng tu chuyện cũ, nào biết lại vô tình biến khéo thành vụng.
"Tiểu thần bái kiến Thái tử điện hạ, nguyện điện hạ thiên thu."
Thái tử căm hận không chịu quay đầu lại: "Điện hạ, đây là Đại Triều hội." Lữ Duy ở một bên nhỏ giọng nhắc nhở.
Thái tử liền xoay người nhếch miệng cười: "Người không biết không trách, bất quá sứ thần Tây Hạ cũng phải nhớ kỹ, lần sau tới triều ta cũng đừng nhận sai nữa."
Nghe Quan phiên dịch kể lại, sứ thần Tây Hạ thở phào nhẹ nhõm: "Vâng."
Sau khi vào triều, sứ thần các quốc trở lại Phục Quán chờ đến ngày mai đến Đại Tướng Quốc tự thắp hương, sứ thần Tây Hạ vừa trở lại Phục Quán liền nổi trận lôi đình: "Họ Ngụy, đi ra đây cho bổn thủ!"
Sứ thần Tây Hạ mang theo mũ quan vàng nhỏ trên đầu tìm kiếm cả đô đình, ngay cả bóng dáng cũng không nhìn thấy: "Người đâu rồi?"
"Bẩm Chính sứ, sáng sớm hôm nay Ngụy học sĩ đã đi ra ngoài."
"Đi ra ngoài rồi?" Sứ thần Tây Hạ liền nổi giận, cầm lấy một chén trà do dự nhiều lần, cuối cùng vẫn đặt nó lại chỗ cũ: "Sao các ngươi không ngăn cản hắn?"
"Ngài ấy là Cử Nhân do Nữ hoàng chỉ định, bọn ta...bọn ta không dám ngăn cản."
"Còn không mau tìm người về cho ta! Hắn hại bổn thủ xấu mặt ở trên điện, đợi hắn trở về ta nhất định sẽ lột da của hắn."
***
Sau triều hội là Đại Yến, sau khi Yến hội tan, các đại thần đỏ mặt say rượu, đầu đội trâm hoa được thuộc hạ đỡ trở về phủ trạch.
"Bệ hạ lớn tuổi thích tiểu hài tử cũng là chuyện thường tình, điện hạ cần gì phải giận một đứa nhỏ đây?" Lương Văn Bác mặc triều phục đi ra, nhếch khóe miệng cười nói: "Bây giờ điện hạ là nhi tử duy nhất của bệ hạ..."
"Lương tham chính lại một lần nữa thăng chức, bổn cung còn chưa chúc mừng đây."
"Không dám, thực quân bổng lộc gì đó, thần chỉ muốn thay Vệ gia mà dốc sức làm việc thôi."
"Vệ gia?" Thái tử nghiêng đầu.

"Phải, bệ hạ là người đứng đầu Vệ gia, điện hạ ngài cũng họ Vệ, đương nhiên, Thọ Xuân quận vương cũng họ Vệ.

Bệ hạ đã mấy lần triệu kiến hai phủ Tể Phụ thương nghị chuyện lập trung cung ở Thùy Củng điện, luận theo tư lịch hay luận về gia thế, Lý quý phi cũng là người phù hợp nhất." Lương Văn Bác cười cười: "Nếu là sau khi lập xong, không biết lại dẫn đến bao nhiêu tiếng than thở của các vị thần tử đây.

Mặc dù điện hạ là người đứng đầu Đông Cung, nhưng vẫn cần cẩn thận lời nói và hành động thì mới được."
Thái tử căm hận nhíu mày: "Trận gió này của Lương tham chính đổi hướng cũng thật nhanh."
Lương Văn Bác cúi đầu: "Gió lớn đến đâu cũng không thổi nổi ngọn núi vàng này của điện hạ ngài, người bỏ rơi thần trước...!không phải là điện hạ ngài sao? Thần mặc dù có thế đầu cơ trục lợi, nhưng trước nay thứ thần cầu đều chỉ là hai chữ bảo vệ mình.

Thần tự hỏi, đối với ngài không thẹn với ngài, chỉ là điện hạ quả thực làm cho người ta lạnh lòng." Dứt lời, Lương Văn Bác chắp tay khom người: "Thần cáo lui."
Mới đi chưa được mấy bước hắn lại xoay người: "Làm thần tử, thần vẫn phải nhắc nhở điện hạ một câu, khi điện hạ còn chưa (*)bãi thần chấp tướng, bệ hạ đã từng soạn chiếu Phế trữ."
(*)Bãi thần chấp tướng: nghĩa là có quyền hạn bãi bỏ chức vị của quan thần và có thể điều động tướng lĩnh toàn triều.
***
Ngày hôm sau, sứ thần các quốc cùng theo Hoàng đế đến Đại Tướng Quốc Tự thắp hương, ngày hôm sau tùy tùng theo thánh giá đến Nam Ngự Uyển bắn tên, ngày hôm sau nữa liền vào triều diện kiến Hoàng đế để từ biệt.
Chuyện sứ thần Tây Hạ gọi nhầm Hoàng tôn thành Thái tử rất nhanh đã lưu truyền trong đại nội, chỉ trong vài ngày chuyện này đã truyền khắp thành Đông Kinh, trong các ngõ ngách còn có Thi nhân đem nó biên soạn thành chuyện xưa, càng nói càng thái quá.
Hội Đèn đêm Thượng Nguyên vẫn được tổ chức như thường lệ, Hoàng đế đến Tuyên Đức lâu xem diễn tấu, tông thất và trọng thần ở hai bên lầu của lâu dựng lều cùng bồi Hoàng đế.
Sau khi Thượng Nguyên qua đi, Trần Dục nghỉ phép nghỉ ngơi ở trong phủ, Trần phủ thăng tiến thành Tể phụ, nhưng tấm biển trước cửa vẫn gọi là Trần trạch.

Tuy phủ nằm ở Lý thành nhưng tương đối nhỏ hẹp, thật khó tưởng tượng đây là phủ đệ của Khu tướng một triều.
Mấy phụ nhân cợt nhả đến cửa: "Nô bái kiến tướng công."
Trên đầu người phụ nhân đội mũ, mặc y phục hoa lệ màu tím, dựa theo trang phục này có thể chứng tỏ người phụ nhân này là người mai mối có chức quyền cao, chuyên làm mối cho quan to hiển quý và dòng họ trong Hoàng thất, Trần Dục đã quen mắt liền nói: "Dô, bà mối Trương, đã lâu không gặp."
Nhớ rõ người thân của mình trước cũng đã được người mai mối họ Trương này tác hợp, bà mối Trương có chút xấu hổ vội vàng nhận tội: "Để cho bên nam tử phải hối hôn rồi lại khướt từ, nô là người đứng giữa cũng không có cách nào.

Nhưng lần này nô lại tới báo cho tiểu nương tử nhà tướng công ngài là có người đồi cưới nha."
Bà mối Trương lại cười tủm tỉm nói: "Bất quá, hôm nay bên nam tử tự mình tới, nói người thỉnh cưới thì nên tới mới là lễ tiết, vì vậy đã tự mình đến cửa biểu lộ thành ý."
Trần Dục khẽ nhíu mày: "Là ai vậy?"
Nữ sứ đi vào bẩm báo: "Bẩm A lang, Tham Tri Chính sự ở ngoài cửa cầu kiến.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.