Nữ Thứ Vương

Chương 18: 18: Khắc Định Quyết Gia





"Mục đích Tiêu gia chọn Sở vương, chỉ sợ cũng không phải đơn giản là tự bảo vệ mình như vậy.

Nếu Vương gia thật sự làm như vậy, Tiêu gia nhất định sẽ lấy danh nghĩa là quân thần trong triều mà lập Sở vương, đến lúc đó hơn mười vạn đại quân tiến vào kinh thành.

Vương gia, nếu chuyện đó xảy ra thì nên làm cái gì bây giờ? "
"Vậy trước tiên đem Sở vương diệt trừ đi!" Căn bản Tiêu gia cùng Thái tử thế lực ngang nhau, hiện giờ Sở vương vừa trở về liền càng trở nên khó giải quyết.
"Vương gia vẫn sốt ruột như vậy, Hoàng thành ti trong tay Tiêu Hiển Phù cũng không phải là để bài trí trưng diện thôi, huống hồ Tiêu Hiển Vinh tọa trấn Hình bộ, tay chân mang tội tàn sát.

Đến lúc đó cho dù bệ hạ có bao che Vương gia, vậy cũng chỉ có thể để cho Thái tử được lợi."
"Cái này không được, cái kia cũng không được, giết cũng giết không được, vậy sư phụ ngươi nói làm sao bây giờ?"
"Bệ hạ đang ở thời kỳ năm tháng tuổi trẻ hưng thịnh, Vương gia không cần phải sốt ruột, từng bước một tiến tới."
"Vậy hôm nay ta phải làm gì?"
"Có vài thứ, mất đi đáng tiếc, có được vô hại, tụ chi lợi kỷ."
"Ý của sư phụ là...!Mượn sức Sở vương?" Triệu vương trừng mắt: "Hắn từ nhỏ đã là một hồ lô buồn bực, ngay cả Thanh ca ca cũng không chịu kêu, cũng không cùng ta nói chuyện nhiều thêm một câu nào, như vậy bảo ta mượn sức như thế nào! "
"Khi còn bé là khi còn bé, lớn lên, tự nhiên có giải pháp dành cho người lớn." Diêu Thận nhìn Triệu vương, cười khẽ nói.
"Giải pháp của người lớn...!Sư phụ, là muốn thông qua việc thông gia? " Triệu vương vặn chặt lông mày: "Ta cùng Sở vương là huynh đệ, Tiêu gia kia còn có nữ nhi khác nào sao? "
"Tiêu gia là không có, nhưng mẫu tộc của Sở vương bên kia thì còn có."
Vệ Doãn Thịnh cứng đờ, chợt kinh hô: "Sơn Âm Bá là người được đặc xá từ trong tử lao đi ra, để ta cưới nữ nhi nhà hắn ta?" U oán mang một gương mặt ghét bỏ: "Huống chi Lý gia là hàn môn, là dựa vào..." Hắn đột nhiên nói nhỏ lại, khom người với lão sư: "Học sinh lỡ lời." Hắn vốn định nói Sơn Âm Bá là *bạch thân, dựa vào cống cử được vào thi đợt thi tiến sĩ cuối cùng, hơn nửa trăm tuổi mới làm được chức Ngự sử trung thừa.
(*) Bạch thân: là người không có quyền lực chống đỡ, không có dòng tộc chống lưng.
Nhưng vị Khu Mật Viện Sứ Quan Cư nhất phẩm trước mắt này, cũng xuất thân là hàn môn.
Diêu Thận buông tay: "Chỉ là để Vương gia nạp thiếp mà thôi."
"Nạp thiếp...!Nếu nạp thiếp, ta nghĩ phụ thân hẳn là sẽ đồng ý, vậy ta liền đi thỉnh chỉ? "
"Không vội, thân vương nạp trắc phi, là chuyện không lớn cũng không nhỏ, Vương gia không thể quên mục đích của chuyện này."
"Đa tạ sư phụ nhắc nhở, đồ nhi sẽ chuẩn bị hậu lễ, tìm ngày tốt đến cửa bái phỏng, tương lai là Thái Sơn."
***
Trong phủ Khai Quốc Công bày tiệc rượu để nghênh đón con rể.
"Hạ quan Tiêu Hiển Vinh, bái kiến Sở vương, Sở vương phi."
"Tiêu tướng công đa lễ." Đối với Hình bộ thượng thư Tiêu Hiển Vinh.

Trong ký ức của Vệ Hoàn càng nhiều hơn là về phụ thân của hắn, Khai Quốc Công Tiêu Hoài Đức là phụ thân của Tiêu Hiển Vinh này, là võ tướng phong phạm, không biết tại sao mười năm trước lại đột nhiên vào Hình bộ.

Vệ Hoàn khom người nâng hắn lên: "Nói như thế nào tướng công cũng là thái sơn của tiểu vương, trên đời này nào có đạo lý trưởng bối lại hạ lễ trước hậu nhân.


"
"Vương gia chiết sát hạ quan, Vương gia là con trai của quan gia, là quân, thần quỳ dưới quân đó là lẽ đương nhiên."
"Thiên tử là quân, Thái tử làm thái phó mới là quân trong miệng Thái Sơn.

Ta đã xuất cung mở phủ thì chính là thần tử ngoại triều, lời này của Thái Sơn nếu để cho người có tâm địa trong lòng nghe được, chẳng phải là thành lời lẽ để ly gián huynh đệ bọn ta sao? "
"Hạ quan lỡ lời."
"Thái Sơn, hôm nay trở về cửa cũng chỉ có phụ tử."
"Vâng." Tiêu Hiển Vinh nửa đời trên lưng ngựa, hiện giờ lại ở Hình bộ làm qua gần mười năm, giờ lại bị một thiếu niên mười mấy tuổi nói đến không dám nhiều lời.
Tiêu Hiển Phù tiến đến: "Đại ca hiện giờ cảm thấy Sở vương này như thế nào? "
"Tuổi không lớn, nói chuyện làm việc ngược lại có một bộ dạng quân vương."
Tiêu Hiển Phù khẽ cười từ bên cạnh hắn đi qua: "Ta từ lần đầu tiên nhìn thấy Sở vương, đã cảm thấy hắn giống Tề vương lúc còn thời thiếu niên.

"
Tề vương, Tiêu Hiển Vinh mở to hai mắt, Tề vương thiếu thời cũng là một bộ nhân hiếu trung nghĩa, lại không quan tâm quyền lợi, trong lòng tràn đầy vui vẻ: "Như vậy lần này Tiêu gia vẫn là đứng đúng bên sao? "
"Cái này phải xem Sở vương có phần tâm tranh giành như Tề vương kia hay không."
....
"Phụ thân, Nhị thúc."
Sau khi Sở vương rời đi, Tiêu Hiển Vinh mới dám tinh tế quan sát nữ nhi nhà mình: "Sở vương không có làm khó ngươi chứ? "
"Phụ thân yên tâm, Vương gia đối xử với nữ nhi rất tốt."
"Vậy là tốt rồi, Tiêu gia sau này..."
"Việc này, còn phải bàn bạc lâu dài, có một số việc ta không thể nói với phụ thân."
"Nữ nhi lớn theo chồng, Tam Nương mới gả qua mấy ngày, tâm này liền đã thay đổi." Tiêu Hiển Phù ở một bên trêu ghẹo cười nói.
"Nhị thúc ~"
"Được rồi, nhị thúc nói giỡn với ngươi, bất quá Tam Nương..."
"Nhị thúc cứ nói."
"Bệ hạ hiện giờ sủng ái Triệu vương, càng ngày càng hơn chứ không kém."
"Ấu Thanh biết rồi, đa tạ nhị thúc nhắc nhở."
"Cô gia, bên này mời." Hỉ Thu dẫn Sở vương đến khuê phòng của Tiêu Ấu Thanh: "Đây là khuê phòng nơi cô nương ở, ngoại trừ đại nương tử cùng nữ sứ đi theo bên người, ngay cả A Lang cùng mấy vị lang quân cũng bị cấm bước vào.

Cô nương nói cô gia thân phận tôn quý, lại không thích ồn ào trong tiệc rượu, hiện giờ cùng các vị trưởng bối cũng đã gặp mặt, vậy thì không cần đi nữa.

"
Nàng từng vào khuê phòng nữ tử, ngoại trừ lớn nhỏ xa hoa, bên trong bày biện không chênh lệch nhiều lắm.

Nội thất còn có một thư phòng nhỏ, sạch sẽ gọn gàng, trên bàn bày một cây phục hi cầm.
"Bên này là nơi cô nương bình thường viết chữ luyện đàn."
Vệ Hoàn chỉ liếc mắt một cái, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên một bức tranh.
"Nàng ấy cũng thích vẽ sao?"
"Cữu cữu của cô nương là họa thánh đương đại, Khương Tru tiên sinh."
"Thì ra Khương viện sứ là cữu cữu của nàng...!Nhìn từ xa núi có màu, nhìn gần lại nghe sự im lặng của nước.

Mùa xuân đi hoa vẫn còn, người đến chim không sợ hãi, vẽ đẹp! "
"Chẳng lẽ chỉ cho phép Vương gia thích vẽ, không cho phép thiếp chấp bút sao?"
"Cô nương."
"Ngươi lui xuống trước đi."
"Vâng."
Vệ Hoàn ngồi xuống ghế bên cạnh: "So với vẽ, chữ tay của Vương phi tinh xảo hơn một chút.

"
"Vâng, thiếp không thể so sánh với tài năng của Vương gia trong việc vẽ tranh, mặc dù sư của ta là thánh."
"Ta không phải ý tứ này." Nàng lại nhìn dòng chữ được viết trên bức họa: "Liễu Thể lấy Tương Hành gầy cứng, truy ngụy bia chém đinh chặt sắt, nét vẽ sảng khoái rất thanh tú, lực vẽ kiêu ngạo, kết cấu chặt chẽ, hiếm thấy nữ tử nào lại có thể viết tốt như vậy.

"
"Nữ tử vô tài tức đức, Vương gia đây là đang khen thiếp hay là..."
"Nếu ta mắng ngươi, chẳng phải ngay cả chính mình cũng đem ra mắng luôn sao."
Tiêu Ấu Thanh cười nhạt ngồi xuống: "Vương gia có muốn nghe khúc nhạc nào không? "
Vệ Hoàn ngẩn người trong chốc lát, nữ tử trong đất Thục nàng cũng đã gặp qua không ít, rất ít khi thấy tiểu nương tử nào vừa ăn mặc quý khí lại tài năng trong những người kia, phần lớn đều là biết chữ, tinh thông chuyện mà nữ nhi nên làm mà thôi: "Cầm kỳ thư họa, Vương phi có cái gì là không biết? "
Nàng lại tự trả lời: "Vương phi xuất thân từ nhà tướng, nghĩ đến quân tử Lục nghệ kia hẳn là cũng không kém.

"
"Thiếp xuất thân nhà tướng, nhưng cũng là nữ tử, cưỡi ngựa bắn cung, chỉ hiểu một chút."
"Khai Quốc Công phủ có lòng khổ tâm rồi."
Không lâu sau khi Hỉ Thu đi ra, trong khuê phòng liền truyền ra tiếng đàn du dương.
Đợi tiệc rượu tan, Khai Quốc Công phủ chuẩn bị lễ vật đưa về.
"Làm cho tiếng đàn này dừng lại đi, khó tránh khỏi làm ồn đến hàng xóm."
"Vâng."

"Giá!"
Rèm cửa sổ bị gió cuốn lên, Tiêu Ấu Thanh thoáng nhìn thấy trường phiên của tiệm chân Tân Thành: "Canh giờ còn sớm, Vương gia có muốn đi phủ Bá tước Sơn Âm không? "
Vệ Hoàn nghiêng người, cuộn rèm lên: "Hôm nay sao? "
"Thuận đường." Thấy nàng do dự, liền nói: "Nếu Vương gia sợ mất lễ tiết, trên xe phía sau..."
"Không cần." Lại hướng ra ngoài nói: "Lục tử, đi phủ Bá tước Sơn Âm.

"
"Vâng."
Khai Quốc Bá phủ cùng Khai Quốc Công phủ đều ở Tân Thành, cách nhau không xa.
"Đó không phải là...!xe ngựa của Triệu vương?" Trước cửa phủ Bá tước Sơn Âm, Vệ Hoàn nhìn chiếc xe ngựa biến mất khỏi đầu ngõ.
Tiêu Ấu Thanh cũng nghi hoặc: "Triệu vương đến phủ Bá tước Sơn Âm làm gì?"
Bên kia, nô tài trong phủ lại nhìn thấy khung xe của Tứ Mã, ngoan ngoãn trở về báo tin.
Đến khi một nhà Sơn Âm bá vội vàng ra cửa chào đón: "Sở vương gia.

"
"Gia gia, cữu cữu."
"Kính Sở vương, kính Sở vương phi.

"
"Bên ngoài gió lớn, gia gia làm sao lại đi ra?"
"Biết được Vương gia cùng Vương phi đến, lão đồng làm sao có thể ngồi yên được, lão đồng vui mừng a, mấy năm không gặp, Vương gia đã thành gia rồi."
"Cho nên tôn nhi liền dẫn Vương phi đến thăm ngài."
"Kính Sơn Âm Bá, ra mắt gia gia, cữu cữu."
Sơn Âm Bá mừng rỡ: "Một đôi vừa có lễ tiết vừa đôn hậu a, được được được, đều tốt, mau đi vào, nước trà đã sớm chuẩn bị xong.

"
"Được." Vệ Hoàn sợ Tiêu Ấu Thanh mới vào phủ bá tước sẽ cảm thấy xa lạ, liền không rời một bước mang theo nàng.
Ngồi ở Trung đường hàn huyên vài câu: "Gia gia, mới vừa rồi tôn nhi nhìn thấy xe ngựa của Triệu vương, là hắn đến phủ sao?"
"Nhưng cũng không phải a, Triệu vương mang theo một đống lễ muốn..."
"Khụ khụ!" Sơn Âm Bá đưa tay lớn tiếng ho khan, lại lạnh ý liếc Hiếu Nghĩa một cái.
"Cha..."
"Nhờ phúc của Lục vương, lão đồng có thể khôi phục tước vị, Triệu vương đến đây cũng bất quá là vì những chuyện không quan trọng này."
"Thì ra là như vậy." Tiêu Ấu Thanh đoán được đại khái, Vệ Hoàn cũng biết có ẩn tình khác, nhưng ông ngoại không chịu nói, liền có đạo lý của hắn, tóm lại nàng biết ông ngoại không có khả năng hại nàng.
"Phụ thân, là biểu ca tới sao?" Lý Lâm Tuyên nghe được động tĩnh, cũng chạy tới Trung đường.
Trung đường ngồi đầy người, rất náo nhiệt, có người nàng thích gặp, cũng có người nàng không thích.
"Lâm Tuyên, không được vô lễ." Mặc dù được Sơn Âm Bá lén cưng chiều, nhưng ở trước mặt người khác vẫn nghiêm túc như trước.
Lý Lâm Tuyên đành phải tiến lên: "Sở vương, Sở vương...!Phi.

"

Vệ Hoàn từ ngồi từ trên ghế đứng dậy: "Như vậy chẳng phải là quá xa cách đi, bảo ta một tiếng là biểu ca này thật khó làm.

"
Khai Quốc Bá phủ nửa năm, chưa nói đến vui vẻ, nhưng cũng tự do, lúc đó tiểu cô nương này cả ngày vây quanh nàng, đem đến ầm ĩ đồng thời cũng đe đến quan tâm nàng, thiếu nữ ngày xưa nay đã trưởng thành: "Ba năm không gặp, biểu muội cũng đã trưởng thành rồi.

"
"Biểu ca còn không giống lúc trước, trước kia khi đi ta nhớ rõ ngươi cũng cao như ta, hiện giờ..." Nàng ngẩng đầu, sau đó lại liếc Sở vương phi đang ngồi ngay ngắn một bên.
"Giới thiệu với ngươi..."
"Ta biết nàng ta!" Thái độ của Lý Lâm Tuyên lúc này lạnh xuống: "Phủ Huân Tước mới trong thành cũng không tính là nhiều! "
"Tuyên nhi, không được làm càn, Vương phi..."
Tiêu Ấu Thanh cũng đứng dậy, giơ tay ngăn cản lời Sơn Âm bá nói: "Biểu muội, phải không? "
Mùi lửa tràn ngập ở Trung đường, mặc dù thân là Bá Tước quốc gia, nhưng cũng sợ quyền thần Tiêu thị kia, Lý Lâm Tuyên được nuôi dưỡng ở trong phủ, rất nhiều chuyện cũng không biết: "Vương phi, tiểu hài tử không hiểu chuyện, mạo phạm ngài.

"
Khó xử, Vệ Hoàn đành phải quay đầu lại nói với Tiêu Ấu Thanh: "Ta đến thăm gia gia, ngươi đây là làm cái gì? "
Rốt cuộc là ai mang theo lửa nóng tới gây chuyện đã rất rõ ràng, Sở vương ngược lại thiên vị làm cho Tiêu Ấu Thanh có chút không thoải mái: "Vương gia, thiếp đột nhiên nghĩ đến lần trước Quý phi nương tử nói Lâm Tuyên biểu muội có tâm tư, muốn vào Sở vương phủ.

"
"..." Vệ Hoàn nhìn không rõ nàng: "Không phải ta đã sớm nói với ngươi sao, hơn nữa biểu muội nàng là nữ nhi duy nhất của gia gia nhà ta, sao có thể vào phủ làm thiếp.

"
"Vương gia nếu thích, thiếp có thể nhường ngôi vị Vương phi, lui về vị trí bên phải làm thiếp."
"Vương gia, Vương phi, chuyện này là không thể được." Sơn Âm Bá hoảng hốt nói.
"Ngươi! Ngươi đi theo ta!" Nàng kéo tay Tiêu Ấu Thanh, phủ bá tước cũng không có thay đổi gì lớn so với lúc trước, nàng liền quen thuộc mang người đi.
"Không phải ngươi kêu ta đến bái phỏng gia gia sao, hiện giờ ngươi cùng một hài tử giận dỗi cái gì?"
"Nàng ta là một hài tử?" Vốn không tức giận, không biết vì cái gì, nghe thấy lời nói này của Vệ Hoàn, nàng liền đột nhiên tức giận: "Vậy ngươi tính là cái gì vậy? "
Trước kia Tiêu Ấu Thanh vẫn ôn nhu với nàng, bây giờ đột nhiên sắc bén lại làm cho nàng sinh ra một tia sợ hãi, cổ họng lăn lên lăn xuống mà im lặng.
Nhìn ánh mắt né tránh kia, Tiêu Ấu Thanh giống như phát hiện ra điều gì đó, thì ra người này ăn cứng không ăn mềm: "Vương gia nếu muốn, liền nạp nàng đi, ta sẽ không ngăn cản, Tiêu gia cũng sẽ không.

"
"Ngươi để cho ta nạp thì ta liền nạp sao? Ngươi là ai chứ? "
"Thiếp tất nhiên là nữ nhân của Vương gia.

"
"Ta nói không phải là không, cơm này phỏng chừng ngươi cũng ăn không ngon, vẫn là về nhà ăn đi, gia gia ở chỗ này, ngày khác ta tự mình tới đây."
"Vương gia đang giận ta?"
"Ta giận chính mình!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.