Cúp điện thoại, Chu Lâm dựa người vào lưng ghế chờ đợi, đợi con sói xảo quyệt rời khỏi hang động.
"Thời gian đúng là không còn sớm." Lựa một chai rượu yêu thích, Lạc Thương cầm theo chai rượu đi lên lầu, mở cửa phòng ra, ông thích thú nhìn Niệm Nô đang ngồi trên nệm ngóng trông mình.
"Tiểu Yến ngoan, con làm rất tốt. Ba có phần thưởng cho con đây." Nói xong, ông khui nắp chai rượu ra đưa cho Niệm Nô.
Niệm Nô vui vẻ uống một ngụm rượu rồi vòng tay qua cổ Lạc Thương, đưa môi mềm ép vào môi ông, truyền rượu vang từ trong miệng mình cho ông. Đây là kết quả huấn luyện của Lạc Thương, ông chỉ cần ra hiệu bằng tay thì Niệm Nô sẽ ngoan ngoãn làm theo ý ông muốn. Chẳng hạn như bây giờ. Nuốt xuống một ngụm rượu yêu thích, ông đưa tay vỗ vỗ mông cô bé. Ngay lập tức Niệm Nô sẽ cởi khoá quần ông ra, cúi đầu ngậm lấy côn th*t vào trong miệng liếm mút, đầu lưỡi quấn quanh thân côn, bàn tay nhỏ xinh nắn bóp hai viên thịt bên dưới, đợi khi cặp mông tròn lại bị vỗ nhẹ lần nữa, Niệm Nô mới nhả côn th*t ngậm trong miệng, hai giạng chân ra để nơi ướt át cắn nuốt côn th*t cứng rắn, sau đó bắt đầu nhấp nhổm lên xuống.
Khi Lạc Thương đang sảng khoái hưởng thụ cảm giác mê hoặc, tiếng điện thoại di động trên bàn đột nhiên vang lên. Mở mắt ra, ông cũng không bảo Niệm Nô dừng lại động tác, đưa tay cầm điện thoại nhìn lướt qua, đến khi chuông điện thoại sắp tắt mới nhấn nút tiếp nhận cuộc gọi.
"Có chuyện gì?" Tiếng người bên kia điện thoại vô cùng gấp gáp, nghe xong một câu, sắc mặt bình tĩnh của Lạc Thương liền lạnh xuống một phần, bàn tay nắm điện thoại cũng siết chặt lại.
"Hay lắm, giỏi cho một thằng con rể không biết trời cao đất dày! Muốn đấu với ba vợ của mày sao?"
Nheo mắt, Lạc Thương cười khinh thường nói, đưa mắt nhìn Niệm Nô. Không biết nghĩ đến chuyện gì thú vị, khóe môi nở cười vô cùng tà ác, ông cầm lấy một quả trứng tình thú và một lọ thuốc từ trong ngăn kéo ra, mở nắp lọ thuốc, ông đổ thuốc lên vỏ ngoài của quả trứng, sau đó động thân kịch liệt đâm mạnh vào u cốc.
Đâm không chút thương tiếc mãi cho đến khi bắn ra, đợi dư âm lên đỉnh kết thúc, ông mới chậm rãi rút côn th*t, đưa ngón tay vào u cốc móc tinh dịch chảy ra ngoài hết, sau đó không để u cốc khép kín lại đã nhét quả trứng vào thật sâu bên trong.
"Tiểu Yến ngoan, nhớ không được lấy trứng ra, đợi một lát nữa, chắc chắn sẽ có người đến tìm con. Khi đó con phải đi theo hắn biết không, còn nhớ những gì ba dạy không?"
Thấy Niệm Nô gật đầu, ông mới nở nụ cười hòa ái, đưa tay xoa đầu cô bé:
"Chỉ cần con có thể làm được như vậy, sau này ba sẽ yêu thương tiểu Yến nhất, sẽ đón tiểu Yến về sống chung với ba mãi mãi. Chịu không?"
"Tiểu Yến sẽ làm theo lời ba. Tiểu Yến muốn sống chung với ba." Niệm Nô cọ đầu vài tay ông.
"Tốt. Ba có việc phải đi làm. Con nhớ mặc quần áo vào, nằm yên trong này chờ đợi."
Nói xong, Lạc Thương xoay người mở cửa phòng bước ra, trong mắt loé lên tia sát khí.
Chu Lâm ngồi chờ hơn nửa tiếng mới thấy chiếc xe đen quen thuộc của Lạc Thương chạy ngang qua, đưa tay xoa mắt xốc lại tinh thần, hắn khởi động máy lái xe chạy về hướng ngược lại. Lần này chạy ra mở cửa vẫn là bà Triệu:
"Cậu Lâm, ông chủ vừa mới đi công chuyện rồi. Không biết cậu có chuyện gì mà quay lại đây vậy?"
Chu Lâm chỉ nhàn nhạt nói:
"Tôi để quên đồ."
Nói xong, Chu Lâm gạt tay bà Triệu ra, nhanh chóng đi vào biệt thự, mặc cho bà Triệu hớt hải ngăn cản.
"Cậu không thể tự tiện đi vào đây khi không có lệnh của ông chủ. Cậu Lâm..."
Bước chân không hề dừng lại đi lên lầu, Chu Lâm lạnh lùng nói:
"Nếu bà còn nói nhiều, tôi không ngại khiến bà im lặng mãi mãi đâu."
Tức thì, bước chân của bà Triệu liền khựng lại, bình thường bà thấy Chu Lâm rất lễ độ với ông chủ tịch, cũng rất khách sáo với bà, cho nên bà mới không sợ hắn. Mà lúc này đây, giọng nói của Chu Lâm rất lạnh, không chứa một chút tình cảm giống y chang lúc ông chủ tịch muốn trừ khử người nào đó. Rùng mình, bà Triệu không dám nói thêm một lời nào nữa.
Cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh của hắn, bà Triệu vội vàng móc từ trong túi áo, lấy một chùm chìa khóa phòng ra đưa cho Chu Lâm.
Thử đến cái thứ ba mới thành công mở cửa phòng ra, trái tim Chu Lâm đập thình thịch, trong khoảnh khắc có một chút chần chừ, nhưng cũng chỉ là giây phút thoáng qua mà thôi.
"Yến Yến."
Nhìn gương mặt đỏ hồng đang nhắm mắt ngủ, Chu Lâm nhỏ giọng gọi một tiếng, hắn không muốn đánh thức em ấy, cho nên rất cẩn thận bế Niệm Nô ngã vào lòng mình, bước chân vững vàng rời khỏi biệt thự.
Nhẹ nhàng đặt Niệm Nô nằm ở dãy ghế sau, Chu Lâm cởi áo vest trên người đắp lên người cô, nhìn một lượt, cảm thấy không có gì khiến em ấy khó chịu hắn mới đóng cửa xe, đi tới ghế lái ngồi xuống, chạy xe ra đường.