"Chủ nhân." Sau khi rơi xuống đèo, Dục Niệm Nô liền tan thành chất lỏng trườn lên, bám vào gầm xe cảnh sát trở về thành phố. Sau đó lại hack vào hệ thống bán vé máy bay, đặt một vé sang nước ngoài cho Chu Yến. Vì vậy, mặc cho cảnh sát có tìm kiếm dưới vực đèo thế nào cũng không tìm ra một chút manh mối, giống như mọi thứ đã bị bốc hơi vậy.
Lúc Niệm Nô đang nằm trong khoang nạp năng lượng, máy bay chở Chu Yến đã cất cánh, chắc chắn bây giờ cô gái nhỏ đang sống với ba mẹ.
Một tháng sau, Niệm Nô mới nghe thấy tiếng gọi của chủ nhân, Niệm Nô lập tức tràn ra khỏi khoang, quỳ dưới sàn chờ mệnh lệnh.
"Thấy rõ người trong ti vi chứ? Quyến rũ hắn. Hắn thích kiểu trong sáng xinh đẹp. Ta sẽ cho hắn một người khiến hắn nhớ mãi không quên." Dương Lan cười thật tươi nhìn chằm chằm vào diễn viên đóng vai đế vương trên phim.
"Tuân lệnh chủ nhân." Sau khi dùng ra đa quét kỹ người trên màn hình, Niệm Nô lập tức đáp lời.
------
"Đây là kịch bản của đạo diễn Văn?" Đồng Khải Tuấn lười nhác nhìn kịch bản trên tay người đại diện.
Người đại diện của hắn là một bà cô nghiêm khắc hơn ba mươi tuổi, tuy vẻ mặt và dáng người không tồi, nhưng loại phụ nữ cổ hủ như Triệu Chi, Đồng Khải Tuấn hắn không dám trêu, ai biết cô ta có thắt cổ uy hiếp hắn chịu trách nhiệm không... Tốt nhất là kiếm một cô nàng phóng khoáng biết điều thì ổn hơn.
"Ừ. Đạo diễn Văn đã chọn anh làm nam chính. Còn nữ chính, đạo diễn Văn còn đang tìm kiếm." Triệu Chi gật đầu, đặt kịch bản lên bàn.
"Nếu tôi nhớ không lầm, nhân vật nữ chính lần này là một cô mù, xem ra đạo diễn Văn đang đi lang thang ở đâu đó tìm diễn viên rồi." Đồng Khải Tuấn chống cằm cười mê người.
-----
Lần này, Dục Niệm Nô cũng lên mạng hack vào công ty giải trí Thiệu Ảnh, thông tin bảo mật của mục tiêu liền hiện ra trước mắt. Hắn tên là Đồng Khải Tuấn, nhờ có ngoại hình nổi bật và gia thế hiển hách, cộng thêm thiên phú diễn xuất, hắn vui vẻ dạo chơi trong giới điện ảnh. Xem thêm hàng loạt scandal tình ái của Đồng Khải Tuấn, trong đầu Niệm Nô dần dần hình thành từng bước tiếp cận mục tiêu.
Mười ngón tay lướt trên bàn phím, Niệm Nô điều tra kỹ thông tin về cha của Đồng Khải Tuấn, không ngờ người này là một trong số những người từng tới Giang Tây với Lạc Thương. Chỉ cần Niệm Nô từng nhìn qua, chắc chắn sẽ không quên. Ông ta tên là Đồng Bác, chủ tịch tập đoàn Tri Âm, tập đoàn chuyên về sản xuất đạo cụ và nhạc cụ. Điểm nổi bật mà Niệm Nô nhắm tới chính là hằng năm ông ta sẽ khuyên góp một phần ba lợi nhuận cho các cô nhi viện. Nhìn danh sách những cô nhi viện từng được ông ta giúp đỡ, Niệm Nô khoanh tròn vào dòng chữ Cô nhi viện Ánh Sáng. Đây là cô nhi viện khuyết tật dành cho người mù, Niệm Nô chọn nó vì hai nguyên nhân, người mù sẽ không nhìn thấy người khác ra sao, có ngoại hình như thế nào, cho nên khi gặp một người mù, bản năng phòng bị của họ sẽ ít hơn, nguyên nhân còn lại đương nhiên là vì kịch bản sắp tới mà mục tiêu chuẩn bị tham gia.
Tiếp tục xem xét thêm năm phút, giờ tới ga xe lửa là 9 giờ sáng nay, viện trưởng cô nhi viện Ánh Sáng sẽ dẫn theo học sinh ưu tú nhất của cô nhi viện tới tập đoàn Tri Âm để cảm ơn cha của Đồng Khải Tuấn.
Ngồi xem thêm vài thông tin cho đến gần 9 giờ, Niệm Nô mới bắt taxi ra ga xe lửa. Vì ngoại hình xinh đẹp lạnh lùng như búp bê, tài xế xe liên tục nhìn lén Niệm Nô qua kính chiếu hậu.
"Cô ra đón người thân sao?" Tài xế xe rất hay nói chuyện để thả lỏng tâm trạng cho khách, vậy nên nín nhịn một hồi, anh ta cũng quyết định lên tiếng.
Đưa đôi mắt xám nhìn chằm chằm tài xế, mãi đến khi anh ta đỏ bừng cả mặt, Niệm Nô mới "Ừ" một tiếng.
Cười khan, trong lòng anh tài xế muốn cào đầu bứt tóc để tìm thêm chút dũng khí nói chuyện với người đẹp, nhưng nhiều lần há miệng lại không thể nói ra được chuyện gì, cuối cùng anh ta cũng nói ra miệng: Hỏi tên cô là gì thì bị tiếng còi xe lửa át đi. Dừng xe, trong lòng tài xế cay cú ghê gớm, lúc thanh toán xong, mặt anh ta ỉu xìu như bị giựt tiền vậy. Niệm Nô là người máy, đương nhiên thính giác xa hơn người thường, câu hỏi của tài xế Niệm Nô vẫn nghe rõ.
"Dục Niệm Nô." Nói xong, Niệm Nô liền quay người đi vào dòng người đông đúc ở ga xe lửa.
Sau lưng Niệm Nô, anh tài xế thẫn thờ nhìn theo không chớp mắt, đến khi không còn thấy mái tóc bạch kim sáng lạnh ấy mới thôi. Đóng lại cửa xe, anh ta than thở:
"Người ơi gặp gỡ làm chi
Trăm năm có biết duyên gì hay không?
Gặp nhau một chớm mùa đông.
Giật mình đáy mắt duyên nồng đã giao."
"Dục Niệm Nô."
"Aizz, người đã đẹp, tên còn lạ. Niệm Nô, anh yêu em mất rồi."
Đang dùng ra đa dò xét trong đám người, Niệm Nô nghe được những lời tài xế nói, trong đầu thầm nghĩ.
"Thật là một người dễ quyến rũ, không có sức kháng cự trước sắc đẹp. 1 sao."