Khi tiếng cửa phòng khép lại, đôi mắt Dục Niệm Nô liền mở ra, đồng tử đỏ lên rồi trở về màu đen bình thường. Ở khách sạn Niệm Nô đã nghe thấy tiếng gọi di động của mục tiêu, người thông minh như Chu Lâm làm sao không phát hiện ra cơ mình khác thường là do bị tính kế, nếu chỉ là thuốc kích dục bình thường, Chu Lâm đương nhiên có thể nhịn được, nhưng loại thuốc này lại nằm ngoài sự khống chế của hắn.
Tuy mục tiêu đối xử với em gái Chu Yến rất tốt, nhưng cũng chỉ là tình cảm anh em đơn thuần. Nếu không có đã kích lớn, e rằng không có khả năng khiến mục tiêu thay đổi suy nghĩ, cái Dục Niệm Nô tính chính là khiến mục tiêu cảm thấy có lỗi với Chu Yến. Quan tâm nhiều hơn, bù đắp nhiều hơn, tiếp đó sẽ là theo dõi từng cử chỉ của Niệm Nô, sau khi đã thói quen chú ý và quan tâm một người, tình cảm trong lòng sẽ dần dần thay đổi.
Đương nhiên cho dù không thay đổi, Niệm Nô cũng dùng biện pháp làm tình cảm này biến chất.
Bên kia bệnh viện, Khang Điền vừa cầm bảng xét nghiệm của Chu Lâm, vừa gọi điện thoại nói chuyện với ai đó.
"Anh điều tra hành trình của Trương Trình và Thái Hoa cho tôi. Còn nữa, bảo Ai hack vào hệ thống camera của khách sạn Thái Hoa, những gì liên quan đến Chu tổng đều phải xóa sạch và giữ lại một phần gửi qua máy tính cho tôi.
Ừ. Nhớ cẩn thận."
Cúp máy, Khang Điền cười lạnh, công ty AP này đúng là được Chu tổng cho ít nhan sắc thì liền coi mình có bản lĩnh thật.
Nhìn Chu Lâm đang nằm hôn mê trên giường, Khang Điền đột nhiên nhớ tới Chu Yến, không biết cô bé có sao không?
Đợi chờ khoảng một tiếng, Chu Lâm mới nhăn mày tỉnh lại, cả cơ thể đều căng cứng khó chịu.
"Chu tổng anh tỉnh rồi."
Khang Điền đang gõ gõ máy tính sát bên liền đứng dậy đi tới.
"Ừ. Tại sao tôi lại nằm trong bệnh viện?!" Đôi mắt Chu Lâm khẽ đảo quanh phòng bệnh, cơn mệt mỏi làm hắn nhịn không được đưa tay xoa trán.
"Chu tổng không nhớ gì sao?" Khang Điền nhắc nhở.
"Nhớ?" Nheo mắt, vô số hình ảnh điên cuồng tựa như hồng thủy tái hiện lên trong đầu Chu Lâm, sắc mặt hắn liên tục thay đổi, không thể tin, áy náy, phẫn nộ và cuối cùng là may mắn, may mắn bản thân không...
Nhắm chặt mắt, hai bàn tay thon dài siết chặt lại, đến nỗi khớp xương kêu rắc rắc. Một phút sau, khi mở mắt ra, hắn đã điều chỉnh lại tâm trạng của mình, giọng nói lạnh nhạt như thường ngày.
"Tôi muốn trong vòng mười ngày khiến công ty AP và khách sạn Thái Hoa biến mất khỏi thành phố Hồ Nam."
"Được. Chu tổng." Khang Điền đáp, hắn ta đã đi theo Chu Lâm hơn mười năm, đương nhiên nhận ra sát khí trong giọng nói của tổng giám đốc.
"Em ấy...sao rồi?" Chu Lâm cảm thấy bàn tay dường như còn vương lại xúc cảm mềm mịn ẩm ướt, trong mắt xẹt qua tia lo lắng.
"Cảm xúc của Yến Yến không được ổn, tôi đã đưa em ấy về nhà Chu tổng. Giờ có lẽ Yến Yến vẫn còn ngủ."
Nhắc đến Chu Yến, trên mặt Khang Điền cũng hiện lên vẻ lo lắng.
"Đưa tôi về nhà. Tôi muốn gặp em ấy."
"Để tôi đi làm thủ tục xuất viện."
Là trợ lý số một của Chu Lâm, hiệu suất làm việc của Khang Điền rất nhanh chóng, chỉ đi ra ngoài năm phút đã trở lại phòng bệnh đưa Chu Lâm về nhà.
Ngồi gác tay lên cửa xe, Chu Lâm thẩn thờ nhìn ánh đèn chớp chớp của từng biển hiệu treo trên tường, khung cảnh lướt qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã chạy vào con đường quen thuộc.
Biết tin hắn về, Lạc Ân mặc áo ngủ cười nhẹ đi ra đón.
"Anh đã về."
Chu Lâm "ừ" nhẹ một tiếng, tâm trạng vẫn không thể yên tĩnh như vẻ ngoài biểu hiện.
"Em lên phòng ngủ trước đi, một lát nữa anh lên."
Lạc Ân ngạc nhiên đưa mắt nhìn chồng mình, giác quan cho cô ta biết tâm trạng của Chu Lâm không tốt, đắn đo một chút, Lạc Ân cười dịu dàng:
"Vậy em ở trên phòng đợi anh."
Nói xong, Lạc Ân còn săn sóc cầm áo khoác của Chu Lâm rồi mới đi lên lầu, cửa phòng đóng lại, cô ta đưa áo khoác lên mũi ngửi, mùi hương quen thuộc lập tức tràn vào.
Đây là mùi của Chu Yến!
Nhớ lại tình cảnh lúc nảy, vẻ mặt xinh đẹp của Lạc Ân lạnh xuống, Chu Lâm không về phòng mình, chẳng lẽ...
Đôi mắt Lạc Ân hiện lên sự ghen tuông, lúc nào cũng Chu Yến Chu Yến, nó đâu phải là con nít đâu mà ra vẻ sợ người lạ, nó muốn níu kéo sự chú ý của Chu Lâm thì đúng hơn. Cơn tức giận trào lên, Lạc Ân nhẹ đẩy cửa ra nhìn xuống dưới, quả nhiên không thấy Chu Lâm, anh ấy chắc chắn lại tới phòng Chu Yến.
Lạc Ân nhẹ nhàng đi xuống phòng, nghiêng tai lắng nghe tiếng động trong phòng Chu Yến.
"Anh có lỗi với em." Chu Lâm đứng đầu giường, nhìn gương mặt ngủ không yên ổn của em gái, trái tim cảm thấy tội lỗi không thể nào gánh nổi, ép đến mức hắn cảm thấy khó thở.
"Anh hứa sẽ không bao giờ làm em tổn thương thêm một lần nào nữa. Anh nguyện dùng cả đời này chuộc lỗi với em." Nói xong câu này, Chu Lâm quỳ gối xuống trước giường của em gái. Bàn tay nắm lấy bàn tay cô xem như sự hứa hẹn.
Ở bên ngoài, vẻ mặt Lạc Ân hiện lên sự không thể tin, sự ghen tuông như muốn đánh sập lý trí, cô ta muốn xông vào chất vấn, cô ta muốn... Thở sâu một hơi, Lạc Ân trở về phòng đắp chăn ngủ, chỉ cần chờ đến sáng...Chu Yến. Mày giỏi lắm.