Nữ Tôn Chi Y Nữ Sủng Phu

Chương 19: ​





Người dịch: Giang Uyển Quỳnh
Dung Khanh bình tĩnh hơn nhiều.

Chàng nắm tay lại muốn đấm vào mặt Tạ Tĩnh Hoa.

Tạ Tĩnh Hoa liên tục xin tha rồi nhân tiện lấy một phong thư đưa cho Dung Khanh:
- Ngươi xem cái này thì tâm trạng có lẽ sẽ tốt hơn một chút đó.
Dung Khanh mở phong thư ra thì thấy đây là phong thư tốt nhất mà mẫu hoàng gửi, bên trong nói là Lam Nhiễm có công trị dịch, đặc lệnh đảm nhiệm chức thái y, luận công ban thưởng.
Dung Khanh vui vẻ, miệng không ngăn được mà mỉm cười.

Dung Khanh đem thư nhìn thêm một lần lại một lần.

Tai chàng đỏ lên.

Chàng mang thư để ở ngực.
Tạ Tĩnh Hoa sờ sờ cái mũi trêu đùa:
- Được rồi, ngươi lớn như vậy rồi còn làm ra vẻ thẹn thùng dễ thương nữa.

Thật làm người ta cảm thấy rùng mình.
Dung Khanh bình tĩnh nhìn nàng một cái.

Tạ Tĩnh Hoa tưởng tượng tới việc lên kinh thành sẽ bị Dung Khanh chi phối thì liền trốn ra khỏi phòng.
Ngược lại với Ngụy phủ, sau khi trải qua lễ rửa tội dịch bệnh, dân chúng ở huyện Thanh Bình nghênh đón "Ngày của hoa" mỗi năm một lần.

Người dân ai nấy đều vui vẻ, tinh thần phấn chấn, bày bán hàng quán, trông vô cùng náo nhiệt.
Sắc trời sẩm tối, hoa đăng treo bên đường trở nên rực rỡ.

Dịch bệnh trị tận gốc, có công lớn nhất phải nói đến Lam Nhiễm.


Ngay cả Dương Khang cũng được hưởng tiếng thơm một phen.
Trong phòng Lam Nhiễm, nên đã được thắp lên.

Dương Khang rất tri kỷ mà tặng một tiểu thị yêu kiều thướt tha cho Lam Nhiễm.

Đáng tiếc Lam Nhiễm là một kẻ lỗ mãng.

Tiểu thị phụ trách hầu hạ quần áo, tắm rửa nhưng mọi chuyện Lam Nhiễm đều tự mình làm lấy.
Tiểu thị bưng trà vào thì thấy mặt mày Lam Nhiễm như họa mang theo ánh nến lay lắt.

Khuôn mặt nàng nhu hòa không ít, mắt nhìn tờ giấy trắng trước mặt.

Nàng cầm bút lông trên tay.

Càng nhìn càng giống trích tiên giai nhân hạ phàm.
Lúc này cả trái tim Lam Nhiễm đều đặt ở trang giấy trước mắt.

Nàng chỉ còn thấy trên trang giấy xuất hiện gương mặt mỉm cười của Dung Khanh.

Khóe miệng Lam Nhiễm gợi lên một độ cung.

Tay nàng không khống chế được mà viết tên Dung Khanh xuống.

"Khanh Khanh, Khanh Khanh", bất tri bất giác mà nàng viết không ít.
Lam Nhiễm đỏ mặt nhớ tới khi ở trong sơn động, lần đầu tiên cảm xúc của nàng lộ ra ngoài, nàng đã gọi chàng là Khanh Khanh.
Tiểu thị dù đã nhìn dung nhan của Lam Nhiễm quen rồi nhưng tối nay, nàng có chút khác biệt.

Mặt mày mang theo ấm áp dịu dàng, Có lẽ là hắn bị ánh nến mê hoặc đôi mắt nên ngực đập thình thịch không ngừng.

Hắn đi từng bước tới gần Lam Nhiễm.

Mặt đỏ bừng, hắn trộm nhìn sườn mặt hoàn mỹ của Lam Nhiễm.
Lam Nhiễm có thể nói là thê chủ hoàn mỹ ôn nhu nhất được chọn trong lòng nam tử.

Nàng không chỉ giữ mình trong sạch mà ngay cả việc đọc y thư cũng bị người truyền xa.

Tiểu Thị không khỏi có chút tâm tư, trong lòng si mê mặt của Lam Nhiễm.
Lam Nhiễm hơi cau mày: "Mình phải làm sao mới mời được Dung Khanh ra đây? Lúc trước, mình quá mức mẫn cảm rồi.

Thời đại này, tâm tính của nam tử đều tinh tế.

Mà từ trước đến nay có gì thì mình nói đó.

Hôm đó vì bị cay mắt mà nhất thời thất lễ, chỉ sợ là làm tổn thương hắn rồi."
Tiểu thị căng thẳng, ngón tay sắp tới gần Lam Nhiễm thì nàng cảm giác có người tới gân nên theo bản năng mà đem tay áo che lại giấy trắng.

Nàng nhăn mày, ngước nhìn tiểu thị, lạnh lùng nói:
- Đi ra ngoài.
Quanh thân Lam Nhiễm có một bức tường băng ý bảo người sống chớ tới gần.

Tạ Tĩnh Hoa trực tiếp nhảy từ cửa sổ vào, hai tay run run ôm lấy.

Nàng ta ngồi đối diện Lam Nhiễm, cười tươi lộ ra hàm răng sáng long lanh:
- A Nhiễm à, ngươi nói xem cả ngày đều là một bộ tiên nhan thịnh thế lạnh lùng.

Ngươi không cảm thấy quá lãng phí sao?
Lam Nhiễm nhíu mi.


Tạ Tĩnh Hoa là người tự cảm thấy quen thân, cho dù Lam Nhiễm không để ý tới nàng thì nàng vẫn giống thuốc cao bôi trên da chó dính chặt không buông.
Đôi mắt Lam Nhiễm lấp lánh, nàng nghĩ đến việc Tạ Tĩnh Hoa và Dung Khanh trò chuyện thì thấp giọng nói:
- Ta phải làm sao mới khiến cho một nam tử vui vẻ?
Tạ Tĩnh Hoa vừa mới uống nước trà chưa kịp nuốt xuống đã phun ra hết.

Giọng nói run run, hai tròng mắt của nàng ta ngơ ngác nhìn Lam Nhiễm:
- Ngươi, ngươi nói cái gì? Lặp lại một lần nữa đi.

Hẳn là tai ta không điếc đâu.
Lam Nhiễm môi nhẹ nhấp, chỉ cảm thấy lỗ tai nóng rực, đầu óc choáng váng.
Tạ Tĩnh Hoa vừa thấy tai Lam Nhiễm đỏ rực thì đột nhiên cười, xoa xoa tay.
"Như thế quá tốt.

Mục tiêu trông có vẻ đã thông suốt rồi."
Tạ Tĩnh Hoa nhẹ nhàng ôm lấy cổ Lam Nhiễm, thấp giọng nói:
- Tỷ muội, ngươi tìm đúng người rồi.

Chỉ hỏi về việc của nam tử thôi thì ai có thể bằng nhân vật làm mưa làm gió ở trên kinh như ta chứ.

Ta nói ngươi nghe này, biểu đệ của ta từ nhỏ rất thích hoa đăng, đom đóm, còn thích ăn vặt, thích nơi nhiều người náo nhiệt.

Tỷ muội, hôm nay là "Ngày của hoa".

Đây là cơ hội tốt đó, còn không mang theo biểu đệ của ta đi chơi.
Cả người Lam Nhiễm cứng đờ, đột nhiên trên mặt đỏ lên, nàng chậm rãi mở miệng:
- Ta đã biết.
Tạ Tĩnh Hoa nhìn Lam Nhiễm, rất vui mừng đem Lam Nhiễm đẩy ra cửa, đắc ý nói:
- Ta là người thật nhiệt tình mà.
"Không đúng, hình như mình có cảm giác quên thứ gì đó.

Mình đến đây để làm gì vậy? Nghĩ không ra, thật là..

Thôi, thôi, không nghĩ nữa.

Đi tìm Tiểu Như hung dữ kia chơi vậy."
Lam Nhiễm đi về phía phòng của Dung Khanh.

Trên đường có người thấy Lam Nhiễm đều lộ ra sắc mặt hâm mộ, hành lễ với nàng.
Lam Nhiễm đứng trước cửa phòng Dung Khanh, tay không khống chế được mà cứng đờ, trong lòng phỉ nhổ chính mình: "Mình là một bác sĩ của thế kỷ 21.

Ngày thường xem bệnh cho nhiều nam tử vậy mà còn bận tâm cái gì nữa."
Lam Nhiễm hít vào một hơi, vừa định gõ cửa phòng thì tiếng "kẽo kẹt" vang lên.

Cửa phòng mở ra.
Dung Khanh cười tươi bước ra.

Lam Nhiễm mở to mắt, ngơ ngác nhìn Dung Khanh.

Nàng cảm thấy toàn bộ thế giới như sáng lên.
Dung Khanh vốn định ra cửa để giải sầu, thì không ngờ lại đụng phải Lam Nhiễm.
Lam Nhiễm ngước mắt nhìn Dung Khanh so với nàng thì cao hơn không ít, mặt mày càng thêm tinh xảo kinh người, một bộ tinh xảo phong mắt hơi hơi giơ lên, mang theo mị lực chỉ thuộc về Dung Khanh.
Lam Nhiễm cảm thấy mặt mày Dung Khanh nẩy nở rất đẹp, rõ ràng là vừa gặp qua lại phát hiện như là đã lâu chưa thấy.
Lam Nhiễm bình tĩnh nhìn Dung Khanh.

Dung Khanh phục hồi tinh thần lại, ngón tay hơi run.

Thân mình bởi vì quá khẩn trương mà còn run rẩy.

"Mình không trông kỳ quái chứ? Thật muốn điên mà.

Sao A Nhiễm lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình thế này? Hôm nay mình trang điểm hẳn là còn được nhỉ? Sao nàng lại không nói gì cả? Mình cảm thấy hoảng loạn quá."
"Không phải là vì mùi hương trên người mình chứ? Hẳn là không phải rồi.

Mình đều là dùng mùi hương thoang thoảng của thuốc tắm mà.

Chẳng lẽ, nàng nhìn ra mình béo.

Hôm qua mình mới rèn luyện mà.

Chắc là không đâu."
"Chẳng lẽ vì hôm qua mình vận động nhiều nên trên người có mồ hôi.

Không được.

Nếu nàng bước đến, mình sẽ dẫn đầu xuất kích."
Lam Nhiễm nhìn Dung Khanh run run thì nhẹ giọng nói:
- Trước đây là ta sai.

Hôm nay là "Ngày của hoa", ta muốn mời ngươi cùng ra ngoài chơi.

Nếu người ngươi không khỏe thì chờ sau này..
Dung Khanh cứng đờ, nâng mắt nhìn Lam Nhiễm.

Chàng có chút kích động, không chờ Lam Nhiễm nói xong thì nắm lấy tay nàng, mắt mở to:
- Không có, ta khỏe lắm.

Chúng ta đi thôi.
Khóe miệng Lam Nhiễm nhẹ nhấp, ngón tay lành lạnh chạm khẽ trán Dung Khanh.

Dung Khanh nhìn Lam Nhiễm.

Bước chân của Dung Khanh có chút loạn.

Chàng nhẹ nhàng dựa vào người Lam Nhiễm.

Dung Khanh đỏ mặt, nhanh chóng đứng thẳng.
Lam Nhiễm nghiêm túc nhìn Dung Khanh, theo bản năng muốn xoa tóc Dung Khanh nhưng hiện tại Dung Khanh đã cao hơn nàng rồi.

Tai nàng đỏ lên, vội thu tay lại.
Dung Khanh nhìn qua Lam Nhiễm, vừa lúc chạm phải tầm mắt của nàng.

Trong lòng Lam Nhiễm vui thích, khóe miệng cong lên:
- Đẹp không?
Dung Khanh ngơ ngác gật gật đầu:
- Đẹp..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.