Nữ Tôn Chi Y Nữ Sủng Phu

Chương 2: ​





Người dịch: Giang Uyển Quỳnh
Ánh mặt trời xuyên qua song cửa sổ.

Dung Khanh nằm trên giường, lông mi run lên, ngón tay cử động vài cái.

Chàng mở mắt ra muốn đứng lên nên động nhẹ vào vết thương.

Chàng lấy tay chống người dậy, mê mang nhìn bốn phía.

Dung Khanh nhìn cách sắp xếp trong phòng.

Chàng thấy cách đó không xa có sách y cùng với dược liệu được để gọn gàng theo gió đưa hương bay đi.

Đột nhiên ngực đau đớn làm cho sắc mặt Dung Khanh trắng bệch.

Chàng sờ ngực mình: "Vậy là mình được người ta cứu chữa."
Dung Khanh nghĩ: "Bản thân rõ ràng là bị kẻ cắp bắn trúng tên mà rơi xuống vách núi, nhưng tại sao mình lại ở chỗ này? Mình nhất định phải sớm ngày tìm được Thần Y Cốc mà người đời tương truyền mới được.

Phụ hậu nhiễm trọng bệnh bây giờ lại hôn mê bất tỉnh.

Thái Nữ tỷ tỷ phải ở kinh thành cùng người lo việc chu toàn nên không thể rời kinh được.

Lần này mình mượn cớ ra ngoài nhưng không ngờ tới là không thể lừa được Thương Chi quý quân." Đôi mắt Dung Khanh hơi lạnh, "Hiện tại, nhị hoàng nữ do Thương Chi quý quân sinh ra cùng với Thái Nữ tỷ tỷ tranh đấu gay gắt.

Mẫu hoàng còn cần điều đình.

Thật sự phải nói không hổ là Thương Chi quý quân.

Nhưng cũng nhờ vận may của mình tốt mà có thể nhặt được cái mạng này về."
Dung Khanh tinh tế nhìn phòng trong bài trí cười khẽ: "Xem ra thật sự là chính mình mạng lớn." Chỉ là trong mắt ý cười cũng không thâm đạt, nhớ tới ở kinh thành ốm đau ở sụp phụ hậu, trong lòng liền có chút bị đè nén, ép tới không thở nổi.
Dung Khanh đứng lên đẩy nhẹ cửa ra.

Đột nhiên, chàng ngẩn ngơ, tay vẫn cầm ở trên cửa.

Chàng nhìn người trước mắt mà tim bất giác đập nhanh.


Lam Nhiễm cầm chày vừa giã thuốc vừa đảo thuốc.

Nàng nghiêm túc cầm thảo dược phân loại, khuôn mặt tinh xảo hơi ngước lên nhìn đôi mắt Dung Khanh ở đối diện.

Dung Khanh yên tĩnh đứng tại chỗ.

Chẳng phải đây là chàng đã gặp được người ở trên Tiên giới sao.

Hô hấp của chàng lập tức cứng đờ, chàng sợ là sẽ quấy nhiễu nơi ở tiên nhân.
Lam Nhiễm thấy sắc mặt của Dung Khanh bình thường thì lướt qua chàng.

Mắt nàng dừng ở trên vò thuốc, nhẹ giọng nói:
- Ngươi mới tỉnh, chờ thuốc này nấu nóng rồi uống sau.
Dung Khanh phục hồi lại tinh thần, ý thức được là nàng đang xem mình thì có chút sững sờ.

Mặt chàng đỏ thắm, lắp bắp mở miệng:
- Quần áo của ta là người..
Lam Nhiễm khẽ nhíu mày, cũng không ngẩng đầu lên mà tiếp tục động tác trong tay nói:
- Không phải.

Là người trong thôn giúp ngươi thay.
Dung Khanh ngây người nhìn thái độ lạnh nhạt của Lam Nhiễm cảm thấy quái dị.

Chàng sờ mặt mình.

Chàng đã gặp qua những người gọi là quý nữ kinh thành, nhưng nhìn thấy mặt của bản thân thì đều si tâm ái mộ.

Từ nhỏ được mọi người cưng chiều hết mực đây là lần đầu tiên Dung Khanh ở chỗ Lam Nhiễm bị ngã ngửa như vậy.

Có trong người ngạo khí của hoàng tử, chàng theo bản năng giả trang thành bộ dáng ở trong kinh thành.

Đôi mắt hơi thấm ướt, thân mình khẽ run, chàng vén tóc lộ ra vành tai trắng nõn đáng yêu, làm nũng kêu lên:
- Ta tên gọi là Dung Khanh.

Không biết phương danh của cô nương là gì?
Dung Khanh là xong tư thế chờ Lam Nhiễm ngẩng đầu thì dùng hết sức một lần giết, nhưng do vô tình động tới miệng vết thương nên làm cho khuôn mặt của chàng vặn vẹo một chút, khóe mắt không khống chế được mà run vài cái.
Lam Nhiễm im lặng nhìn Dung Khanh, giật nhẹ khóe miệng: "Người này chẳng lẽ là có bệnh, nhìn mình mắt liền giật giật."
Dung Khanh nhìn Lam Nhiễm không chịu ảnh hưởng chút nào thì xoay người lấy trộm từ áo ra một cái gương nhỏ nhìn khuôn mặt diễm lệ hoàn mỹ của mình.

Vì mất máu quá nhiều mà có chút trắng nhưng rõ ràng là rất hoàn mỹ mà.

Dung Khanh cất gương nhỏ xong rồi thì thầm nghĩ trong lòng: "Người này chắc là muốn lạt mềm buộc chặt, muốn hấp dẫn chú ý của ta.

Đúng vậy, ta là ai chứ, đệ nhất mỹ nam tử ở thượng kinh, ai nấy đều cưng chiều - Dung Khanh.

Thanh danh này đều đã truyền khắp toàn bộ Bắc Hoa rồi."
Dung Khanh trộm nhìn Lam Nhiễm đang đảo thuốc, tóc khẽ run lên đem cái mũi cao che giấu, thật sự là rất đẹp.

Dung Khanh đỏ mặt.

Đột nhiên chàng xoay người che ngực đang đập.

Chàng cảm thấy tim như muốn nhảy ra ngoài vậy.
Dung Khanh chậm rãi sờ ngực nghĩ: "Ngươi nhất định là muốn ta thích dung mạo của ngươi đây mà.

Sau đó sẽ hấp dẫn sự chú ý của ta.

Dung Khanh, phải kiên định! Ngươi là đệ nhất công tử ở thượng kinh mà, nhất định phải kiên định, đừng rơi vào cái bẫy đó."
Dung Khanh nhịn không được lại trộm ngắm Lam Nhiễm.

Đúng lúc này Lam Nhiễm cũng ngước mắt lên, tầm mắt hai bên đụng nhau.

Dung Khanh bỗng nhiên nhớ tới trước kia hoàng tỷ từng kể cho mình nghe câu chuyện.

Nhưng tình huống trong đó lại giống với mình ở hiện tại, mặt chàng đột nhiên lại đỏ lên, xoay người che ngực cố gắng kiềm chế trái tim thỏ nhỏ loạn nhịp, chàng bắt đầu bổ não: "Người này tâm cơ thật lớn.

Đầu tiên là cứu ta một mạng muốn ta lấy thân báo đáp.

Hiện tại còn mưu toan câu dẫn ta, hồng nhan họa thủy, đúng là hồng nhan họa thủy.

Dung Khanh, ngươi phải lấy lại trái tim, lấy lại trái tim."

Lam Nhiễm nhìn Dung Khanh lầm bầm lầu bầu, một lát sắc mặt trắng, một lát lại hồng.

Trong lòng nàng lo lắng, "Không thể nào, ngâm ở trong nước nóng lâu quá, hắn sẽ không bị ngốc chứ?"
Lam Nhiễm nghĩ như vậy nên liền bắt mạch cho Dung Khanh.

Dung Khanh vất vả áp xuống kinh hoàng trong lòng.

Chàng ổn định được tâm tình thì nở ra một nụ cười, xoay người lại nhưng lại đối mặt với Lam Nhiễm.

Lam Nhiễm có chút kinh hoảng.

Nàng không biết là Dung Khanh sẽ đột ngột xoay người lại.

Hai gương mặt để sát nhau.

Dung Khanh nhìn thịnh thế tiên nhan trước mắt thì cảm thấy tim vốn đã đè ép lại đập nhanh.

Chàng thấy đôi mắt Lam Nhiễm rất đẹp, có màu lưu li nhàn nhạt.

Lam Nhiễm ngây người rồi tỉnh lại ho nhẹ một tiếng:
- Công tử.
Dung Khanh cứng đờ, mặt hồng, nhìn Lam Nhiễm trước mắt.

Chàng sợ tới mức lui ra sau, nhưng chân dẫm phải đồ vật nên ngã về phía sau.

Lam Nhiễm cả kinh, theo bản năng đưa tay qua.

Nàng nhìn phía sau là góc bàn thì đem mu bàn tay để sau đầu Dung Khanh tránh cho chàng đụng vào.

Một trận ồn ào, thảo dược để trên bàn đều bị rơi đầy đất.

Dung Khanh ngơ ngác nhìn dung nhan cách không đến một thước trên đỉnh đầu.

Mặt chàng lại lần nữa đỏ lên, khóe miệng run run nói không nên lời.

Chàng vẫn ngơ ngác nhìn Lam Nhiễm, "Người này thật là đẹp quá."
Lam Nhiễm nhìn Dung Khanh ở phía dưới ngây ngốc thì thầm nghĩ: "Người này vốn là ngây ngốc, cũng không dám có ngốc, vạn nhất ngoa ta làm sao bây giờ?"
Đột nhiên trong óc Dung Khanh trống rỗng, nhìn mỹ nhan trước mắt mà hỗn loạn nghĩ: "Xong rồi, chẳng lẽ là muốn hôn ta sao? Ta nên đẩy ra hay là không đẩy đây? Mà đẩy ra thì sẽ làm tổn thương người ta.

Dù sao nàng đẹp như vậy ta cũng không lỗ vốn."
Dung Khanh đang định nhắm mắt lại thì bỗng nhiên gió thổi vào làm cho chàng hít vào không ít bột thuốc.

Mũi đỏ ngứa ngáy, Dung Khanh nhịn không được mà hắt xì.

Lam Nhiễm ngẩn ra, nàng đưa tay đặt lên trán của Dung Khanh, thầm nghĩ: "Hẳn là không phải cảm lạnh."
Mặt Dung Khanh đỏ lên.

Chàng cảm thấy cái trán mát lạnh lại còn có hương thảo dược nhàn nhạt.

Chàng chỉ thấy đầu có chút ngây ngất, nhanh chóng trộm ngắm Lam Nhiễm.

Chàng nhìn nàng bây giờ hình như càng thêm đẹp, trong lòng ngầm bực mình: "Như thế nào ta lại nhìn đến ngây người vậy chứ."
Dung Khanh sực tỉnh.

Khoảng cách hai người bấy giờ cũng có chút gần gũi.

Chàng nhớ vừa nãy mình hắt xì thì lắp bắp nói:
- Mới nãy ta không phải là cố ý đâu.
Lam Nhiễm nhìn xung quanh bừa bộn, người hơi cứng nhắc, giật giật khóe miệng:
- Không sao.
Quần áo Lam Nhiễm hơi loạn, nàng nhìn về phía Dung Khanh thì nhíu mày.

Dung Khanh đứng lên thì nhìn thấy Lam Nhiễm gần sát mình nên quên mất phải hít thở.

Dung Khanh nhanh chóng nghĩ tới: "Chẳng lẽ muốn hôn, chẳng lẽ muốn hôn."
Dung Khanh giật mình, lông mi run run, thân mình lúc lên lúc xuống.

Nhìn qua như người bị suyễn.

Lam Nhiễm nhẹ nhàng lấy xuống một chiếc lá.

Nàng nhìn Dung Khanh đang ngây người, nhăn mi thầm nghĩ: "Quả nhiên là bị cảm lạnh rồi."

Dung Khanh thấy lá cây trong tay Lam Nhiễm thì đỏ mặt, biết là vừa rồi mình chỉ tự tưởng tưởng ra mà thôi.

Dung Khanh trộm nhìn Lam Nhiễm, chàng lại nghĩ mình vừa rồi sao lại bị quỷ mê hồn vía như vậy.

Bây giờ chàng hận không thể đào một cái hố mà nhảy vào.
Bầu không khí giữa hai người có lẽ vì chuyện vừa rồi mà trở nên xấu hổ.

Dung Khanh sững sờ đứng tại chỗ thì nghe được tiếng của Lam Nhiễm.

Giọng Lam Nhiễm thanh thanh thiển thiển thiển, nghe rất thuận tai như cào nhẹ vào tim người vậy.

Lam Nhiễm đem thuốc rót vào trong chén, đạm nhiên nói:
- Lam Nhiễm.

Tên ta là Lam Nhiễm.
Nàng nói xong rồi Dung Khanh vẫn đứng sững sờ tại chỗ.

Chàng nhìn Lam Nhiễm mà trong lòng bất giác dao động.

Lam Nhiễm thấy Dung Khanh đứng đó ngẩn ngơ thì khẽ nhíu mày đem chén thuốc để trên bàn.

Nàng cầm một quyển y thư dựa vào lan can.
Dung Khanh nhìn thoáng qua Lam Nhiễm đang dựa trên lan can.

Vành tai chàng đỏ lên, khóe miệng khống chế không được mà cong lên: "Lam Nhiễm.

Tên thật dễ nghe, giọng nói cũng hay nữa."
Mặt Dung Khanh nghiêm lại, lắc lắc đầu như muốn đem hết suy nghĩ vừa rồi vứt hết đi.

Chàng lại liếc mắt ngắm Lam Nhiễm âm thầm nghĩ: "Không đúng, vừa rồi người này có thể kéo ta lên.

Nhưng vì sao lại muốn cùng ta ngã xuống chứ? Chẳng lẽ đây là đảo đông trong truyền thuyết nhằm tạo ra cơ hội, vậy đây là một biểu hiện của sự giả dối rồi."
Dung Khanh nhìn chén thuốc màu đen như mốc meo trước mắt, lại trộm nhìn Lam Nhiễm.

Bóng cây, gió thổi nhẹ, thổi bay tóc Lam Nhiễm.

Trên mu bàn tay trắng nõn thon dài của Lam Nhiễm có một mảng đỏ, chỉ cần nhìn là có thể thấy được.

Dung Khanh nôn nao thầm nghĩ: "Chẳng lẽ cái này là vì bảo vệ ta mà bị thương."
Nghĩ đến việc Lam Nhiễm bị thương, Dung Khanh mừng thầm trong lòng: "Ta đã nói rồi mà, người này hẳn là nhất kiến chung tình với ta rồi.

Nàng muốn theo đuổi ta mà thẹn thùng, không dám nói với ta.

Thật là oan nghiệt mà, lại thêm một đóa hoa đào, nhưng mà hoa đào này đẹp."
Lam Nhiễm bị tầm mắt của người nào đó ảnh hưởng, đến hứng thú đọc sách cũng không có.

Nàng chậm rãi buông sách thở dài:
- Mứt hoa quả để ở bên cạnh ngươi đó.
Lam Nhiễm vừa dứt lời, mắt Dung Khanh chốc lát đã sáng ngời, cười đến mức kinh diễm như khổng tước khoe sắc: "Ta đã nói rồi mà, hẳn là ban nãy nàng vừa đọc sách vừa nhìn trộm ta mà."
Lam Nhiễm nhìn hành động nhỏ của Dung Khanh, nàng nhẹ cong khóe môi: "Đúng là một đứa trẻ mà.

Có chút mứt hoa quả mà đã vui vẻ như vậy rồi."
Dung Khanh nhìn chén thuốc đen tuyền trước mắt, nâng lên uống hết.

Chàng uống thuốc xong thì nhịn không được mà lè lưỡi, một bộ rất đáng yêu.
Lam Nhiễm buông y thư, đạm mạc nói:
- Thuốc đắng dã tật.

Nó có lợi cho bệnh..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.