Nữ Tư Tế

Chương 62: Giao tranh trong kim tự tháp



Aisha không chút nghĩ ngợi chạy nhanh vào trong kim tự tháp, cô bỗng nhớ đến một vấn đề, nếu không lầm thì Imhotep sẽ tạm thời mất hết pháp lực, nhưng Musar vẫn có.

Đi vào bên trong Aisha ngẩn ra, kim tự tháp có rất nhiều đường hầm, mà cô không biết mọi người đi hướng nào. Cô cũng không nhớ rõ tình tiết trong phim, mong là cô gặp may.

Kết quả đụng phải hai người, Jonathan và Alex. Made đâu? Vợ chồng O’Connell đâu?

Cô chạy đến, còn chưa kịp mở miệng hỏi chuyện gì xảy ra, hai người đã chỉ về một lối đi, mau vào đi, tên Hafez kia đã thức tỉnh Vua Bò Cạp, những người khác đang gặp nguy hiểm!

Aisha ngẩn ra, dựa theo tình hình chung sau khi Imhotep giải quyết xong chuyện của con gái, khẳng định sẽ không ở lại tham gia vào trận tranh chấp này, cô chau mày: “Made xảy ra chuyện gì rồi?”

Alex nói: “Cậu ấy không sao, nhưng cậu ấy chạm vào cơ quan nên tay bị kẹt ở bên trong. Chúng ta cần mở cơ quan ra.”

Khóe miệng Aisha giật giật: “Biết ngay mà, con bé lại gây chuyện.” Cô vừa chạy vào, lập tức nhìn thấy Made không biết xấu hổ rống họng la hét, đứa bé này đúng là hết thuốc chữa, từ lúc nó ra đời đến giờ đầu óc hình như thiếu cái gì đó.

“Con thấy con chuột nhắt nào không?” Aisha một bên kí đầu một bên hỏi.

Made bất đắc dĩ nói: “Con thấy Hafez mở cửa, nghĩ là vào được rồi, ai ngờ còn có cơ quan ở bên trong đâu.”

“Con có đau không?” Aisha thử kéo Made một cái, nhưng không chút dịch chuyển.

“Thế mới nó, con gái dì quá bướng bỉnh. Dù vậy, đây là lần đầu tiên cháu gặp người có sức mạnh kinh khủng như cậu ấy đấy.” Gã Hafez kia mới bị ăn mất một cánh tay nha.

Made hừ một tiếng, nói: “Lúc nãy có chút đau, nhưng lúc này không sao rồi.”

Aisha chỉ vào Made: “Đứa ngốc này ngoan ngoãn chút, mẹ sẽ hỏi tội con sau.” Quay đầu lại nói: “Jonathan, có thể cho tôi mượn cây quyền trượng của anh một lúc không?”

Jonathan ôm chặt quyền trượng, dùng sức lắc đầu: “Không được, bất cứ thứ gì cũng được ngoại trừ thứ này.”

Aisha cười nói: “Anh đưa nó cho tôi, sau khi trở về tôi cho anh hai cây quyền trượng khác, thế nào? Đều là vàng ròng, còn quý giá hơn cái này.”

Jonathan do dự một chút: “Nếu có bảo thạch tôi sẽ suy nghĩ lại.”

Aisha vì cứu ông chồng của mình lập tức đồng ý: “Trừ bỏ xác ướp, anh muốn cái gì cũng được.”

Jonathan cảm thấy trận mua bán này rất có lời, vì vậy nhanh chóng đưa cây gậy cho Aisha.

Cô cầm lấy nó, vặn kéo xoay mấy lần, nó liền trở thành ngọn giáo Osiris. Cười hì hì nghĩ, biết trước tình tiết thật có lợi, ít nhất không phải vì tìm cách giết Vua Bò Cạp mà tốn công suy nghĩ.

(Spear of Osiris)

Made như trước la lói, vừa hừ vừa nói: “Có một người nhìn khá quen mắt cũng trông rất lợi hại vừa đi vào đường hầm bên phải.”

“Made, con nói một câu mẹ cẩn thận chút thì sẽ chết hả?” Con bé thật không ngoan, cô càng muốn có thêm đứa nữa.

Made suy nghĩ một chút, vẫy tay cười nói: “Mẹ trên đường cẩn thận.”

Mặc dù cô sinh được đứa bé tựa như thiên sứ, nhưng cái tươi cười này thật làm cô nghĩ đến ác quỷ. Cô hừ một tiếng đi vào đường hầm, bên trong cũng rất tối, dù cho trên đường đều có đuốc chiếu sáng.

Không thể không nói, lăng mộ Ai Cập cổ được thiết kế rất đặc biệt. Cô chạy nhanh vào, còn chưa đến nơi đã nghe thấy tiếng thét thảm thiết của O’Connell.

Sẽ không phải là bị Vua Bò Cạp ăn đi?

Khi cô đến nơi cũng không thấy Vua Bò Cạp đâu, người đánh bọn họ đến thảm thương thế nhưng lại là Musar.

Hắn lúc này bóp chặt cổ Evelyn, mặt Evelyn xám đen, thập phần nguy hiểm.

Trong ba người Imhotep bị thương nhẹ nhất, trong tay anh cầm vũ khí, hét lớn mấy tiếng đánh về phía Musar.

Mà Musar hiện tại hoàn toàn đã biến thành đàn ông, hơn nữa với sức mạnh của hắn hiện giờ, căn bản không đem vũ khí đặt ở trong mắt.

Tùy tay đánh ra, vũ khí lập tức bay đi. Hắn cười nói: “Hiện tại anh đã mất hết pháp lực, nghĩ có thể giết được tôi sao?” Tay hắn buông lỏng, Evelyn được O’Connell ôm lấy kéo về một bên.

Aisha cầm ngọn giáo tiến lên phía trước, cho dù lúc nãy hắn giúp cô, với tình hình lúc này, chồng là lớn nhất.

Con người đều ích kỷ, huống chi cô cũng không tiếp nhận tình yêu hắn dành cho cô. Có thì cũng chỉ là sự sợ hãi và không hiểu mà thôi.

Musar sớm đã có dự liệu, hắn cười nhạt nghiêm túc đánh với cô. Về sức mạnh cô không bằng hắn, nhưng có Imhotep và O’Connell hỗ trợ vẫn có thể đánh lui hắn.

Chỉ là đánh lui mà thôi, Musar càng đánh, sức mạnh hắc ám bắt đầu khởi động, một chút biện pháp bọn họ cũng không có.

Imhotep dùng toàn bộ pháp lực còn sót lại, tạm thời vây khốn Musar. O’Connell ở một bên cầm vũ khí đâm Musar.

Nhưng vẫn vô dụng, thân thể hắn tức khắc khôi phục như cũ.

Imhotep nhíu mày: “Xem ra toàn bộ lực lượng hắc ám đều tụ lại trong cơ thể hắn, chúng ta phải cắt đứt sự liên kết đó.”

Musar cười nói: “Các người rốt cục phát hiện?” Hắn đột nhiên chỉ vào tượng đá phía sau, nói: “Đó là nơi giam cầm linh hồn tôi, chỉ cần mở nó ra là tôi sẽ được tự do. Nhưng, điều kiện tiên quyết là các người không gặp trở ngại gì.”

Aisha ngẩn ra, hắn không phải thay thần làm việc sao? Nhưng thật ra hắn muốn thoát khỏi địa ngục, chỉ là không thể?

Imhotep thản nhiên nói: “Không, ngươi không thể thắng bọn ta.” Anh nhìn sang Aisha: “Aisha, pháp lực của anh đã bị cự thần Anubis hút mất, nhưng em có thể vẫn còn…” Nói đến đây nhìn về phía tượng đá, nơi đó lực lượng hắc ám cực kỳ dày đặc.

Năng lượng của Aisha đến từ xà thần, là năng lượng ánh sáng. Mà pháp lực của Imhotep lại đến từ tử thần, hai loại sức mạnh đối nghịch với nhau. Một dương một âm xung khắc, có lẽ có thể đánh vỡ cục diện, để Imhotep lần nữa có lại pháp lực.

Đáng tiếc là cô không có pháp lực, đành phải làm những gì có thể thôi.

Aisha cố gắng tập trung năng lượng trong cơ thể, cô vốn không biết cách phóng thích năng lượng, nhưng năng lượng hắc ám bên trong tượng đá kia lại mãnh liệt đánh về phía cô. Năng lượng trong cơ thể cô cũng vì thế mà tự động kích hoạt bảo vệ cô.

Hai loại năng lượng va chạm nhau, Aisha thậm chí có thể cảm nhận được bốn phía xung quanh chớp động các dòng điện quang xanh đỏ chói mắt.

“Aisha, cố kiên trì một lát, a……” Thanh âm của Imhotep vang lên bên tai cô, Aisha ngẩng đầu nhìn ra phía bên ngoài, thì thấy Imhotep đang giơ cao hai tảng đá lên, trong đó một là tảng đá giam cầm linh hồn của Musar.

Hai tay hai tượng đá, hai tượng đá lập tức đập vào nhau.

Lại vung tay lần nữa, toàn bộ mảnh vỡ bay về phía Musar. Trong nháy mắt hắn giống như phân thân, xoay người tiến lên. Sau đó cười nói: “Aisha, tôi yêu em nhất.” Nói xong hắn xoay người rời đi, tựa như chưa có chuyện gì xảy ra, hoặc là nói không quan tâm.

Aisha sợ run được Imhotep kéo ôm vào trong lồng ngực: “Mọi chuyện đã qua, em an toàn rồi.”

Năng lượng của cô gần như tiêu thất, nằm trong lồng ngực Imhotep thở dốc nói: “Imhotep, chúng ta vẫn chưa an toàn.” Cô nhớ rõ còn có một ông Vua Bò Cạp cần được giải quyết, là mục tiêu thật sự cần bị loại bỏ.

Đang suy nghĩ tới Vua Bò Cạp, đột nhiên một cánh cửa mở ra, Vua Bò Cạp xuất hiện. Hắn ta dường như còn chưa tỉnh ngủ, nhìn xung quanh tìm kiếm con mồi.

Imhotep không giống như trong phim quỳ lạy Vua Bò Cạp, bởi anh không cần phải làm như vậy, anh đến là để giết ông ta, điểm này chỉ cần Vua Bò Cạp tỉnh táo lại sẽ biết.

Sau một lúc ông ta bắt đầu tỉnh táo, đầu người của ông ta di chuyển nói: “Xâm nhập vào tử thần điện, các ngươi đều phải chết.”

Vua Bò Cạp tỉnh giấc cũng có nghĩa là quân đội tử thần tỉnh giấc, hiện tại Ardeth Bay không có ở đây, đoán chừng là đang đối phó quân đội kia.

Imhotep cầm ngọn giáo nói: “Vua Bò Cạp, ngươi hãy trở về địa ngục đi.”

O’Connell cũng hỗ trợ, anh cố gắng phân tán lực chú ý của Vua Bò Cạp, không ngừng la to: “Đến, con bọ chết tiệt nhà ngươi.” Anh dùng cây đuốc không ngừng công kích Vua Bò Cạp.

Vua Bò Cạp sợ lửa, nên không ngừng chạy vòng quanh. Ông ta chạy không đồng nhất, lúc trên nóc nhà, lúc trên tường, bỗng nhiên nâng lên đuôi nộc độc công kích về phía người trên mặt đất.

O’Connell nói với Evelyn: “Em đi ra ngoài.”

Imhotep cũng nói: “Aisha, em mau đi ra ngoài.”

Evelyn lúc này còn châm chọc: “Rick, anh không thể nói chuyện nhỏ nhẹ chút sao?”

O’Connell vừa đánh vừa nói: “Evelyn, em có thể đi ra ngoài không?”

Evelyn không tự giác được cả người run lên: “Thôi dùng giọng điệu trước đó là tốt nhất.”

Hai cô gái một trước một sau rời khỏi khu vực Vua Bò Cạp săn mồi, nhưng cũng không đi quá xa, chỉ là đứng ngay cửa ra vào.

Aisha bỗng nghĩ đến tình tiết trong phim, không biết cô có thể tiến vào cứu Imhotep hay không? Trước kia cô có lẽ không xác định, nhưng hiện tại cô khẳng định mình có thể, vì dù sao có bị đánh trúng cũng không bị thương hoặc vì vậy mà chết.

Mà Imhotep lúc này không có pháp lực khẳng định chỉ có chết, cô không nghĩ phải chia lìa, hoặc là sống thiếu anh.

Hai cô gái đứng bên ngoài nóng lòng nhìn hai người đàn ông ở bên trong, khó mà đánh được Vua Bò Cạp, nếu không bị ngọn giáo Osiris đánh trúng thì căn bản không gây tổn thương cho ông ta.

Vua Bò Cạp cũng không biết điều này, ông ta trốn sự công kích của Imhotep, đồng thời cũng không chút do dự đánh trực diện với Imhotep.

Aisha có chút đau lòng, dù sao ngàn năm trước hay là ngàn năm sau cô cũng chưa từng nhìn thấy anh chật vật như vậy.

Không được, cô không thể chỉ đứng nhìn. Không biết từ lúc nào Jonathan đứng ở phía sau cô nói: “Thế nào, oa, đó là cái gì?”

Aisha đột nhiên nghĩ đến ‘Jonathan đem theo ba lô’, nói: “Có mang súng không?”

Jonathan nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô mà phát hoảng, nhanh chóng lấy súng lục từ ba lô ra. Aisha trực tiếp ném xuống nói: “Này lực mạnh chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.