Nữ Tử Tranh Hùng

Chương 44: Tính Toán Của Uông Thị





Sắc mặt Tô Văn hết sức phức tạp, loại cảm giác mình không có cách nào khống chế cô cháu gái này khiến trong lòng Tô Văn phát run một hồi.
Giương mắt nhìn Phủ Đại tướng quân rộng rãi hoa lệ này một chút, Tô Văn ý tứ xâu xa nói với Uông thị: “Từ nay về sau, những ngày tốt lành của chúng ta đã kết thúc.”
Lý di nương đưa Tô Tâm Tâm vào cung, quay trở về vừa đúng lúc kịp dùng đồ ăn sáng, lúc này nghe thấy Tô Văn nói những lời này, không khỏi lau mồ hôi lạnh thay Tô Hạ Y, cười theo, thận trọng nói: “Lời này của lão gia thiếp thân nghe không hiểu.

Chẳng lẽ biên quan lại phải đánh trận rồi?”
Lời này vừa thốt ta, toàn bộ người trong đại sảnh đều căng thẳng theo.
Nhất là Tần di nương, ôm con trai mới một tuổi của mình thật chặt, mắt đỏ lên: “Lão gia, phải làm sao mới ổn đây?”
Tô Văn nặng nề thở dài: “Không phải đánh trận, nhưng so với đánh trận còn kịch liệt hơn.

Là ta sơ suất, là ta sơ suất.”
Tô Văn vừa nói vừa thở dài lắc đầu đi ra.
Dáng vẻ kia càng làm cho một đống các nữ nhân trong đại sảnh, ai ai cũng cảm thấy bất an.
Suy cho cùng Uông thị cũng là vợ cả, xuất thân hơi thấp nhưng hậu viện của Tô Văn cũng không tìm được mấy ai xuất thân cao quý.
Uông thị ánh mắt sắc bén quét qua, những nữ nhân này từng người một đều câm như hến, hoàn toàn không dám lên tiếng.
Uông thị trầm giọng nói: “Chuyện vừa rồi tất cả mọi người đều nhìn thấy.


Ta còn như vậy, các ngươi càng không cần nói.

Người ta là chủ nhân đúng đắn của Phủ tướng quân này, nói chúng ta đều giống như tu hú chiếm tổ chim khách.

Nếu không phải lão phu nhân dặn đi dặn lại bảo chúng ta hỗ trợ trông coi Phủ tướng quân thì ta cũng sẽ không ăn nói khép nép ở lại đây như thế.

Các vị muội muội, từ nay về sau mọi người nên kiềm chế một chút trong hành vi của mình và khi làm việc mới tốt.”
Mặc dù Lưu thị bị Uông thị đoạt quyền quản gia, nhưng tại lúc này lại nhất định phải là người đầu tiên nhảy ra thể hiện lòng trung thành.
Nhanh chóng nói: “Vâng, phu nhân nói đúng lắm.

Bây giờ các tỷ muội chúng ta cần phải đoàn kết nhất trí mới tốt.

Nếu không sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta ức hiếp.”
Dưới tình huống bình thường, lời nói của Lưu thị chính là lời nói của Uông thị.
Mọi người cũng không dám nói thêm cái gì, chỉ dắt con nhà mình trở về.
Uông thị giương mắt nhìn Liên di nương một cái: “Liên muội muội tạm dừng bước.”
Liên di nương là người xinh đẹp nhất trong mấy người di nương, cũng có tài nhất, nhưng cũng là một người có cảm giác tồn tại yếu nhất.
Bây giờ bị giữ lại, cũng không rõ lí do: “Phu nhân.”
Dáng vẻ Liên di nương có tri thức hiểu lễ nghĩa trái lại khiến trong lòng Uông thị vô cùng vui vẻ, nói với Liên di nương: “Muội muội ngồi xuống nói chuyện.”
Liên di nương uốn gối hành lễ: “Đa tạ phu nhân.”
Từ trước đến nay Uông thị đều cảm thấy Liên di nương dáng dấp quyến rũ, cho nên rất không chào đón nàng ta.
Bây giờ lại cảm thấy Liên di nương thật sự là càng nhìn càng xinh đẹp, cả người trên dưới đều tỏa ra một sức quyến rũ mãnh liệt.
Thế nhưng mùi vị phong trần dày đặc lại không che giấu được.
Chờ sau khi Liên di nương ngồi xuống, Uông thị mới cười nói: “Muội muội vào phủ mấy năm rồi?”
Liên di nương ngẩn người, lập tức thoải mái cười nói: “Thiếp thân nhập phủ đã bốn năm tròn.”
“Đúng vậy, bốn năm tròn.”
Ánh mắt Uông thị sáng rực nhìn Liên di nương, trực tiếp nhìn khiến Liên di nương lúng túng không thôi: “Phu nhân, sao lại nhìn muội muội như vậy? Hay là muội muội làm chuyện gì khiến phu nhân tức giận?”
Uông thị cười nói: “Nghĩ muội muội nhập phủ, dưới gối cũng không có một người con nào.

Thật là khiến người ta vừa tiếc nuối lại vừa đau lòng.”

Sắc mặt Liên di nương trong nháy mắt trở nên khó coi, miệng há ra một lúc lâu sau mới ấp úng nói: “Thiếp thân hổ thẹn.”
Uông thị thuận miệng nói: “Thật ra thì ta cũng nghĩ đến, muội muội nhiều năm như vậy cũng không sinh ra.

Lại thêm hai năm nay lão gia sủng ái Tần muội muội và Lý muội muội hơn, khó tránh khỏi sẽ lạnh nhạt muội muội.

Tính ra, muội muội bất lực với con nối dõi, cũng không thể hầu hạ phu quân chu đáo...”
Đôi môi Liên di nương run lên: “Phu nhân, ngươi đây là, đây là muốn đuổi ta ra ngoài?”
“Bây giờ có một cách tốt nhất, có thể để cho muội muội cống hiến một chút vì cái nhà này, không biết muội muội nghĩ như thế nào?”
Ngoài miệng Uông thị nói như thế, nhưng trên mặt lại là biểu cảm vênh vang đắc ý bố thí.
Liên di nương biết rõ thân phận xấu hổ của mình ở cái nhà này, miễn cưỡng mỉm cười, thấp giọng nói: “Nếu phu nhân đã có biện pháp tốt, vậy ta làm muội muội, đương nhiên là muốn có thể gánh vác một chút chuyện mà ta có thể làm được vì cái nhà này.

Chỉ là không biết phu nhân muốn để ta làm cái gì?”
Uông thị khẽ cười nói: “Thật ra thì chuyện này là đơn giản nhất.

Trong mấy người tỷ muội chúng ta thì ngươi là người có tài năng nhất.

Cho dù là ta hay là mấy vị tỷ muội khác cũng không sánh nổi với ngươi.”
Mặt Liên di nương lập tức đỏ lên, hơi lúng túng thì thầm nói: “Lời nói của phu nhân, muội muội không đảm đương nổi.”
“Được rồi, đều là người một nhà, ta cũng không quanh co lòng vòng.

Thật ra thì ý của ta chính là hi vọng ngươi dạy cho Hạ Y một chút bản lĩnh.”
Liên di nương kinh ngạc nhìn Uông thị, chật vật nuốt ngụm nước miếng: “Lời nói của phu nhân là có ý gì? Muội muội không hiểu.”
“Hạ Y là Thái Tử Phi tương lai.

Theo lý mà nói hẳn là phải dạy bảo chu đáo.

Nhưng đệ muội phải ra đi trước, ta là Đại bá mẫu có lòng dạy bảo nàng, nhưng lại khổ nỗi mình không có tài cán.

Cho nên chỉ có thể để muội muội đảm nhiệm chức trách dạy bảo.”
Liên di nương biết chuyện này mình không có cách nào từ chối, chỉ có thể nhận lời.
Nhưng nàng ta cũng không phải là người mặc cho người khác chém giết, nhân cơ hội nói: “Tính tình Y tiểu thư hình như không được tốt lắm.


Nếu như Y tiểu thư không chấp nhận muội muội đến dạy bảo nàng.

Vậy đến lúc đó phải làm thế nào mới được?”
Uông thị nhìn Liên di nương đầy ẩn ý: “Có để cho ngươi đi hay không, đó là việc của ta.

Có thể để cho nàng ta giữ ngươi lại hay không, đó là bản lĩnh của ngươi.

Phủ tướng quân này không phải nhà của chúng ta, chúng ta chỉ ở nhờ nơi này.

Nếu như quay về Phủ thị lang thì có thể không nuôi nổi loại người rảnh rỗi như muội muội.”
Hiện tại Liên di nương cũng chỉ là mặc cho người ta nắm, nghe thấy Uông thị nói như vậy, sắc mặt càng xấu hơn, nhưng vẫn nhận lời.
Uông thị thở phào nhẹ nhõm, khẽ cười nói: “Bây giờ Hạ Y đang tuổi trâm vàng, còn bốn năm nữa sẽ phải xuất giá.

Sau khi Hạ Y xuất giá, có phải một Thái Tử Phi đủ tư cách hay không, có thể hầu hạ tốt thái tử điện hạ trong phòng hay không, đó chính là công dạy bảo của ngươi.

Đứa bé Hạ Y này, thoạt nhìn tính nết không tốt, nhưng ta biết đây là một đứa bé rất hiếu thuận.

Chỉ cần tương lai nàng phát đạt, đương nhiên sẽ không quên ngươi.”
Liên di nương đặc biệt thông minh, dĩ nhiên biết Uông thị nói những này đến cùng là có cái gì cong quẹo, chỉ là ngậm miệng không nói.
Uông thị hết sức hài lòng gật đầu: “Chọn ngày không bằng gặp ngày, ngày hôm nay muội muội đến Phương Nghi Các trước đi.”
Sau khi Tô Hạ Y quay lại Phương Nghi Các, Thôi ma ma liền dẫn người môi giới tới.
Người môi giới dẫn theo nam nữ mỗi loại mười người đi vào, vẻ mặt khinh thường bĩu môi nói: “Hoa nương thỉnh an tiểu thư.”
Tô Hạ Y chỉ nhìn hai mươi người kia, thản nhiên nói: “Thôi ma ma, thưởng cho nàng ta mười đồng tiền vất vả, bảo nàng ta mang người về đi.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.