Nữ Tử Tranh Hùng

Chương 6: Sắc Lang To Gan





Lúc Tô Hạ Y ôm hòm thuốc đi đến, trông thấy chính là tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc như thế.

“Đậu Đỏ dừng tay!”
Bóng dáng Tô Hạ Y chợt lóe, đã đi đến trước mặt Đậu Đỏ, dùng cánh tay che chở đầu của Mạc Dực.

Sắc mặt Đậu Đỏ biến đổi lớn, khó khăn dừng gậy cách cánh tay Tô Hạ Y một tấc!
“Tiểu thư người không sao à, thật sự quá tốt rồi.” Đậu Đỏ “lộc cộc” ném cây gậy đi, ôm chầm lấy Tô Hạ Y vừa khóc vừa cười.

“Ta vốn dĩ không sao mà.” Tô Hạ Y kéo Đậu Đỏ treo trên người mình xuống, đặt hòm thuốc xuống kế bên, xua xua tay: “Đi khóa cửa lại đi, không cho phép bất cứ ai tiến vào.”

“Tiểu thư, cái này......”
“Mau đi!”
“Vâng!”
Đậu Đỏ đóng cửa quay lại, liền trông thấy vết thương của Mạc Dực.

Cho dù là Đậu Đỏ xuất thân từ dòng dõi tướng quân, cũng chưa từng trông thấy vết thương đáng sợ như vậy bao giờ.

Khó được là, Tô Hạ Y lại không hề sợ hai, ngược lại thực trấn định làm sạch miệng vết thương.

Trông thấy Đậu Đỏ quay lại, nàng nhàn nhạt sai bảo: “Châm nến lên đi.”
“Vâng!”
“Mang một bình rượu mạnh tới đây!”
“Vâng!”
Đậu Đỏ lần nữa quay lại, Tô Hạ Y đã cắt hết phần thịt bị thiêu cháy trên lưng Mạc Dực xuống, hiện đang khâu lại.

Trông thấy Tô Hạ Y tay chân lanh lẹ, động tác thuần thục, Đậu Đỏ không khỏi trợn to mắt kinh ngạc!
“Ngây ra đó làm gì, mang rượu tới đây!”
Tô Hạ Y đón lấy bình rượu, uống một hớp, trực tiếp phun mấy ngụm lên miệng vết thương đã khâu kín, sau đó mới chưa đã thèm uống thêm hai hớp, dặn dò; “Băng bó cho hắn đi.


Áo trong của hắn làm từ vải lụa thượng hạng đấy, xé ra mà dùng.”
“Không......!Không đủ!”
“Thế thì xé cả quần nữa!”
Đậu Đỏ quay người, mồ hôi lạnh đổ đầy người đồng thời trên mặt lại nở nụ cười.

Tiểu thư dũng mãnh như vậy, sau này nhất định sẽ không bị người khác bắt nạt, khinh bạc nữa đâu.

Đậu Đỏ một mặt nghĩ, một mặt bắt đầu xé quần áo, chuẩn bị băng bó vết thương.

Vừa làm còn vừa than phiền: “Tiểu thư, chúng ta có sẵn vải lụa để băng bó mà, sao phải xé quần áo hắn ta chứ?”
Tô Hạ Y cười mắng: “Băng bó vết thương cho hắn mà, vì sao phải dùng vải lụa của nhà chúng ta chứ?”
Đậu Đỏ không còn cách nào lẩm bẩm: “Vậy còn chiếm cả giường của tiểu thư, đắp chăn của tiểu thư, phí phạm rượu tiểu thư cất kỹ nữa thì sao!”
Tô Hạ Y đặt bình rượu lên bàn, cười nói: “Không sao hết, hắn ta là Vĩnh Hằng Quận Vương cơ mà, chút ngân lượng này, vẫn còn trả được! Có phải vậy không, Quận vương gia?”
Đậu Đỏ vừa hay băng bó xong xuôi, nghe thấy lời Tô Hạ Y nói, đầu gối mềm nhũn té nhào ra đất, nhìn bộ dạng cố tình băng đến xiên xiên vẹo vẹo, nửa ngày cũng không nói ra nổi một câu.

Mạc Dực bò sang bên kia, ngoảnh đầu lại, trên mặt là nụ cười chiêu bài: “Nói hay lắm, bổn vương dùng cả Vĩnh Hằng Quận vương phủ bao gồm cả bổn vương, đều trả cho Hạ Y đấy.”
Đậu Đỏ vừa nãy hãy còn kinh ngạc vì thân phận của hắn, có chút kiêng dè, mới có thể thất lễ.

Bây giờ trông thấy hắn trêu ghẹo Tô Hạ Y như thế, nhất thời nổi giận, chắn trước mặt Tô Hạ Y, lớn giọng hô: “Sắc lang to gan!”

Nụ cười trên mặt Mạc Dực cứng lại, liếc mắt lườm Đậu Đỏ một cái.

Đậu Đỏ trông thấy sát ý rõ ràng chân thực, vẫn cương quyết không lùi một bước, sau lưng lại đổ đầy mồ hôi lạnh.

Tô Hạ Y kéo kéo Đậu Đỏ: “Ra ngoài canh chừng đi, không cho bất kỳ ai tiến vào!”
“Tiểu thư!”
“Ra ngoài!”
Một câu nói ngắn ngủi, đã khiến Đậu Đỏ nhanh chóng thỏa hiệp, trước khi rời đi còn hung dữ trừng Mạc Dực một cái.

Đậu Đỏ đóng cửa lại, băng tuyết trên mặt Mạc Dực liền tan chảy: “Nha đầu này của ngươi, thú vị thật đấy, rõ ràng biết là không thể, lại vẫn cứng đầu cứng cổ.”
“Đó chính là tấm lòng trung thành của nàng ấy với ta, không phải sao?”
“Tấm lòng trung thành của nàng ta với ngươi, đã sớm thể hiện trên thủ pháp băng bó vụng về của nàng ta rồi.”
Tô Hạ Y chầm chậm ngồi xuống, ngón tay thon dài gõ gõ mặt bàn theo tiết tấu, nhàn nhạt nói: “Ta cứu mạng Quận Vương, Quận Vương tính toán báo đáp thế nào đây?”
- ---------------------------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.