Lâm Vãn Nguyệt điều dưỡng một quãng thời gian, cuối cùng cũng có thể xuống đất đi một vài bước, nhưng đại đa số thời gian vẫn là nằm ở trên giường.
Hôm ấy, Lâm Tử Đồ một đường chạy đến báo với Lâm Phi Tinh: "Lão gia, trong kinh đưa người tới."
"A, là những người nào?"
"Hồi lão gia, là trưởng công chúa điện hạ chọn vài người từ trong phủ phân phối đến, để làm hạ nhân hầu hạ lão gia."
Nghe được Lâm Tử Đồ nói như vậy, Lâm Vãn Nguyệt vươn tay muốn vén chăn lên liền ngừng lại. Lâm Vãn Nguyệt trọng thương chưa lành, mấy ngày nay mặc dù tinh thần đỡ hơn một chút, nhưng tình trạng cơ thể vẫn không tiến triển gì thêm.
Gần đây Lâm Vãn Nguyệt phi thường sợ lạnh, phảng phất trở lại những ngày vừa mới phục dụng xong Dược Vương hoa kia: Trong cơ thể thỉnh thoảng sẽ thoát ra một cỗ âm lãnh, lồng ngực như bị đè nặng, hô hấp không khoái, luôn cảm giác hít thở không thông.
Bắc Cảnh nghèo nàn, trước khi Lâm Vãn Nguyệt chưa thụ thương trong phòng chỉ cần một cái chậu than, bây giờ đã bày bốn cái.
Lâm Tử Đồ quan tâm, sợ không khí quá khô liền kê một cái giá đỡ dưới chậu than, trên kệ để một chậu đồng chứa nước. Thế nhưng cho dù là như vậy, Lâm Vãn Nguyệt vẫn cảm thấy lạnh, cả ngày đều che kín chăn mền thật dày, mệt mỏi tựa trên giường.
Trận trọng thương này, khiến Lâm Vãn Nguyệt nguyên khí đại thương.
"Đã đến một vài hạ nhân, ngươi an trí là được, ta không gặp."
"Vâng, lão gia. Mắt thấy nhanh đến buổi trưa, ngài muốn ăn chút gì không, ta lệnh phòng bếp làm rồi bưng tới cho ngài?"
Lâm Vãn Nguyệt nghĩ nghĩ, sâu kín thở dài một hơi: "Không có khẩu vị."
Lâm Tử Đồ muốn nói lại thôi, lo lắng nhìn khuôn mặt Lâm Phi Tinh càng ngày càng gầy gò, cuối cùng vẫn im lặng lui ra ngoài.
Một canh giờ sau, Lâm Tử Đồ lại tới, đi vào phòng ngủ thấy Lâm Phi Tinh hất đống quần áo của chính mình lên rồi lại ngồi xuống trước bàn. Hắn liền vội vàng thả cái khay trong tay, từ trong ngăn tủ cầm ra một cái áo choàng đã được gấp gáp may đo trước đó vài ngày, khoác lên trên thân Lâm Phi Tinh: "Lão gia, ngài mấy ngày nay tuy thời tiết đã bắt đầu tốt đẹp, nhưng khí hậu bên ngoài thay đổi thất thường, ngài vẫn nên mặc nhiều một chút."
Lâm Vãn Nguyệt cũng không nói chuyện, yên lặng nắm thật chặt áo choàng đang khoác trên người, nhìn bát cháo loãng đặt trên khay trước mặt đến xuất thần.
"Lão gia, trưởng công chúa điện hạ từ kinh thành phân phối mấy vị nha hoàn linh cơ đến, chuyên hầu hạ lão gia, còn cố ý điều đến đầu bếp của Công Chúa Phủ. Ta đã thu xếp tốt. Chén cháo này là đầu bếp đó làm cho ngài dùng. Hắn nói ngài ở kinh thành thích nhất là cháo hoa hắn làm. Đã vài ngày nay ngài đã không có ăn gì nhiều, bây giờ có thể nếm thử chút ít đi." Lâm Tử Đồ nói, thân người hơi cúi xuống, đem chén cháo hoa đưa tới trước mặt Lâm Phi Tinh.
Lâm Vãn Nguyệt nhìn chén cháo hoa óng ánh long lanh trước mặt, cùng với món ăn sáng ngày thứ hai sau đại hôn mà mình từng dùng giống nhau như đúc. Bên trong dường như còn thêm cẩu kỷ, bách hợp, nhìn qua ngược lại càng thêm nhẹ nhàng khoan khoái.
"Đúng rồi, lão gia, ở đây còn có một phong thư trưởng công chúa điện hạ gửi cho ngài." Lâm Tử Đồ từ trong ngực móc ra một phong thư, hai tay đưa cho Lâm Phi Tinh.
Con ngươi có chút u ám của Lâm Vãn Nguyệt lập tức phát sáng lên. Nàng tiếp nhận phong thư, phía trên là bốn chữ lớn như rồng bay phượng múa của Lý Nhàn: Phò mã thân khải.
"Ngươi đi xuống trước đi. Ta sẽ dùng một chút."
"Vâng!" Lâm Tử Đồ vui vẻ ra mặt, từ phòng ngủ Lâm Phi Tinh lui ra ngoài.
Lâm Vãn Nguyệt liên tục không ngừng mở phong thư ra, từng dòng chữ của Lý Nhàn viết đập vào mi mắt.
Trân trọng
Nhận được thư tay, biết được hết thảy. Trong phủ mọi việc đều bình an, Bạch Thủy bi bô tập nói, quân chớ nhớ mong.
Xuân hàn se lạnh, cẩn trọng sức khỏe. Tự ý phái vài nha hoàn hiểu chuyện, bào đinh nhập phủ, tùy thời sử dụng.
Kính tụng đông tuy
Nhàn.
Mấy hàng chữ ngắn ngủn, Lâm Vãn Nguyệt nhìn một lần lại một lần, trong phủ hết thảy đều tốt, Bạch Thủy đã bắt đầu học nói...
Lâm Vãn Nguyệt duỗi ngón tay, nhẹ nhàng vuốt ve chữ "Nhàn" uyển chuyển lại không mất đại khí ở cuối thư kia. Nàng đã tưởng tượng ra bộ dáng Lý Nhàn khi viết thư hồi âm, nhất định là ngồi ngay ngắn ở trước án, một tay nhấc lấy vạt cung trang dài, thần sắc đoan trang lại lạnh nhạt mà viết.
Lâm Vãn Nguyệt cẩn thận từng li từng tí đem thư xếp gọc, thả lại trong phong thư, trong đáy lòng tuôn ra một cỗ thất lạc nhàn nhạt. Nội dung phong thư này tựa như chủ nhân của nó, đoan trang lại thủ lễ, mang theo nhàn nhạt xa cách.
Liên quan tới sự tình của chính nàng, lại không nói tới một chữ.
Càng không gặp một chữ nào có liên quan đến việc tưởng niệm, mong chờ. Lâm Vãn Nguyệt giật giật khóe miệng, trong miệng cảm thấy đăng đắng. Đây mới là Lý Nhàn a.
Cất kỹ thư, Lâm Vãn Nguyệt múc một muỗng cháo đưa vào miệng. Quả nhiên cùng hương vị được ăn ở Công Chúa Phủ giống nhau như đúc.
Cũng không biết là hương vị cháo hoa hấp dẫn ngon miệng, hay là bởi vì phong thư hồi âm của Lý Nhàn, mấy ngày nay Lâm Vãn Nguyệt chưa từng ăn ngon miệng lại ăn hết một bát.
Thời gian cứ thế trôi qua trong lặng lẽ, đảo mắt lại qua một tháng.
Trong thời gian này, tuy thương thế Lâm Vãn Nguyệt vẫn thường tái phát nhiều lần, thế nhưng cũng đang dần khởi sắc. Đầu bếp đến từ trưởng công chúa phủ được Lâm Tử Đồ thu xếp chuyên lo việc cơm nước cho Lâm Phi Tinh, nương theo khẩu vị hằng ngày của Lâm Vãn Nguyệt mà nấu một ít món ăn ngon miệng, bổ dưỡng để bù đắp lại khoảng thời gian biếng ăn lúc trước. Sắc mặt tái nhợt khô héo của Lâm Vãn Nguyệt, trải qua một tháng điều trị, rốt cục cũng chậm rãi chuyển tốt.
Mắt thấy thân thể chủ tử của mình ngày càng khôi phục, Lâm Phủ từ trên xuống dưới rốt cuộc cũng có thể thở dài một hơi.
Bây giờ Lâm Vãn Nguyệt mặc dù không thể ngông cuồng động võ, nhưng sinh hoạt hàng ngày đã không bị ảnh hưởng gì nhiều, chỉ là thỉnh thoảng sẽ cảm thấy tức ngực, cũng không có để lại di chứng gì quá nghiêm trọng.
Lâm Vãn Nguyệt một lần nữa trở lại quân doanh. Một tháng này, Trương Tam Bảo cùng Mông Nghê Đại vì Lâm Phi Tinh đã làm rất nhiều sự tình. Không chỉ có đem những người trên danh sách tiến hành an trí thích đáng, còn móc nối với Bạch Duệ Đạt vị Hữu Tướng Quân rất có trọng lượng kia.
Đôi bên dù chưa làm rõ, nhưng nếu có một ngày Lâm Phi Tinh cần sự ửng hộ, Bạch Duệ Đạt chắc chắn sẽ dốc sức giúp đỡ!
Lâm Vãn Nguyệt nghe Trương Tam Bảo cùng Mông Nghê Đại tràn đầy phấn khởi báo cáo thành quả, trên mặt lộ ra ý cười đã lâu không thấy.
"Đúng rồi, lần trước ta mang đi bốn đường tiên phong kỵ binh tổn thương như thế nào?"
Trương Tam Bảo trả lời : "Thương vong không lớn, chỉ tổn hại hai phần."
"A, bốn vị tiên phong lang tướng đâu?"
Mông Nghê Đại đoán được đại khái tâm tư Lâm Phi Tinh, trả lời : "Chết một người, tàn phế một người. Vương Đại Lực lông tóc không tổn hại."
"Nha." Lâm Vãn Nguyệt nhàn nhạt ứng, không nghĩ tới cái tên Vương Đại Lực này ngược lại có mấy phần bản lĩnh bảo mệnh.
Đảo đảo lậu reup - theo dõi truyện tại: https: //www/wattpad.com/user/MadFox9420
"Đã bổ nhiệm xuống sao?"
"Hồi tướng quân, người tàn phế kia Cao phó soái nói trước hết để cho hắn giữ lấy, còn vị trí của người chết kia hai vị phó soái đều đề cử một người của mình, đôi bên cương lên, ồn ào náo loạn không ai nhường ai, nên còn chưa có bổ nhiệm."
Lâm Vãn Nguyệt hừ lạnh một tiếng : Cái Bắc Cảnh này đã loạn đến tình trạng một chức lang tướng nho nhỏ, đều muốn xếp người một nhà vào.
"Tam Bảo, ta sẽ viết phong thư tiến cử cho ngươi. Doanh trưởng Phi Vũ Doanh ngươi tìm kiếm người khác, lấy năng lực cùng quân công của ngươi, sớm nên làm lang tướng."
Trương Tam Bảo trên mặt vui mừng : "Tạ tướng quân!"
"Cạch cạch cạch" Ngón tay Lâm Vãn Nguyệt lại tại có tiết tấu đánh lên mặt bàn. Hai người họ Trương hiểu rõ tính cách của Lâm Phi Tinh liền an tĩnh nhìn Lâm Phi Tinh.
Hữu Tướng Quân Bạch Duệ Đạt thiếu ta một cái mạng, Tam Bảo cùng Nghê Đại đều tự mình ngồi lên vị trí tiên phong lang tướng. Phi Vũ Doanh là quân đội nòng cốt, có mình đè ép coi như Cao Đức Nghĩa đem doanh trưởng đổi thành người của hắn, mình cũng có biện pháp ngăn cản hắn...
Người đã tàn phế cũng có thể làm lang tướng, Cao Đức Nghĩa mở ra cái lỗ hổng này, ngày sau Hầu Dã cũng có thể quan phục nguyên chức. Mặt khác những người được lựa chọn, thân phận bối cảnh sạch sẽ hết thảy có mười hai người. . .
Lâm Vãn Nguyệt đánh giá một chút nội tình, có những người này lực lượng của nàng cũng tạm đủ.
"Hai người các ngươi làm không tệ."
Mông Nghê Đại cùng Trương Tam Bảo thẳng sống lưng, cùng trả lời : "Tạ tướng quân."
"Đúng rồi, người tên Đỗ Ngọc Thụ kia, các ngươi điều tra thế nào rồi?"
"Hồi tướng quân, cái tên Đỗ Ngọc Thụ này thật đúng là không có bất cứ vấn đề gì. Là người sinh trưởng ở địa phương lân cận Bắc Cảnh, trong nhà có lão nương, thế hệ là quân hộ, thân gia thanh bạch, không giống như là..."
"A, nếu như thế, Nghê Đại ngươi chút nữa đi tìm hắn, hỏi hắn có nguyện ý đến ta dưới trướng làm thân binh hay không. Nếu là nguyện ý , dựa theo quy củ cũ lo liệu, tại mảnh đất kia của ta ở Dương Quan Thành, cũng cho hắn một viện tử."
"Vâng."
"Hai người các ngươi đều đi thôi."
"Vâng!"
Lâm Vãn Nguyệt ngồi một mình trong trướng, phát hiện lại hồi tưởng không ra nổi dáng vẻ của Đỗ Ngọc Thụ. Bên cạnh mình thân binh không sạch sẽ, mấy ngày nay nàng chính là chuẩn bị đổi một nhóm thân binh, cái tên Đỗ Ngọc Thụ này tạo cho Lâm Vãn Nguyệt một loại cảm giác phi thường đặc thù.
Đến cùng chỉ là một vị quân sĩ nhiệt huyết, hay là có người phái hắn đến âm thầm bảo vệ mình đây?
Nếu như Đỗ Ngọc Thụ thật sự có "bối cảnh" vậy trong thiên hạ cũng chỉ có một người, có lập trường trong bóng tối làm như vậy.
Chẳng qua vô luận căn cứ vào điểm kia, Lâm Vãn Nguyệt đều quyết định đem Đỗ Ngọc Thụ mang theo bên cạnh mình. Dù là... Đỗ Ngọc Thụ sẽ đem nhất cử nhất động của mình đều hồi báo cho người kia, Lâm Vãn Nguyệt cũng cam tâm tình nguyện.
Chí ít, bên cạnh mình có người của nàng, nàng có thể an tâm rất nhiều đi.
Bổ nhiệm người vào chỗ trống tiên phong lang tướng mấy ngày nữa liền hạ. Lang tướng mới chính là Trương Tam Bảo mà Lâm Phi Tinh tiến cử.
Tại thời điểm Lâm Vãn Nguyệt dưỡng thương một tháng qua, Cao Đức Nghĩa cùng Trọng Lương Tuấn đấu đá đến hừng hực khí thế. Không biết Trọng Lương Tuấn dùng thủ đoạn gì, vây mà cùng Cao Đức Nghĩa liều đến tình thế "Thiên hạ chia hai". Lần này Cao Đức Nghĩa gấp gáp, trong lần bổ nhiệm nhân sự này càng thêm cẩn thận. Phàm là người Trọng Lương Tuấn tiến cử một mực không cần, mà người Cao Đức Nghĩa tiến cử cũng bị Trọng Lương Tuấn bác bỏ. Hai người này đều là phó tướng của Lý Mộc, ngang vai ngang vế. Triều đình một ngày chưa xuống ý chỉ, hai người cũng chỉ có thể đấu đá căng thẳng như thế.
Mà liền tại thời điểm đôi bên giằng co đến không xong, sắp náo ra trò cười, Lâm Phi Tinh cung cấp cho bọn hắn lựa chọn thứ ba.
Thư tiến cử vừa đến, ngoài ý muốn thông thuận, hai vị phó soái đều đồng ý, Trương Tam Bảo vô cớ hưởng lợi.
Tiên phong lang tướng quân hàm mặc dù không cao, nhưng thủ hạ cũng có đến vạn người. Lại thêm Lâm Phi Tinh nguyên bản cầm trong tay mình một lộ quân tiên, cùng Phi Vũ Doanh, lập tức quân đội trên tay Lâm Phi Tinh liền có gần ba vạn người!
Mặc dù còn không đủ cùng so địa vị với hai vị phó soái, nhưng cũng ẩn ẩn trở thành một phương lực lượng không thể khinh thường!
Dựa theo quân hàm của Lâm Phi Tinh, hắn có thể có được hai trăm tên thân binh. Hai trăm người này muốn toàn bộ thay máu, mà lại không thể để cho Cao Đức Nghĩa đem lòng sinh nghi, lại muốn cường điệu phân biệt thân phận. Nói thì dễ thế nhưng lại là một cái đại công trình.
Đảo mắt lại qua một tháng, mùa đông dài dằng dặc ở Bắc Cảnh cuối cùng kết thúc. Băng tiêu tuyết tan, khí hậu ấm lại, thân thể Lâm Vãn Nguyệt cũng tốt hơn rất nhiều.
Truyền triệu sử tới.
Nghe nói thánh chỉ đến, tay Cao Đức Nghĩa đang cầm bút luyện viết, khẽ run rẩy, một giọt mực nước rơi xuống.
Hắn vội vàng vứt bút lông qua một bên. Thời gian Lý Mộc Đại Soái hoăng trôi qua lâu như vậy, bệ hạ rốt cục quyết định xong ứng cử viên cho đại soái mới rồi sao?
Một lát sau, Cao Đức Nghĩa, Trọng Lương Tuấn, Lâm Phi Tinh, bốn phương tướng quân, cao giai giáo úy tụ hội.
Trên giáo trường người quỳ đầy đất, truyền triệu sử chỉnh y quan ngay ngắn, hắng giọng một cái, mở thánh chỉ ra cao giọng tuyên: "Phụng thiên thừa vận Hoàng đế, triệu nói: Đại tướng quân vương thân hậu sự đã xong, Bắc Cảnh không thể một ngày không có chủ soái. Con thứ ba của quả nhân, Ung Vương Lý Xuyến, khổng vũ thiện chiến, hữu dũng hữu mưu. Lệnh ngay hôm nay, chưởng quản ấn soái Bắc Cảnh, ít ngày nữa đến nhận chức, khâm thử."
Nghe xong nội dung thánh chỉ, Cao Đức Nghĩa mắt tối sầm lại, mình tranh nửa ngày, xem như phí công!
Bệ hạ thế mà không chọn lựa đại soái mới từ trong quân Bắc Cảnh, lại trực tiếp từ kinh thành điều nhiệm, người này còn đường đường là phiên vương. Ngày sau mình muốn làm ra chút ít động tác đều làm không được rồi...
Có người vui vẻ có người sầu, Lâm Vãn Nguyệt ngược lại cảm thấy không quan trọng. Giờ này khắc này nàng mới lĩnh ngộ hàm nghĩa chân chính một câu kia của Lý Mộc : "Tự có người bình định lập lại trật tự".
Nghĩ đến cũng phải, Bắc Cảnh mấy chục vạn đại quân, bệ hạ tuyệt đối sẽ không bỏ mặc không quan tâm. Bây giờ trong quân doanh chướng khí mù mịt, bệ hạ quan sát một trận, quả quyết ra tay! Dạng người giống Cao Đức Nghĩa này, cũng chỉ có thể phái tới một vị phiên vương mới đè ép được, đổi lại là những người khác chỉ sợ đều bị hắn đè đầu!
Chẳng qua Lâm Vãn Nguyệt cũng không cho rằng bệ hạ sẽ để cho Ung Vương thường trú Bắc Cảnh.
Đám người chuẩn bị đứng dậy, lại bị truyền triệu sử gọi lại : "Chư vị tướng quân an tâm chớ vội, bệ hạ còn có một đạo thánh chỉ!"
Còn có một đạo? !
Đám người mang theo hoài nghi, đoan chính quỳ tốt.
Truyền triệu sử từ trong hộp gấm xuất ra một phong thánh chỉ khác, còn cố ý nhìn về phía Lâm Phi Tinh, mập mờ nở nụ cười.
Lâm Vãn Nguyệt nhìn thấy ánh mắt truyền triệu sử, cảm thấy nghi hoặc, hẳn là đạo thánh chỉ này cùng mình có quan hệ?
"Phụng thiên thừa vận Hoàng đế, triệu nói : Ngày trước trưởng công chúa nghe hỉ mạch, mệnh phò mã Lâm Phi Tinh, thấy chỉ lập tức lên đường trở về kinh. Khâm thử."