Nữ Tướng Quân Cùng Trưởng Công Chúa

Chương 135: Phong hỏa liên thành Ngũ Hồ loạn (CHƯA BETA)



Lý Nhàn nắm chặt thư, trầm mặc thật lâu sau.

Nàng hiểu người viết thư này, nếu đại sự nhất thiết không gặp không được, tuyệt đối sẽ không đưa ra yêu cầu như thế.

Thế nhưng trước mắt không phải thời điểm thích hợp. Mặc dù sự tình có lớn như thế nào đi chăng nữa cũng nhất thiết phải đợi.

Chỉ chớp mắt, lại qua đi một tháng, tính toán thời gian, cuộc chiến thu hoạch vụ thu hẳn là sắp khai hỏa.

Từ sau khi cùng Lý Nhàn thẳng thắn nói chuyện, tâm tình Lâm Vãn Nguyệt bình tĩnh rất nhiều. Lý Nhàn phái tới bốn nhân thủ ngày đêm không ngừng trông chừng bên người nàng. Có thể thoải mái đi lại ở bên trong phủ, nhưng đừng nghĩ đến chuyện bước ra khỏi trưởng công chúa phủ một bước.

Thời gian dường như quay trở lại như trước. Lý Nhàn mỗi ngày vô luận nhiều việc vội vàng, một ngày ba bữa cơm nhất định phải cùng Lâm Phi Tinh dùng bữa. Có đôi khi còn sẽ đánh một ván cờ. Ở đình không người giữa hồ, Lý Nhàn sẽ một bên chơi cờ một bên cùng Lâm Phi Tinh nói chút sự tình Bắc Cảnh. Đương nhiên cũng sẽ nghiêm túc lắng nghe ý kiến Lâm Phi Tinh.


Thời gian dường như trở lại như trước, nhưng Lâm Vãn Nguyệt biết có chút việc sớm đã bất đồng.

Sau khi trải qua những việc này, Lâm Vãn Nguyệt phát hiện chính mình thay đổi không ít. Chính bản thân Lâm Vãn Nguyệt cũng nói không rõ nàng cùng Lý Nhàn rốt cuộc là loại quan hệ gì. Bất quá đối với phần tình cảm cùng chấp niệm suốt bốn năm này, Lâm Vãn Nguyệt đột nhiên cảm thấy tựa hồ như không hề bức thiết giống như trước nữa.

Cái loại cảm giác muốn có được sự đáp lại cùng khao khát chiếm hữu nùng liệt này, tựa hồ trong bất tri bất giác bị hòa tan.

Vào những khi đêm khuya tĩnh lặng, Lâm Vãn Nguyệt cũng từng hỏi chính mình, có phải hay không khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, mới chân chính nhận ra rằng chính mình đã không còn yêu Lý Nhàn sau này rồi?

Đáp án nhận được đương nhiên là phủ định. Lâm Vãn Nguyệt rất rõ ràng: Phần cảm tình nàng đối với Lý Nhàn này đã sớm trở thành một bộ phận sinh mệnh của chính mình, muốn biến mất là không có khả năng.


Chỉ là giờ phút này Lâm Vãn Nguyệt không hề giới hạn ở trước mắt. Nàng bắt đầu thiết tưởng đến tương lai càng xa xôi, bắt đầu giống như Lý Nhàn, đem sự tình càng "quan trọng" bày ở trước mắt, bắt đầu tiếp nhận sự tình khác ngoại trừ quân tình Bắc Cảnh.

Nàng học được phải thuận theo tự nhiên, học được những việc tạm thời truy cầu không được liền phải giấu ở đáy lòng trước, tỷ như phần tình cảm đối với Lý Nhàn này.

Có như thế sau khi mọi chuyện chuyển biến, Lâm Vãn Nguyệt phát hiện chính mình rất có một loại cảm giác liễu ám hoa minh hựu nhất thôn(*).

(*) Điển cố thành ngữ "liễu ám hoa minh" - 柳 暗 花 明 : trong bài thơ 《游山西村》- Du Sơn Tây thôn của Lục Du, là chỉ mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.


Trưởng thành, rất nhiều thời điểm đều là một loại tích lũy thong thả. Sau khi tích lũy đến trình độ nhất định, liền sẽ phát sinh sự thay đổi.

Ánh mắt Lâm Vãn Nguyệt nhìn về Lý Nhàn không còn sự nóng bỏng như trước nữa. Thái độ Lý Nhàn đối với nàng cũng chuyển biến không ít. Hai người ở bên nhau càng giống như quân tử chi giao.

Tiểu Từ "biến mất" một tháng lâu rốt cuộc cũng về đến trưởng công chúa phủ.

Nghe nói khi Tiểu Từ hồi phủ mấy ngày trước, trong cung chết đuối một cung nữ tên là A Yên. Cung nữ này ban đầu làm việc ở trong cung của Văn Quý Phi, mẫu phi của Sở Vương. Văn Quý Phi chết vào đêm trước đại điển sách hậu. Tất cả mọi người trong cung đều được phân phát ra các nơi, A Yên này lại bị Nội Đình Tư sai khiến tới Thanh Vu Điện của Tương Vương. Tương Vương rời kinh không có đem nàng mang đi, Nội Đình Tư lại đem A Yên phái cho tân hậu. Lần trước không cẩn thận rơi xuống giếng chết đuối, bất quá là là một cung nữ nho nhỏ, không có người nào sẽ đi điều tra chuyện đó, cũng không có người nào sẽ để ý đến, chỉ biến thành một ít đề tài chuyện  trà dư tửu hậu của cung tì thái giám. Bọn họ trong lén lút nói: Thời điểm A Yên bị vớt đi lên, thân thể đã cứng lại, ngoài ra lại hoài thai mấy tháng. Đến nỗi tin tức kia đến tột cùng là thật là giả, chung quy cũng đã biến thành một điều bí ẩn, theo A Yên cùng nhau hư thối ở trong bãi tha ma.
《 Ly Quốc thông niên kỷ 》 ghi lại: Nguyên Đỉnh năm 31  ・ Tháng chín

Từ Mặc Ðốn bộ Hung Nô cầm đầu, Liên Cáp Kê Dục, Đương Hộ, Yên Chi, Đầu Mạn, năm đại bộ lạc Hung Nô, cùng với mấy trăm tiểu bộ lạc phụ thuộc, nội trong mấy ngày tập kết thành mấy chục vạn đại quân, trọng quân thẳng áp biên cảnh Ly Quốc.

Đến tận đây, Ly Quốc cùng Hung Nô rốt cuộc xé rách mấy chục năm "hoà bình" từ hai đời phụ tử đại tướng quân vương duy trì, bắt đầu chậm rãi giằng co chiến hỏa.

Trận náo động này, sử xưng "Ngũ Hồ loạn pháp".

Đến khi tháng chín bắt đầu, Bắc Cảnh cơ hồ mỗi ngày đều có chiến sự, chiến hỏa lan tràn, hai bên giằng co lẫn nhau, có thắng bại.

Quân báo nộp triều đình, đế đặt đình nghị.

Sau tiếp thu kiến nghị của cả Thái Tử Lý Châu cùng Hữu thừa tướng, chiêu cáo bá tánh dời nhà triệt thoái về sau trăm dặm.
Lý Chiêu nghĩ đi nghĩ lại còn cố ý viết một phần mật chiếu đưa cho Ung Vương Lý Thiến: Đợi sau khi bá tánh bình an rời đi, đại quân Bắc Cảnh dựa theo lợi thế của Dương Quan Thành, lấy trú đóng làm chủ, xuất chiến là phụ. Chậm rãi đợi trời đông giá rét đến, lấy thiên thời phong tỏa mãnh thế của quân Hung Nô.

Tin tức vừa ra, thiên hạ khiếp sợ.

Bá tánh Bắc Cảnh Ly Quốc càng khổ không nói nổi. Nhiều thế hệ sinh hoạt ở vùng thổ địa cằn cỗi này đều phải từ bỏ, bọn họ luyến tiếc nha! Không có đất đai về sau kêu bọn hắn sinh hoạt như thế nào? Chỉ là hoàng mệnh khó trái, mặc dù có không nỡ như thế nào đi chăng nữa, cũng phải rời đi.

Bởi vì châu phủ các nơi tích cực phối hợp, hơn nữa quân đội yểm hộ, không đến một tháng, bá tánh Bắc Cảnh phần lớn đều dời tới được nhà mới, bắt đầu cuộc sống mới.
Mà chiến tranh Bắc Cảnh mới vừa bắt đầu......

Nguyên Đỉnh năm 31 ・ Ngày 15 tháng 10.

Từ Bắc Cảnh phát ra cấp báo ngày đêm kiêm trình, trình lên thiên tử.

Truyền lệnh quan phong trần mệt mỏi, mang theo ống trúc buộc dây đỏ, một đường thông suốt, trực tiếp tới Ngự Thư Phòng của Lý Chiêu.

Thuận Hỉ thần sắc trầm trọng, đôi tay giơ ống trúc buộc dây màu đỏ, quỳ gối trước mặt Lý Chiêu, vùi đầu rất thấp.

Lý Chiêu vừa thấy màu đỏ trên ống trúc, trong lòng trầm xuống, buông ngự bút trong tay, mở ra.

Bệ hạ rũ giám: Nguyên Đỉnh năm 31 ・ Ngày 10 tháng 10.

Đại quân Hung Nô lại lần nữa đột kích, Ung Vương điện hạ điểm binh xuất chiến, tao ngộ năm bộ cùng đánh. Chủ tướng hai bên đại chiến hơn trăm hiệp, Ung Vương điện hạ nhất thời vô ý, bịác tặc Đồ Đồ Nhĩ Ba của Hung Nô trảm rơi ngựa, lấy thân tuẫn quốc (hi sinh cho tổ quốc).
Quân ta tổn thất thảm trọng, phó tướng Trọng Lương Tuấn chết trận, binh lính tử thương hơn vạn. Tội thần Cao Đức Nghĩa muôn lần đáng chết, khất bệ hạ minh kỳ.

Lý Chiêu xem xong quân báo, đôi tay run rẩy, "Cộp cộp cộp" lui về phía sau ba bước, mới loạng choạng đứng vững, chuỗi hai mươi bốn hạt trên triều quan rung động va vào nhau "Rầm".

"Bệ hạ!" Thuận Hỉ vội vàng chạy đến bên người đỡ lấy Lý Chiêu.

Lý Chiêu từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, trong miệng hô to nói: "Nghịch tử! Nghịch tử! Quả nhân kêu ngươi không thể tham công liều lĩnh, ngươi...... Ngươi!"

Nói còn chưa dứt lời Lý Chiêu hai mắt vừa mở, thế nhưng không chịu nổi đả kích, hôn mê bất tỉnh.

"Bệ hạ! Người đâu, người đâu mau tới, truyền ngự y......"

Đả đảo reup lậu - theo dõi truyện tại: https: //www/wattpad.com/user/MadFox9420
Lý Chiêu 22 tuổi đăng cơ, đến nay đã 53 tuổi. Ung Vương Lý Xuyến tuy rằng không được sủng ái, nhưng rốt cuộc cũng là thân tử của Lý Chiêu. Hiện giờ một vị lão nhân qua tuổi nửa trăm phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Phần đả kích này cho dù là đế vương bạc tình, cũng khó có thể thừa nhận.

Lý Chiêu tuổi rốt cuộc cũng đã cao, lần này thế nhưng làm hắn hôn mê một ngày một đêm. Ngự y nơm nớp lo sợ chẩn trị, cũng may Lý Chiêu cũng không có gì đáng ngại, chỉ là vất vả quá mức, hơn nữa còn chịu nỗi đau mất con.

Cũng may vào giờ ngọ ngày hôm sau, Lý Chiêu tỉnh.

"Ai......" Lý Chiêu than nhẹ một tiếng, mỏi mệt đầy mặt. Đức Hoàng Hậu lập tức sốc lên tinh thần, quỳ ở mép giường Lý Chiêu: "Bệ hạ, ngài tỉnh?"

Lý Chiêu liếc mắt nhìn Đức Hoàng Hậu một cái, thanh âm khàn khàn nói: "Nước......"
Cung tì bưng ly nước đến, Đức Hoàng Hậu tự mình uy Lý Chiêu uống nước, lại kêu ngự y tiến vào. Bốn vị ngự y chẩn bệnh một lát nói: "Nương nương, thân thể bệ hạ đã không còn trở ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng chút thời gian có thể khang phục như lúc ban đầu. Chờ sau đó chúng thần lại khai một phương thuốc thuận khí ôn bổ tới."

"Các ngươi đều đi xuống đi, thân thể quả nhân, quả nhân rõ ràng."

"Chúng thần cáo lui."

Ngự y rời đi, Lý Chiêu vỗ vỗ giường chính mình. Đức Hoàng Hậu ngồi ở mép giường Lý Chiêu, nhìn vị nam nhân đầu tóc hoa râm trước mắt, người đã cùng chính mình sinh sống hai mươi mấy năm nay.

"Ngươi đỡ quả nhân ngồi dậy."

"Vâng."

Lý Chiêu dựa vào long sàng, sắc mặt có chút xám trắng. Đức Hoàng Hậu an tĩnh ngồi bên người, không nói một lời.

"Súc sinh! Súc sinh! Cái tên bất hiếu tử này!" Lý Chiêu đột nhiên phát hỏa, đem long sàng dưới thân vỗ vang "bang bang bang".
"Bệ hạ, bảo trọng long thể mới là điều quan trọng nhất!"

Lý Chiêu cũng nghe khuyên, không hề phát giận, mồm mở to thở hổn hển, ngực phập phồng.

Thật lâu sau, Lý Chiêu lại lần nữa mở miệng hỏi: "Thái Tử đâu?"

"Hồi bệ hạ, hôm qua ngài đột nhiên té xỉu, Thái Tử, Trưởng công chúa còn có Nhị công chúa đều ở trong cung ở bên ngài một đêm. Sáng sớm ta để cho bọn họ trở về nghỉ ngơi."

"Ân, ngươi...... Đi kêu Thái Tử tới gặp ta."

"Vâng."

......

Lý Châu một liêu bào, quỳ gối trước giường Lý Chiêu: "Nhi thần tham kiến phụ hoàng."

"Hãy bình thân."

"Tạ phụ hoàng."

"Thái Tử, nhiều ngày nữa quả nhân cần phải tĩnh dưỡng, ngươi dọn về ở lại Đông Cung đi."

"Vâng."

Lý Chiêu quay đầu, nhìn đích tử con vợ cả duy nhất của chính mình. Từ hắn trên mặt, Lý Chiêu tìm được bóng dáng của Lý Khuynh Thành. Một trận hoảng hốt, chỉ chớp mắt nàng qua đời đã nhiều năm.
Thấy phụ hoàng nhìn chằm chằm chính mình không nói lời nào, Lý Châu ngay thẳng thân thể, an tĩnh chờ đợi.

"Truyền chỉ, quả nhân tĩnh dưỡng mấy ngày này, để Thái Tử giám quốc, Tả Hữu thừa tướng phụ chính."

Nghe được ý chỉ Lý Chiêu, Lý Châu vội vàng quỳ trên mặt đất, tâm tình vô cùng phức tạp: Hắn vẫn luôn chờ đợi ngày này. Thế nhưng tưởng tượng đến ngày này đều là bởi vì phụ hoàng chính mình vì sinh bệnh mà đổi lấy, lại nhịn không được có chút khổ sở.

"Nhi thần tuân chỉ!"

"Ngươi đi xuống đi, chuyện triều chính nặng nề, không cần cái gì cũng đều chạy đến nơi này của quả nhân. Ngươi phải nghe ý kiến của hai vị thừa tướng nhiều hơn."

"Nhi thần minh bạch."

"Đi, gọi người mời hoàng tỷ của ngươi...... Còn có, phò mã truyền tiến cung."

"Vâng."

Lý Nhàn đêm qua ở trong hoàng cung suốt một đêm, vừa mới ngồi xe hồi phủ, liền nhận được ý chỉ cùng phò mã tiến cung. Lý Nhàn không dám trì hoãn, cùng Lâm Phi Tinh lập tức lên xe ngựa tiến cung.
......

Thuận Hỉ lo lắng vội vàng vòng từ ngoài mặt đi đến, bẩm báo nói: "Bệ hạ, nương nương. Trưởng công chúa điện hạ, cùng phò mã Lâm Phi Tinh, ở ngoài điện hầu chỉ."

"Gọi bọn hắn tiến vào."

"Vâng."

Lý Chiêu nói với Đức Hoàng Hậu: "Ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi."

"Thần thiếp cáo lui."

Lý Nhàn cùng Lâm Phi Tinh vào được trong điện, Lý Nhàn không đợi Lý Chiêu mở miệng, một đường đi thẳng đến trước giường Lý Chiêu, kêu một tiếng phụ hoàng, nước mắt liền rào rạt rơi xuống.

Lý Chiêu nhìn đích nữ như thế, từ ái cười, vỗ vỗ chỗ trống bên người chính mình ý bảo Lý Nhàn ngồi xuống.

Lý Nhàn ngồi xuống, nhìn Lý Chiêu, nước mắt từng giọt từng giọt lăn dài trên gò má.

Lý Chiêu trong lòng ấm áp. Hắn yêu thương Lý Nhàn không chỉ bởi vì Lý Nhàn là đích trưởng nữ của hắn, cũng không hẳn bởi vì Lý Nhàn giống hệt Lý Khuynh Thành, mà là bởi vì Lý Nhàn đồng thời giữ được khí khái của hoàng gia, còn có thể làm Lý Chiêu cảm giác được rất nhiều thân tình mà chỉ dân gian mới có, cảm nhận được sự vui sướng của một người phụ thân bình thường.
Editor có lời muốn nói: Dành cho những bạn muốn tìm hiểu thêm về điển cố thành ngữ "liễu ám hoa minh" trong bài thơ 《游山西村》- Du Sơn Tây thôn của Lục Du

遊山西村 - Du Sơn Tây thôn

莫笑農家臘酒渾,

Mạc tiếu nông gia lạp tửu hồn, (Lạp tửu: rượu cất vào tháng chạp để đón năm mới)

豐年留客足雞豚。

Phong niên lưu khách túc kê đồn.

山重水復疑無路,

Sơn trùng thuỷ phúc nghi vô lộ,

柳暗花明又一村。

Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn.

簫鼓追隨春社近,

Tiêu cổ truy tuỳ xuân xã cận, (Xuân xã: xưa lấy ngày tuất thứ năm sau ngày lập xuân để tế thần thổ địa)

衣冠簡樸古風存。

Y quan giản phác cổ phong tồn.

從今若許閑乘月,

Tòng kim nhược hứa nhàn thừa nguyệt,

拄杖無時夜叩門。

Trụ trượng vô thì dạ khấu môn.
Dịch nghĩa:

Đừng cười rượu chạp nhà nông đục

Năm được mùa giữ khách đủ lợn gà

Núi lại núi khe lại khe ngỡ là không có đường

Liễu rậm hoa tươi lại có làng

Sáo trống rập rình ngày xã mùa xuân sắp tới

Áo mũ mộc mạc phong tục cũ vẫn còn

Từ nay có thể vào những đêm trăng sáng

Chống gậy gõ cửa nhà dân bất kỳ vào chơi.

Dịch thơ:

Chớ cười rượu nhạt nhà nông.

Lợn gà đãi khách, mời không thiếu gì.

Giêng hai hoa liễu vào thì.

Men theo đường nhỏ, lối đi quanh làng.

Non sông gấm vóc rỡ ràng.

Trống dong cờ mở, hội làng vào xuân.

Cổ phong chất phác muôn phần.

Nửa đêm trống gậy, lần khân chẳng về.

【Điển cố】

Thành ngữ này lấy từ bài thơ Đường «Ma Ha Trì tống Lý thị ngự chi phong tường» của Võ Nguyên Hành. Thi nhân yêu nước Lục Du nổi tiếng thời Nam Tống kiên quyết chủ trương kháng Kim, bị tước mất chức quan. Lục Du trở về cố hương Sơn Âm (nay là Thiệu Hưng tỉnh Chiết Giang), chỉ ngồi đọc sách qua ngày.
Một ngày, Lục Du đi chơi xa, vượt qua con đường có non có nước, đi được hơn một canh giờ, nhà cửa ngày càng thưa thớt. Khi ông leo lên một sườn dốc phóng mắt nhìn, chỉ thấy trước mặt núi non trùng điệp, sông ngòi chằng chịt, tựa như không còn đường đi nữa. Nhưng Lục Du ham chơi nên không muốn quay đầu. Ông men theo sườn núi đi về phía trước, được mấy chục bước, rẽ qua góc núi, thì đột nhiên phát hiện ở trong một thung lũng gần đó có một thôn trang nhỏ. Nơi ấy hoa đỏ liễu xanh, cảnh sắc xinh tươi, hệt như cõi bồng lai trong truyền thuyết.

Trở về nhà, Lục Du có ấn tượng sâu sắc với chuyến tản bộ xa này, mới sáng tác bài thơ luật thất ngôn «Du Sơn Tây thôn», trong đó có hai câu: "Sơn trùng thủy phục nghi vô lộ, Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn" (tạm dịch: Núi cùng nước tận ngờ hết lối, Bóng liễu hoa tươi một thôn làng). Ý tứ là: giữa cảnh núi non trùng điệp, sông ngòi chằng chịt, tưởng như không còn đường đi nữa, thì bỗng nhiên ở ngay trước mắt, phát hiện thấy trong bóng râm rặng liễu xanh mát và khóm hoa tươi đẹp rực rỡ sắc màu còn có một thôn làng. Đây là hai câu thơ tả cảnh trữ tình, hàm chứa triết lý phong phú, được mọi người yêu thích và truyền tụng hàng trăm ngàn năm qua.
Dịch từ: 典故成语:柳暗花明 | 法轮大法正见网

Sưu tầm từ nhiều nguồn: baike.baidu.com, www.thivien.net, dembuon.vn, ...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.