Trương Tam Bảo cũng không hàm hồ, đừng nhìn người khác thường ngũ đại tam thô*, nội tâm thế nhưng tinh tế lắm.Hắn vốn là có thể kéo ra được nhị thạch cung, chỉ là bởi vì lúc trước lén lút uống rượu bị phạt đánh, bỏ qua cơ hội chiêu Doanh trưởng, bây giờ nhìn thấy thân thủ Lâm Vãn Nguyệt, hắn tự thân trách phận không thôi.
(*) Ngũ đại tam thô (năm lớn ba thô): chỉ những người vóc dáng tráng kiện cao to. Ngũ đại: hai bàn tay lớn, hai bàn chân lớn, đầu lớn. Tam thô: bắp chân thô, eo thô, cổ thô.
Chỉ là hắn như cũ muốn mượn cơ hội này bộc lộ tài năng trước mặt Lâm Vãn Nguyệt. Hắn nghe nói Lâm Vãn Nguyệt khi lập nghiệp là bộ binh, trước kia ngay cả Ngũ trưởng đều không phải, khẳng định Lâm Vãn Nguyệt không có thân binh nào. Nếu như mình lần này có thể lọt vào mắt xanh của vị Doanh trưởng thiếu niên này, nói không chừng có thể trở thành thân binh của hắn, sau này vạn nhất Lâm Phi Tinh này thăng chức, rất nhanh chính mình cũng có thể gà chó lên trời...
Trương Tam Bảo hai chân mở ra, đem cung đặt ở trong tay, nắm lên một mũi tên, đáp cung, hít sâu một hơi, các lớp cơ nhỏ trên cánh tay lập tức nhô ra toàn bộ, hắc cung bị chậm rãi lôi kéo. . .
Trương Tam Bảo đổ một lớp mồ hôi, cảm thấy kỳ lạ, hắn đã kéo qua nhị thạch cung, căn bản không có mất công sức như thế.
Dù vậy, Trương Tam Bảo như cũ không phụ sự mong đợi của mọi người đem hắc cung kéo mãn, thế nhưng không giống Lâm Vãn Nguyệt ung dung như vậy, tốc độ giương cung cũng kém xa. Theo tốc độ này của hắn căn bản là không thể tham gia thực chiến.
Mọi người tập trung nhìn kỹ, Trương Tam Bảo buông lỏng tay ra, chỉ thấy mũi tên "Vèo" một tiếng phá không mà đi, sau đó, bay ra ngoài tấm bia ngắm...
Ánh mắt của mọi người đều kinh ngạc nhìn bia ngắm cách năm mươi bước rỗng tuếch, tình cảnh một lần nữa im ắng quỷ dị.
Chỉ có Lâm Vãn Nguyệt nhìn thấy tình cảnh này vẫn bình tĩnh, nàng nhếch nhếch khóe miệng vỗ vỗ cánh tay Trương Tam Bảo, sau đó cầm lại hắc cung của mình, nói rằng: "Không tệ, ngươi tên là gì?"
Nghe Lâm Vãn Nguyệt nói, mặt Trương Tam Bảo nổi một mảng đỏ thẫm, thở hổn hển, một lúc lâu mới nghiêng đầu qua chỗ khác, thô thanh nói với Lâm Vãn Nguyệt: "Doanh trưởng, ngài đừng hỏi, tiểu nhân không mặt mũi nói, ta sợ bôi nhọ Trương gia tổ tông ta!"
Lâm Vãn Nguyệt cười cười, an ủi: "Không phải vấn đề do ngươi, trách ta chưa nói rõ ràng, cung này vốn là cung của Đại soái. Bởi vì khom lưng tổn hại mất đi chính xác liền bị Đại soái vứt bỏ, ta không cẩn thận tại bên trong đống binh khí hư hỏng nhặt được, sau đó Đại soái đem nó ban cho ta. Ta thấy dây cung này chất liệu đặc thù thực sự không nỡ vứt bỏ, liền vẫn dùng. Cái cung này lực sát thương rất lớn, thế nhưng khoảng cách gần vẫn còn có thể chính xác hơn chút, nhưng xa như vậy nếu như không biết quy luật sai lệch của nó nhất định sẽ mất chuẩn. Ngươi có thể kéo ra đươc cái cung này đã chứng minh năng lực của ngươi."
Nghe Lâm Vãn Nguyệt nói như vậy, sắc mặt Trương Tam Bảo hơi nguôi, quay về Lâm Vãn Nguyệt khâm phục chắp tay nói rằng: "Tiểu nhân Trương Tam Bảo."
Thấy Lâm Vãn Nguyệt gật gật đầu, Trương Tam Bảo trong lòng vui vẻ, tiếp tục nói: "Doanh trưởng, tiêu chuẩn của cái cung này không phải nhị thạch cung. Không giấu gì ngài, tiểu nhân đời đời quân hộ, đời đời đều là cung tiễn thủ, tổ phụ tiểu nhân cũng từng làm Doanh trưởng Phi Vũ Doanh, ta đã từng kéo qua nhị thạch cung, căn bản không có vất vả như thế. Theo ta thấy cái cung này so với tam thạch cung giống một ít, thế nhưng vẫn còn không đủ để làm thành tam thạch Cung. Doanh trưởng ngài có thể tiện tay kéo cái cung cứng như này trăm lần, tiểu nhân bái phục chịu thua, chính là tổ phụ tiểu nhân e rằng cũng không làm được như Doanh trưởng."
Nghe Trương Tam Bảo nói, Lâm Vãn Nguyệt không nhịn được cười, thầm nghĩ: Tên thô hán tử này cũng thực sự mạnh miệng, lại còn đem mình và gia gia hắn so kè.
Mọi người trong thao trường thấy Lâm Vãn Nguyệt hiền lành, cũng lớn mật, trêu ghẹo Trương Tam Bảo nói: "Tam bàn tử, ngươi cũng thật sự nịnh hót quá đi, Doanh trưởng chúng ta còn trẻ như vậy, ngươi bắt hắn so với gia gia ngươi!"
"Ha ha ha ha!" Tiếng nói vang lên mọi người liền bật cười ra tiếng, trong quân doanh nam nhân luôn nói chuyện không có kiêng kỵ người ngoài như vậy.
Trương Tam Bảo thì lại căn bản không để ý lắm, hắn quay đầu nhìn về phía đại binh vừa nói lời trêu đùa giơ giơ nắm đấm to của hắn ra vẻ dọa dẫm. Sau đó quay đầu nhìn về phía Lâm Vãn Nguyệt, thật xấu hổ gãi gãi đầu nói rằng: "Doanh trưởng ta là thô người không biết nói chuyện ngài chớ để ý, nói chung chính là một câu nói, ta Trương Tam Bảo phục ngươi, sau này đi theo lão nhân gia ngài làm tùy tùng, ta đều nguyện ý."
Lâm Vãn Nguyệt gật đầu cười, biểu thị mình đã biết. Sau đó nhìn binh sĩ tụ tập bao vây mình một chút, thu lại nụ cười trên mặt nói: "Được rồi, ai về chỗ nấy, ngày mai ta sẽ cho các ngươi thao luyện theo một phương thức hoàn toàn mới, mục tiêu trong thời gian ngắn các ngươi cũng có thể một hơi giương cung trăm lần."
Mọi người hoan hô tản đi, từng người trở lại vị trí của mình tiếp tục luyện tập.
Mà Lâm Vãn Nguyệt cũng không có lại tiếp tục, nàng cõng hắc cung ở sau lưng, sau đó đi quanh Phi Vũ Doanh, nhìn các binh sĩ huấn luyện.
Nhị hạch cung, một hơi giương cung trăm lần kỳ thực đã là cực hạn của Lâm Vãn Nguyệt. Đừng tưởng vừa mới nhìn qua nàng mỗi lần đều kéo rất dễ dàng, kỳ thực sau khi kéo hơn năm mươi cái Lâm Vãn Nguyệt mỗi lần giương cung một lần nữa đều muốn chịu đựng cơn đau nhói từ cánh tay truyền đến.
Nàng cũng không phải trời sinh thần lực gì, thậm chí sức mạnh của nàng lúc mới bắt đầu còn không bằng rất nhiều người trong quân doanh này, bởi vì nàng là một nữ nhân. Hôm nay có thể tới mức độ như vậy, đã phải trả giá bằng biết bao nhiêu mồ hôi chỉ có Lâm Vãn Nguyệt chính mình rõ ràng.
Từ khi có cái hắc cung này, Lâm Vãn Nguyệt mỗi ngày đều đang không ngừng khiêu chiến cực hạn chính mình, từ giương nhất thạch cung trăm lần, đến giương nhị thạch cung hai mươi lần, năm mươi lần, một trăm lần.
Hơn nữa bởi vì Lâm Vãn Nguyệt trước là bộ binh, những luyện tập này đều là sau khi nàng hoàn thành phần huấn luyện bộ binh của mình rồi mới tiến hành thêm luyện.
Khổ cực đó đối với một thiếu nữ mười sáu tuổi mà nói, thực sự một lời khó nói hết.
Đương nhiên, nỗ lực của Lâm Vãn Nguyệt cũng không phải là không có thành quả, chí ít nàng còn sống sót, ở bộ binh tỉ lệ tử vong cao nhất, hoàn hảo không chút tổn hại tồn tại hơn hai năm. Hơn nữa còn thu hoạch sáu mươi mốt vết khắc nông sâu nhàn nhạt trên tấm ván gỗ kia.
Còn thiếu năm mươi bảy cái, Thuyền Quyên thôn huyết hải thâm cừu.
Ngay ở thời điểm Lâm Vãn Nguyệt và Phi Vũ Doanh thao luyện sắp kết thúc, một vị khách không mời mà đến...
Lý Trung mặc một bộ hoa phục, phía sau dẫn theo hai hàng hộ vệ mang theo uy nghiêm của quân đội kinh kì, một đám người ào ạt đi vào Phi Vũ Doanh.
Các tướng sĩ đang thao luyện nhìn thấy điệu bộ này dồn dập ngừng lại động tác trong tay, trong đám cung tiễn thủ này có người nhận thức Lý Trung, có người thì không, chỉ là thấy quần áo trang phục Lý Trung nhìn lại những thị vệ sau lưng hắn kia, cũng rõ ràng người trước mắt này là một vị đại nhân vật, mặc dù không biết xưng hô như thế nào, cũng dồn dập vấn an.
Lý Trung không nhìn tất cả mọi người vấn an, đi thẳng tới trước mặt Lâm Vãn Nguyệt: "Bản thế tử muốn hoạt động gân cốt một chút, đưa cung đến."
Tiếng nói vang lên, một tên binh lính đứng bên cạnh Lâm Vãn Nguyệt lập tức dâng lên cung trong tay của chính mình. Lý Trung thế nhưng không có tiếp mà là vênh mặt hất hàm sai khiến nhìn Lâm Vãn Nguyệt.
"Còn không mau đem cung trình lên cho Thế tử?" Lý Trung không lên tiếng, thị vệ phía sau hắn trái lại không kiềm chế nổi mà quát.
Lâm Vãn Nguyệt nhìn thị vệ một chút, lại nhàn nhạt liếc mắt nhìn Lý Trung, đem cung từ trong tay binh lính lấy tới đưa cho Lý Trung.
Lý Trung hừ lạnh một tiếng, đắc ý tiếp nhận cung Lâm Vãn Nguyệt đưa tới, nhấc trong tay thưởng thức, sau đó nhìn Lâm Vãn Nguyệt tiếp tục nói: "Nghe nói ngươi là Doanh trưởng Phi Vũ Doanh."
"Đúng vậy." Lâm Vãn Nguyệt ưỡn thẳng lưng đúng mực đáp.
"Há, quả nhiên là quân đội trấn thủ biên cương, thô bỉ."
Lý Trung này một mắng, mắng một tổ. Lập tức mọi người trong doanh nghe được lời Lý Trung nói đều đổi sắc mặt, nhưng ngại vướng bởi thân phận Lý Trung, đại gia đều giận mà không dám nói gì, chỉ dồn dập đưa ánh mắt tập trung nhìn về Lâm Vãn Nguyệt.
Lâm Vãn Nguyệt thế nhưng cũng không có kích động như những người khác. Vẻ mặt của nàng như cũ nhàn nhạt, từ đầu đến cuối đều chưa từng thay đổi.
Lý Trung thấy Lâm Vãn Nguyệt không nói lời nào, tâm trạng càng là đắc ý, tiếp tục nói: "Phụ thân ta chính là Ly Quốc nhất phẩm quân hầu, quân công phong tước, ấp tám ngàn hộ, ta là Bình Dương Hầu Thế tử, ấp ngàn hộ. Ngươi chỉ là một Doanh trưởng chỉ có quân chức không có một hộ thực ấp nho nhỏ, thấy bản thế tử nên quỳ xuống đi chứ."
Lâm Vãn Nguyệt khẽ khép mắt, gọn gàng nhanh chóng quỳ một chân trên đất hành lễ với Lý Trung, sau đó đứng dậy, không thấy chút vẻ khốn quẫn nào.
Nhìn thấy tình cảnh này những binh lính khác của Phi Vũ Doanh đều có chút thất vọng, nhưng lại không thể làm gì.
Chỉ là không đợi Lý Trung nói, Lâm Vãn Nguyệt lại bắt hắc cung sau lưng nàng, hai tay đưa cho Lý Trung cao giọng nói rằng: "Bình Dương Hầu quân công phong tước tiểu nhân kính phục không ngớt, chính là hổ phụ không khuyển tử, Thế tử ngài cũng định là anh hùng hào kiệt. Hắc cung này vốn là của Đại soái ban cho tiểu nhân, bảo kiếm phối anh hùng, không bằng Thế tử dùng cái cung này giương bắn đi."
Lý Trung được Lâm Vãn Nguyệt nói như thế, tâm trạng cực kỳ thoải mái, cúi đầu nhìn một chút hắc cung Lâm Vãn Nguyệt phủng ở trong tay, thế là đem cung trong tay tùy ý ném cho thị vệ bên người, đưa tay nắm hắc cung của Lâm Vãn Nguyệt.
Lý Trung đem hắc cung giơ ở trước mắt nhìn một chút, gật đầu nói: "Ừm, quả nhiên là một cây cung tốt."
Nhìn thấy Lâm Vãn Nguyệt chủ động đem hắc cung cho Lý Trung, những binh lính khác của Phi Vũ Doanh lập tức tinh thần tỉnh táo, ở trong lòng âm thầm giơ ngón tay cái lên với vị Doanh trưởng trẻ tuổi này.
Thấy thế Trương Tam Bảo cao giọng quay về bên ngoài quát: "Các huynh đệ nhanh đều dừng lại nhìn, Bình Dương Hầu gia Thế tử muốn thi thố tài năng, bỏ qua liền không nhìn thấy!"
Thế là càng nhiều người đều dừng lại, chỉ chốc lát sau bên người Lý Trung liền lít nha lít nhít một đống người vây quanh.
Lại nói Lý Trung này cũng không phải không có danh tiếng. Bình Dương Hầu quân công phong tước, Lý Trung làm Thế tử cũng là nhi tử Bình Dương Hầu thương yêu nhất. Từ nhỏ liền được phụ thân chân truyền, nếu như không có chút tài năng Lý Trung cũng sẽ không có sợ hãi liền nhận cung Lâm Vãn Nguyệt đưa tới.
Thấy binh lính Phi Vũ Doanh đều đang đợi mình bộc lộ tài năng, Lý Trung có chút đắc ý giơ giơ tay lên, sau đó nhấc theo cung đi tới trước bia ngắm, nắm lên một mũi tên, chân phải hướng về trước bước ra một bước, vẽ một cái hình quạt lớn trên đất, cung bước xuống eo, làm một bộ tư thế tiêu tiêu chuẩn chuẩn mang phong thái quý tộc mà giương cung.
Lý Trung đem tên gắn lên, sau đó hít một hơi, dây cung chậm rãi bị kéo ra, lập tức trên sân vô cùng yên tĩnh, xem ra Lý Trung này vẫn có chút năng lực, chỉ là hầu như tất cả mọi người đều ngầm hiểu ý, trò hay còn ở phía sau. . .
Lý Trung trong lòng âm thầm đắc ý: Nho nhỏ nhị thạch cung không làm khó được bản thế tử...
Thế là Lý Trung mang theo nụ cười chiến thắng buông lỏng tay ra, chỉ nghe "Vèo" một tiếng, mũi tên phá không mà đi!
Sau đó, liền bay ra ngoài bia ngắm...
"Ha ha ha ha ha. . ."
Các binh sĩ vây quanh nín rất lâu, thấy mũi tên của Lý Trung không thoát khỏi dự liệu bay ra ngoài bia, lập tức bùng nổ cười phá lên.
Lý Trung trợn to hai mắt, không thể tin được nhìn bia ngắm phía trước, hắn mười sáu tuổi liền kéo được nhị thạch cung bách phát bách trúng, ngày hôm nay khoảng cách chỉ là năm mươi bước tuyệt không có khả năng bắn ra ngoài.
Lý Trung đỏ mặt, nắm lên một mũi tên nữa, lần thứ hai dùng tư thế quý tộc mà giương cung lên, tên vừa bắn ra vẫn tiếp tục bay ra ngoài...
"Không thể!"
Lý Trung phẫn nộ quát, sau đó "Vèo vèo vèo" liên tiếp bắn mười mũi tên, cuối cùng tư thế giương cung mà hắn cho là mang phong thái quý tộc đều ngổn ngang không thấy đâu, bia ngắm trước mặt như cũ một mũi tên đều không có...