Trong phòng, lư hương bằng ngọc tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, khói thơm lượn lờ bay lượn trên không trung, phảng phất như đào nguyên tiên cảnh.
Phương Tư Ninh dùng một cây trượng nhỏ như một cái xẻn, tỉ mỉ san phẳng phấn hương bên trong hương triện, dáng vẻ ôn hòa, cộng thêm đôi mắt đen tĩnh lặng ấy, mọi người đều không khỏi ngẩn ngơ ngắm nhìn.
Trên đời này quả thật có người làm cái gì cũng khiến người ta thấy hài lòng thích thú.
Thẩm An Bình chống tay lên bàn nhìn chăm chăm đôi mắt của hắn, Ngô Tử Âm ôm mỹ nhân nhẹ giọng cười đùa, con mắt thỉnh thoảng lại rơi vào trên người Phương Tư Ninh.
Cả phòng đều là tiểu thư thế gia, chỉ nói chuyện phong nguyệt, nhưng nói đi nói lại cuối cùng cũng sẽ nói đến chuyện trên dưới triều đình.
Thẩm An Bình thở dài nói:
"Gần đây mẫu bà ta gọi ta đi rèn luyện trong quân, mấy người kia không thích nhất chính là những con cháu nhà giàu như chúng ta, hở một chút là nguyên tắc này nọ, ta nhìn là thấy phiền rồi."
Ngô Tử Âm cười đưa ly rượu cho nàng ta:
"Đây là cơ hội tốt người khác cầu còn không được. Nếu mẫu thân ngươi đã nói như vậy, có thể thấy là đã chuẩn bị xong hết rồi, tuyệt đối sẽ không để ngươi chịu thiệt thòi, dù sao đi một chuyến cũng tốt, còn hơn tương lai không có chiến tích gì để kế thừa tước vị. Vậy ngươi có biết mẫu thân ngươi định đưa ngươi tới đâu không?"
Thẩm An Bình nghe vậy cũng không phản đối, nghĩ nghĩ một chút mới nói:
"Ta có nghe là đi Tây Thành thì phải. Hơn hai tháng trước ta có nghe lén được mẫu bà bàn chuyện với người ta, nói Lâm tướng quân phụng mệnh Nữ hoàng tới đó, ngoài mặt là huấn luyện tân binh, bên trong lại có ý tra xét lại quân đội do Tây Quận Vương nắm giữ. Bây giờ mẫu bà muốn đưa ta tới đó. Muốn làm trò gì đây?"
Bàn tay cầm cây trượng nhỏ hơi nhấn mạnh, phấn hương trong triện liền lõm xuống một lỗ nhỏ. Ánh mắt đen láy của Phương Tư Ninh xẹt qua một tia sáng.
"Chắc mẫu thân ngươi thấy ngươi suốt ngày lêu lổng nên muốn đưa ngươi tới cho Lâm tướng quân huấn luyện ngươi thành một tiểu tướng quân chăng?"
Mày rậm nhíu lại, vẻ mặt Thẩm An Bình hiện lên sự ngang tàng:
"Ngươi ấy, cứ như là ta cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, không có chuyện gì làm vậy. Lâm tướng quân có công trạng hiển hách thì sao, ta chỉ cần thừa kế tước vị là được. Ta không ham thích cái chỗ ngay có một nam tử cũng không có."
Ngô Tử Âm nghe vậy ngẩn đầu lên, giả bộ trợn to đôi mắt thanh tú:
"Lẽ nào ngươi không phải? Nội cái việc ngươi không thích vào đó vì không có nam tử là đủ chứng minh rồi."
Thẩm An Bình bị nghẹn một cái:
"Ta thì sao chứ, dù sao cũng tốt hơn muội phu của Thái nữ, đó mới gọi là bá vương hoang đường."
Ngô Tử Âm bất ngờ nở nụ cười, gật nhẹ nói:
"Cũng phải, nàng ta xưa nay vô cùng hoang đường, gần đây không biết sao lại mê mẩn một con hát trong Bồng Ca viên, dù bắt ép cỡ nào cũng muốn ở lại rạp hát không chịu về, nhiều lần làm cho Thái chính phu giận tím mặt, còn nói là tối nay sẽ đích thân đi bắt nàng ta về nữa."
"Tin tức đúng là linh thông, hóa ra ngươi còn là con sâu trong bụng Thái chính phu." Thẩm An Bình rõ ràng là không tin, mở miệng trêu chọc.
"Người khác nói thì đúng là không thể tin, nhưng thông tin này là do Mạn Chu nói đấy." Ngô Tử Âm phe phẩy quạt, cười đến tiêu sái.
Gió thổi qua, tro hương lập tức bay vào mặt Thẩm An Bình, nàng ta hắt hơi hai cái mới khịt mũi coi thường nói:
"Hai người các ngươi đã nói chuyện gì với nhau tưởng ta không biết sao?! Ta đã đoán ra được rồi, yến tiệc lần trước, ta nhìn thấy Mạn Chu và Chiêu Nhi của phủ Thái nử liếc mắt đưa tình, nói ra cũng không có gì lạ, Thái chính phu có một muội muội như vậy, làm sao mà không chú ý được?"
Thái chính phu Giai Hải Yên chính là nhi tử của Thái phó đương triều, từ nhỏ đã có tài danh, mỹ mạo đoan chính. Sau đó Thái nữ tuyển phu, Nữ hoàng đích thân lựa chọn, đến ngày sắc phong, phượng liễn nạm vàng khảm ngọc đưa đến rước Thái chính phu về phủ, bách quan theo hầu phô trương chấn động cả kinh thành. Lẽ ra Giai gia vốn sẽ phong quang vô hạn, nhưng đáng tiếc Thái phó cả đời anh minh, không ngờ lại sinh ra một nữ nhi không ra gì Giai Đồng Quan. Nữ nhi này ngày ngày rong chơi nhàn rỗi sinh sự khắp nơi, Thái phó đại nhân tuổi tác đã cao không thể quản thúc, Thái chính phu còn đặc biệt đưa nàng ta vào Quốc Tử Giám hy vọng quản giáo được người.
Ai ngờ nàng ta lại xưng vương xưng bá trong Quốc Tử Giám, ăn uống mua vui chuyện gì cũng giỏi, không từ bất cứ việc xấu nào, không chỗ nào không quậy phá, làm cho Học quan bị chọc tức chết. Danh tiếng cả đời Thái phó đều bị hủy trong tay nàng ta. Thái chính phu thương tiếc muội muội từ nhỏ đã mất phụ thân mới không nhẫn tâm mắng chửi, không đành lòng đánh đập, chỉ có thể ngày ngày phái người theo sát hắn.
Không biết là ai hiến kế cho Thái chính phu, nếu Giai tiểu thư đi thanh lâu, thì cho một đội thị vệ mặc thiết giáp đi theo đứng ở ngay đầu giường, làm cho cả căn phòng toàn người là người, khiến nàng ta không thể làm được gì. Nếu Giai Đồng Quan đánh nhau ngoài đường, thì cho một đám phụ nam xanh đỏ tím vàng ôm kéo khóc lóc không ngừng, cứ làm như vậy, những người bên dưới ngoài mặt sẽ không dám biểu hiện gì, nhưng sau lưng nhất định bàn tán đủ thứ, cười nàng ta đủ chuyện, cười đến sái quai hàm.
Giai tiểu thư tức giận vô cùng, nổi cơn lên kiên quyết trường kỳ ở lại rạp hát, ai khuyên cũng không chịu về phủ, chính điểm này cũng đã hoàn toàn chọc giận Thái chính phu, gần đây đang chuẩn bị cầm gậy cầm đuốc đi trừng trị vị muội muội này một trận.
Ngô Tử Âm thở dài:
"Giai Đồng Quan này đúng là đáng thương, tần lâu sở quán không cho đến, bây giờ cả rạp hát cũng không cho đi."
"Cái gì mà rạp hát, ngài còn chưa biết sao?"
Kỹ nam dựa trong lòng Ngô Tử Âm mềm mại lên tiếng:
"Vị chủ nhân kia đã nghĩ ra một trò chơi mới, bây giờ có thể nói là chấn động kinh thành rồi."
Nam kỹ này tinh thông nhất là hát khúc, có không ít bằng hữu bên trong rạp hát, những lời y vừa nói ra, mọi người liền nổi lên hứng thú dồn dập.
Giọng nói nam kỹ rất êm tai, miêu tả cảnh Giai Đồng Quan ở rạp hát, đặc biệt mời đào hát nổi tiếng nhất là Vũ Dương công tử đến chiếu theo kịch bản của nàng ta mà diễn.
"Dưới sân khấu mọi người đều kinh ngạc, không biết vị tiểu thư thế gia này rốt cuộc đang bày trò gì, đợi đến khi nữ tú tài trên sân khấu mở cửa phòng ra, liền nhìn thấy trên giường…"
Nam kỹ cười hì hì, lại không chịu nói tiếp, nhất thời khiến cho Thẩm An Bình cảm thấy rất hứng thú, năn nỉ y tiếp tục nói.
Thành công lấy lại được sự chú ý của mọi người, y ngước chiếc cằm trắng nõn lên, mang theo tia đắc ý nhìn về phía Phương Tư Ninh, lúc này mới tiếp tục nói:
"Hoa đán ở đầu giường chỉ khoác một tấm lụa mỏng, tấm thân da thịt trắng như tuyết khiến mọi người đều không rời mắt được, vừa mở miệng đã kêu một tiếng nữ lang, đúng là triền miên tận xương tủy, vừa nghe là khiến xương cốt người ta đều muốn mềm nhũn…"
Trên sân khấu giặng đầy lụa hồng, kiều diễm vô hạn, khung ảnh huyền ảo mê man… Cho nên ở dưới sân khấu bất kể là người có thân phận thế nào, đều không kềm được mà ý loạn tình mê. Đợi đến khi mọi người đều chảy nước dãi, Giai Đồng Quan mới từ trên giường nhảy xuống cười như điên cuồng, biến toàn bộ mọi người ở đó thành trò cười.
Các vị tiểu thư ở đây đều còn trẻ, hàng ngày đều rành rẽ mấy trò trêu hoa ghẹo nguyệt, người lớn trong nhà có biết được thì cũng cười rồi mặc kệ bọn họ, làm lớn chuyện thì chẳng qua cũng chỉ là tuổi trẻ hoang đường. Cho nên bọn họ rất tinh thông những chuyện này, nghe thấy trò chơi của Giai Đồng Quan cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, sau đó thì phá lên cười.
Ngô Tử Âm theo bản năng hướng nhìn về Phương Tư Ninh, giữa một trận cười, càng làm nổi bật lên nét ôn hòa nhẹ nhàng của hắn, ngồi chống cằm nhìn mọi người, ánh mắt đen ấy vẫn luôn tĩnh lặng như mặt hồ.