Nữ Tướng Trọng Kĩ Nam

Chương 7: Đệ nhất danh kỹ (tiếp theo)



Nhìn ánh mắt mọi người si mê lưu luyến không rời gương mặt của Phương Tư Ninh, bàn tay đang vuốt ve mái tóc đen hơi dừng lại rồi lại tiếp tục nhẹ nhàng vuốt ve.

"Chỉ có gương mặt đẹp thôi mà." Tuy hơi kinh ngạc nhưng Lưu Quỳnh không quan tâm lắm. Người như Phương Tư Ninh, còn chưa đủ tư cách.

Người vui nhất ở đây, chắc chắn không thể thiếu tú ông Đào Xuân. Người càng đẹp, càng hấp dẫn thì đương nhiên sẽ có nhiều khách quý muốn gặp mặt, thiếp mời càng nhiều, giá trị con người cũng theo đó nâng cao. Vàng bạc kiếm vào có thể đếm mỏi tay nha. Nghĩ vậy, ánh mắt Đào Xuân lóe lóe, vẻ mặt hung ác lập tức thay đổi, cười đến thân thiết như huynh đệ ruột của nhau vậy.

Đã dự liệu sẵn trong lòng nên Phương Tư Ninh vẫn cười ung dung, mặt người thay đổi như trang sách, gặp nhiều sẽ không còn đáng lạ nữa. Thái độ hiện tại của lão ta với hắn, chính là điều Phương Tư Ninh muốn. Hơi nghiêng người nói nhỏ vào tai tú ông. Ải thứ hai này muốn thuận lợi vượt qua đương nhiên phải chuẩn bị vài thứ, người muốn lợi dụng bản thân để kiếm tiền, Phương Tư Ninh cũng khiến cho lão phải bỏ nhiều công sức ra hỗ trợ hắn.

Dù đã tới giờ dùng bữa, nhưng ai nấy đều không có ý rời đi hoặc về phòng uống rượu ngâm thơ, đứng một hồi, có vài người đã quen sống sung sướng nên chịu không được nữa, kêu la nữ nô mang ghế lại đây. Có một người dẫn đầu, mấy người sau cứ nối đuôi sai nô bộc mang ghế tới. Đại sảnh rộng lớn nhộn nhịp hẳn lên, quang cảnh chả khác nào vào giờ thắp đèn.

Biết Triệu Hằng có quyền thế không nhỏ trong triều, ai nấy đều rất nể mặt, nịnh nọt chuẩn bị ghế rồi nhường chỗ tốt nhất cho bà ta. Dẫn theo Lưu Quỳnh bước xuống lầu, Triệu Hằng nhìn bóng dáng thướt tha ấy đi vào trong màn lụa mới thu hồi tầm mắt, thản nhiên ngồi xuống, nói với người ngồi sát bên:

“Quỳnh nhi nghĩ Phương Tư Ninh sẽ thi môn nào? Ta vẫn luôn nhớ đến bức mỹ nhân đồ của Quỳnh nhi. Quả thật sống động tuyệt diệu.”

Nở nụ cười thanh nhã như lan, Lưu Quỳnh khẽ nói:

“Triệu gia quá khen, xuất thân của tiểu Quỳnh không tốt nên chỉ biết chút thư họa, vẽ được bức tranh lọt vào mắt người, e là đã dùng hết may mắn cả đời rồi.”

Nhìn ánh mắt Triệu Hằng dịu xuống, y mới nói tiếp:

“Tiểu Quỳnh thấy Phương công tử xinh đẹp như vậy, cầm kỳ thi họa chắc chắn không gì không giỏi.”

Nghe người đẹp nói vậy, Triệu Hằng nhướn mày, lắc đầu nói:

“Vậy thì chưa chắc. Trong mắt ta, không ai có thể xinh đẹp, tài giỏi hơn Quỳnh nhi cả.”

Nói xong chính bà ta cũng cảm thấy Phương Tư Ninh đẹp thì có đẹp, không hơn. Tia xao động trong lòng dần tĩnh lặng xuống.

Lòng dạ nữ nhân là thế, khi họ đang có hảo cảm với một nam tử, bản thân không thể tỏ ra ghen ghét, nói xấu sau lưng. Như vậy chỉ khiến cảm nhận về mình trong lòng họ không còn tốt đẹp. Họ sẽ cảm thấy mình nhỏ nhen, tầm thường như mấy lão nam đầu đường xó chợ, trăm hại mà không một lợi.

Như trường hợp này, y chỉ cần nâng Phương Tư Ninh lên cao, bản thân thì khiêm nhường, tỏ lòng ái mộ với Triệu Hằng, tất nhiên sẽ khiến bà ta suy nghĩ. Người đẹp quây quanh Triệu Hằng không bao giờ ít, nhưng chân chính được đứng bên người lại có bao nhiêu. Nếu Phương Tư Ninh thật sự có bản lĩnh thì đã không rơi vào tình trạng thê thảm như vậy. Kiểu người chỉ có cái mặt như hắn, muốn dựa vào sắc đẹp để thành danh kỹ thật sự là chuyện cười.

“Đã để mọi người chờ lâu rồi.”

Tiếng nói lanh lảnh của tú ông vang lên, ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về sảnh đường biểu diễn. Đập vào mắt là một dàn người đẹp mặc váy lụa xanh lục chia ra hai bên, trong tay mỗi kỹ nam đều cầm một giỏ chứa đầy cánh hoa đào. Không lâu sau đó, bức rèm đỏ lại được vén lên, bóng dáng thon gầy nhẹ nhàng bước ra, mái tóc đen dài buông thả, trên đó cài cây châm ngọc đỏ, phối hợp với áo lụa đỏ rực như máu. Giờ đây Phương Tư Ninh như một ngọn lửa đang bùng cháy. Nóng bỏng thiêu rụi sự khinh thường của tất cả nữ nhân ở đây.

Ngồi xuống chỗ ngồi giữa sân khấu, mười ngón tay trắng nõn thon dài bắt đầu lướt nhẹ trên tám dây đàn.

Tiếng nhạc vang lên, một khúc "Dương xuân bạch tuyết" được Phương Tư Ninh dùng tiếng đàn miêu tả cảnh mùa xuân sang, tuyết đang tan ra. Ở thời điểm giao mùa vẫn còn cái hơi lạnh của mùa đông nhưng đã có cái ấm áp của mùa xuân. Tiếng đàn trầm bổng khoan hòa, nhẹ nhàng như nước chảy bên tai, làm người nghe quên cả trời đất, cảm thấy trong lòng cũng nhẹ nhàng sảng khoái theo, mơ màng như thấy có những tia nắng ấm áp lan tỏa lên thân mình, xa xa những lớp tuyết đang từ từ tan ra trên một cành đào gầy...

Phối hợp với tiếng đàn, mười kỹ nam lắc người xoay tròn, từng cánh hoa đào tung bay, tạo nên khung cảnh giai nhân đánh đàn trong mưa hoa này.

“Cảnh đẹp người còn đẹp hơn hoa.”

Kết thúc khúc nhạc, mọi người vẫn ngẩn ngơ chìm đắm, dư âm kéo dài.

Phương Tư Ninh cầm vạt áo đứng lên, hơi cúi người rồi mỉm cười nói:

“Triệu gia thấy sao?”

Âm thanh ôn hòa đánh thức người trong mộng, ánh mắt Triệu Hằng hiện lên tia phức tạp, hạ mi điều chỉnh tâm tư, chỉ thoáng chốc, bà ta đứng dậy vỗ tay hai tiếng.

Cả đại sảnh chứa đầy khách như đã ăn ý từ trước, cũng đồng loạt vỗ tay tán thưởng không ngừng.

Ầm ầm vang dội.

Làm xao động cả người đi trên đường, khiến không ít kẻ dừng chân tò mò nhìn vào.

Gương mặt xinh đẹp nhã nhặn cứng ngắc, ánh mắt Lưu Quỳnh xẹt qua tia âm độc. Phương Tư Ninh ơi là Phương Tư Ninh, ta đã đánh giá ngươi hơi thấp rồi, ngươi khiến ta khó chịu rồi đấy, vậy nên cứ thỏa sức mà leo lên đi, leo càng cao thì té mới càng đau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.