Tên thích khách được dẫn vào quì trước Băng Nguyệt. Cô lạnh giọng.
- Ai là người sai ngươi đến đây ám sát ta.
Tên sát thủ đã nhét sẵn thuốc độc trong miệng, hắn định cắn thuốc độc tự tử, nhưng chợt nhận ra cơ thể mình không thể cử động được. Băng Nguyệt nói.
- Trước khi ta có được câu trả lời, ta không thể để ngươi chết nhanh như vậy được.
Sát thủ sợ hãi trước cô, đôi mắt tím đó như đang đâm sâu vào tim hắn, điều khiển mọi suy nghĩ cùng cơ thể hắn làm hắn hk thể cử động được. Sát thủ trong lúc sợ hãi, đã nói.
- Là...là Nhuận Ngọc Liên.
Nhược Uyên không vui.
- Là cô ta. Nhưng bọn ta đã gây thù gì với cô ta cơ chứ.
Băng Nguyệt nói.
- Có phải ở hoàng cung có chuyện gì xảy ra hay không ?
Mộ Dung Cẩm gật gù.
- Đúng vậy, Nhuận Ngọc Liên trong lúc đi dạo hoa viên đã không hiểu lý do vì sao mà té ngã bị sảy thai.
Nhược Uyên khó hiểu.
- Nhưng như vậy thì liên quan gì tới Băng Nguyệt cô nương.
Mộ Dung Cẩm nói tiếp.
- Nghe đâu là do bị vướng phải y phục của Vạn Hoa Các. Nên mới xảy ra cớ sự việc cô ta bị ngã ở hoa viên.
Băng Nguyệt nói.
- Hay đấy, cũng đâu chắc đó có phải là con của cô ta và vua Tư Hạ đâu chứ. Chuyện này sau khi ta về sẽ giải quyết sau vậy.
Còn tên sát thủ sau khi khai tên, cũng đã tự cắn thuốc độc tự tử mất. Thuộc hạ Băng Nguyệt nhanh chóng xử lý cái xác, song, tất cả cũng bắt đầu lên đường.
*Buổi Sáng Hôm Sau*
Nhóm Băng Nguyệt đã đến được chỗ để bắt thuyền dẫn bắt qua sông để đến nước Thuỷ Quốc. Ở Thuỷ Quốc, được xây dựng nằm ở giữa hồ, bao quanh toàn là nước, đặc biệt người dân nơi đây ai cũng biết bơi lội, còn là cao thủ khi chiến đấu dưới nước. Những địa hình sông nước là thế mạnh của họ, đặc biệt còn là thiên tài về độc dược. Nhưng vì địa hình Thuỷ Quốc nằm ở giữa hồ lớn, nên khi di chuyển sẽ đi bằng tàu, thuyền lớn.
Nhược Uyên xuống xe, đưa mắt nhìn ra phía ngoài hồ.
- Giờ chúng ta phải mướn 1 chiếc thuyền đi vào Thuỷ Quốc rồi.
Lục Thanh đứng bên cạnh cũng gật đầu.
- E là chỉ có duy nhất là thuê 1 chiếc thuyền đi thôi.
Mộ Dung Cẩm lúc này cũng chăm chú đưa mắt quan sát xung quanh, đôi mắt tò mò với mọi thứ, cái gì cũng muốn khám phá. Y phục của cậu.
Băng Nguyệt xuống xe, cũng quét mắt tìm nơi cho thuê thuyền. Y phục của cô.
Tay cầm quạt gấp vỗ vỗ vài cái lên tay theo thói quen, người dân ở đây bị thu hút bởi sự xuất hiện của những người lạ ở đây. Lục Thanh đi thuê 1 con thuyền lớn để đi, tất cả đều lên thuyền, từ từ di chuyển rời khỏi bến.
*Kinh Thành Thuỷ Quốc*
Vừa cập bến, Nhược Uyên hơi bất ngờ với hình ảnh trước mắt mình.
- Thuỷ Quốc, sao nơi nào cũng có tửu lầu.
Dung Cẩm trầm trồ.
- Nhiều người đến từ nơi khác quá, còn có người phương tây ở đây kìa.
Tất cả bắt đầu di chuyển đến Vạn Hoa Các của Băng Nguyệt. Trên đường đi Lục Thanh và Dung Cẩm vì diện mạo khôi ngô, tuấn tú của mình mà bị những nữ nhân của tửu lầu vây quanh, đã vậy còn nam nhân đồng tính luyến ái cũng vây quanh nữa, làm cho cả 2 không thể nào thoát ra được. Còn về phía Nhược Uyên thì cũng không tốt hơn là bao, cô bị vây quanh bởi những kĩ nam, nhan sắc tuy không bằng Lục Thanh và Dung Cẩm những cũng có thể cho là ưa nhìn.
Còn về Băng Nguyệt cô đương nhiên là với sự bảo vệ của 4 người thuộc hạ thì làm sao có ai dám bu vào chứ. Băng Nguyệt đưa mắt nhìn đám người đó.
- Con phố này, thật vượt quá suy nghĩ của ta.
Đông Hoa đứng cạnh nói.
- Chủ tử, có cần thuộc hạ cảnh cáo họ.
Băng Nguyệt nhìn vẻ chật vật của 3 người kia, liền gật gù. Đông Hoa đi đến lôi m 1 nam nhân ra ngoài, thành công doạ cho đám nam nhân còn lại sợ hãi lui ra 2 bên. Đông Hoa cất giọng lạnh.
- Thật xin lỗi nhưng, các vị có thể nhường đường 1 chút không.
Nhược Uyên được 2 tỳ nữ dìu về đứng cạnh Băng Nguyệt.
- Đa tạ, cũng may có cô.
Băng Nguyệt cất bước.
- Đối phó với mấy loại này, ngươi cần mạnh tay như vậy.
Rồi nhấc chân đi về Vạn Hoa Các của mình, Nhược Uyên theo sau đưa mắt nhìn Lục Thanh đang bị bao vây bởi đám nam nhân, nữ nhân kia. Băng Nguyệt hừ lạnh, cầm quạt quất 1 đường về phía đó, luồng gió mạnh từ đâu xuất hiện hất tung đám người đó ra. Băng Nguyệt nói.
- Mau đi thôi.
Lục Thanh và Dung Cẩm thở phào nhẹ nhõm, cũng nhấc chân đi theo cô. Hướng đến Vạn Hoa Các, một người dân nhận ra liền nói.
- Đó chẳng phải là Diệp Băng Nguyệt chủ nhân của Vạn Hoa Các đó sao ?
Người khác cũng chen vào.
- Ba người đi cạnh cô ấy, là nhị vương gia, nhị vương phi và tam vương gia của Thiên Quốc đấy ?
- Họ sao lại đến Thuỷ Quốc của chúng ta ?
- Nhưng, không ngờ tôi lại có thể được tận mắt nhìn thấy dung nhan của Băng Nguyệt cô nương a. Quả là mĩ nhân tuyệt thế như lời đồn.
Tất cả đám nam nhân, nữ nhân đều đỏ mặt khi nhớ lại cảnh được nhìn thấy vẻ đẹp ấy.
*Vạn Hoa Các - Thuỷ Quốc*
Vạn Hoa Các được trang trí với màu chủ đạo của Thuỷ Quốc là màu xanh dương. Mọi thứ bày biện bên trong cũng theo phong cách Thủy Quốc, nhưng riêng hoa viên của cô vẫn luôn có 1 cây hoa tử đằng lớn. Băng Nguyệt ở sảnh nói.
- Phòng ốc ở đây ta đã cho người chuẩn bị, các ngươi cứ tự nhiên.
Lục Thanh cùng Nhược Uyên đi về phòng nghỉ ngơi, riêng Mộ Dung Cẩm không thấy mệt nên cậu liền đi theo cô ra hoa viên ngắm cảnh.