Nữ Vương Bức Hôn

Chương 11: Khúc quân hành dạo phố



"tiểu Ái, mọi người đang nói gì thế? Sao vui quá vậy."
Đang lúc nói chuyện, Lâm Tử Quỳ đã đi đến trước mặt, Phương Y Ái hung hăng trừng mắt liếc nhìn Lâm Tử Quỳ, tất cả cũng tại con người này mà cô mới bị nhóm bạn nhiều chuyện trêu chọc.
Lâm Tử Quỳ cũng là vô ý vô tứ, cô tốt tính muốn đến chào Phương Y Ái, nhưng sao lại cảm thấy trong mắt Phương Y Ái lộ ra "vẻ khó chịu" nhỉ. Chợt nghĩ, nữ vương này tính tình thật kỳ lạ nha, sáng nắng chiều mưa, rõ ràng hồi nãy vẫn còn êm đẹp mà. Quên đi, xấu hổ treo trên mặt nụ cười tươi rói, sáng lạn, quay đầu chào hỏi nhóm người đẹp: "Hé lô, chào các chị, em là Lâm Tử Quỳ, rất vui được làm quen với mọi người."
"Chào em, bọn chị biết em là Lâm Tử Quỳ, chà chà, nhìn sơ sơ em cũng đẹp gái hen."
"Không ngờ da em đẹp như vậy, lại còn trắng trẻo nữa chớ."
Éc, mới gặp mặt lần đầu chưa gì đã khen da người ta đẹp là sao?
"Em cũng cao cao ốm ốm a, dáng người cũng cân đối, chị mở công ty người mẫu, em có hứng thú không a?"
"Ách, cám ơn khen ngợi nha, em không có dự định làm người mẫu đâu."
"Sao em quen tiểu Ái a, chị là bạn thân của cô ấy, danh thiếp của chị nè, khi nào rảnh gọi chị nhé."
"À, ok, cám ơn. Nhưng hôm nay em không mang theo danh thiếp."
"Không sao, em ở đây là tốt rồi."
"Nhà văn Lâm, đây là danh thiếp của chị."
"Của chị đây."
"Còn của chị nữa ."
Trời ạ, lặng lẽ nhìn về phía Phương Y Ái cầu cứu, không thể tưởng tượng nổi, bạn bè của nữ vương bệ hạ quả nhiên đều là sài lang hổ báo, có nên rụt rè một chút không ta. Liên tục  "Cúi đầu khom lưng", cực kỳ lễ phép cầm lấy đống danh thiếp của nhóm người đẹp đưa cho. Nhưng mà, kế bên có một kẻ vô cảm, trong tình huống này có vẻ có chút "Không phù hợp"
Giáo sư Đổng Nhan Mặc phát hiện Lâm Tử Quỳ đang nhìn mình, không còn nín thinh như hồi nãy nữa, chủ động vươn tay ra chào hỏi, vô cùng bình tĩnh: "chào em, chị là Đổng Nhan Mặc."
"À, chào chị chào chị." Lâm Tử Quỳ vội vàng nắm tay Đổng Nhan Mặc, miễn cưỡng đáp lại, từ ánh nhìn đầu tiên cô gái này tạo cho cô cảm giác đây là người rất trí thức, nhưng thật ra cũng có cảm giác thân thiết.
Vẻ mặt "cợt nhả" nịnh nọt của Lâm Tử Quỳ đều bị Phương Y Ái thu hết tất tần tật vào mắt. Người này là loại người gì a, vừa thấy người đẹp là ngay cả họ của mình cũng quên luôn, mới ước pháp tam chương chưa được bao lâu a, chỉ yêu cầu không được nhìn gái đẹp vậy mà cũng quên sạch trơn. Cơn tức giận tích tụ từng chút một, sức mạnh của nó có thể lật ngược cả bình giấm chua, mà bản thân Phương Y Ái không hề phát giác ra điều đó.
"Lâm Tử Quỳ, túi xách của tôi đâu?"
"Hả?" Bị giọng nói bất mãn của Phương Y Ái làm cho hoàn hồn, theo phản xạ rút lại bàn tay đang bắt vơi Đổng Nhan Mặc, "À, tôi bỏ quên trên xe rồi ?"
"Vậy sao cô còn không mau đi lấy!"
"Đó là túi xách của cô, sao cô không tự đi lấy?"
Bang, trước biểu hiện của Lâm Tử Quỳ, trong lòng mọi người đều giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ khâm phục. Phương Y Ái cũng bị câu nói của Lâm Tử Quỳ làm cho cứng họng không biết nói gì, từ nhỏ đến lớn việc cô ra lệnh cho người khác đã là thói quen, vậy mà bây giờ Lâm Tử Quỳ dám nói với cô như vậy, quả thật không giống người thường.
"..."
Thật ra, Lâm Tử Quỳ thốt ra những lời này cũng chỉ là xuất phát từ bản năng, cũng không hề có ý định tranh cãi với Phương Y Ái. Lâm Tử Quỳ tuổi còn trẻ mà đã là lỗ rốn của vũ trụ, cũng không phải do người ta tôn trọng mà là được người khác nịnh nọt tâng bốc, ngoại trừ mẹ của cô ra, có thể ra lệnh cho cô cũng chỉ có Phương nữ vương đứng trước mặt này thôi. .
Bản thân cũng bị câu nói vừa rồi làm cho choáng váng, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt, hơn nữa lại thấy Phương Y Ái trừng hai mắt nhìn cô, nhà văn Lâm vô cùng không có khí phách giơ 2 tay đầu hàng: "Được rồi, tôi đi lấy cho cô, chờ một chút."
Nói xong chạy bán sống bán chết. Sợ chậm một chút, cô sẽ bị ánh mắt lạnh lùng của Phương Y Ái đâm xuyên qua vậy.
Rất tốt, rất tốt, mấy cô gái xinh đẹp bên cạnh đều gật đầu tán thưởng Lâm Tử Quỳ, tất cả đồng loạt quay đầu nhìn về phía Phương Y Ái, cùng liếc nhìn nhau, xem ra, khắc tinh của Phương Y Ái thật sự xuất hiện rồi.
—— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ——
"Lâm Tử Quỳ, tôi thích cái túi xách này nè, mua cho tôi!"
"Không phải cô vừa mới mua một cái giống như vậy   sao?"
"Đó là hiệu khác ."
"Nhưng mà kiểu dáng thì rất giống a?"
"Được rồi, tôi muốn cái màu trắng kia, hôm nay tôi chưa mua cái màu trắng nào hết."
"Nhưng mà hôm nay cô đã mua 5 cái túi xách rồi, tất cả đều là tôi trả tiền hết."
"Tôi muốn cái màu trắng kia !" Lúc này Phương Y Ái hoàn toàn không để ý đến gương mặt đau khổ của Lâm Tử Quỳ, bá đạo tuyên bố niềm khao khát đối với cái túi xách màu trắng kia.
"Còn nữa, cô mua nhiều quần áo, váy, giày, tất cả đều không phải tôi trả tiền sao a? !" Bản thân nhà văn Lâm dường như đi vào chỗ chết, rốt cuộc cũng hiểu tại sao nhiều ông chồng rất sợ đi dạo phố với mấy bà vợ, thật sự là giống như trong truyền thuyết vậy —— a! Phiền! Chỉ trỏ! Mua! Mua! Chỉ trỏ! Then chốt là, những thứ Phương Y Ái nhìn thích đều giá mắc đến chết a! Đúng vậy, Lâm Tử Quỳ rất có tiền, nhưng đau khổ a, tiền đó là mồ hôi nước mắt a.
"Cô đó! Vậy cô muốn tiền hay là muốn tôi a?"
"Đương nhiên là muốn tiền  , cô có ích lợi gì cho tôi a?"
". . . Tôi rất đẹp!"
"Cô đẹp, tôi có kiếm được tiền không a?"
"..."
"..."
Hai người cứ như vậy liếc mắt đưa tình, hoàn toàn không thèm quan tâm đến cảm nhận của những người xung quanh, nhóm bạn thân đều sợ ngây người, biểu hiện ngày hôm nay của tiểu Ái quá khác thường, so với ngày thường như hai con người khác nhau .
Phía sau  Đường Tịch Dao len lén sờ bụng Đổng Nhan Mặc, nghiêng người thì thầm: "Cục cưng, cưng nghĩ thế nào?"
"Rất tốt, quả thật là ông trời phái khắc tinh xuống khắc tiểu Ái."
"Em cũng hiểu được, cưng xem ánh mắt tiểu Ái nhìn em ấy không giống bình thường."
"Không giống bình thường? Có không?"
"Đương nhiên là có, chứa đựng một chút dịu dàng, lại có một loại yêu say đắm."
"Không nói cũng không nghĩ ra, hình như là phải a! Phát triển thật là nhanh quá đi!"
"Mới quen chưa đến ba ngày, rõ ràng là bọn họ mới gặp đã yêu." Đường Tịch Dao vô cùng chắc chắn với phân tích của bản thân, gật đầu khẳng định.
"Ừ!"
Không có nghe thấy nhóm bà tám phía sau khe khẽ nói nhỏ, Phương Y Ái đang tập trung tìm cách để Lâm Tử Quỳ không nghe theo không buông tha.
"Bây giờ tôi đói bụng, Lâm Tử Quỳ, tôi muốn ăn pizza, cô đi mua đi."
Nghe được những lời này của Phương Y Ái, Lâm Tử Quỳ không có phản bác gì, nuốt nuốt nước bọt, cảm nhận được phản ứng của bao tử, không nói thì không để ý đến, bản thân cô cũng rất là đói. Ngẩng đầu đối diện với nữ vương bệ hạ, giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ: "Sắp đến giờ ăn rồi, cô nhịn một lúc đi!"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Phương Y Ái trong nháy mắt đen như lọ nồi, người này sao không hiểu cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc a! Sao lại kêu cô nhịn một lúc, cũng không để ý đến cô!
"bây giờ mấy giờ ?"
"hơn 11 giờ."
"Nói giờ chính xác."
Phiền phức! Dong dài! Nuông chiều từ bé! Trong lòng không ngừng nguyền rủa, nhưng Lâm Tử Quỳ lại tỏ vẻ rất nghe lời, tục ngữ có câu đại trượng phu nâng lên được thì bỏ xuống được, dù sao chứng minh nhân dân của cô vẫn còn nằm trong tay Phương Y Ái a!
"10 giờ 49 phút."
Éc... Phương Y Ái và mọi người chỉ cảm thấy từ đỉnh đầu rơi xuống 3 đường hắc tuyến, sao nói "hơn 11 giờ" rồi? Kiểu này cách giờ còn ăn một khúc nha.
"Nhà các cô ăn cơm sớm vậy hả?"
"...Ai chà, nhịn đói một chút đi, khu ăn uống ở tầng 4, hiện tại chúng ta đang ở tầng 2, tôi đi rất khó khăn a, hơn nữa chắc chắn phải xếp hàng và vân vân."
"Nhưng mà bây giờ tôi vừa đói vừa mệt !"
"Tôi còn đói hơn cô, nhịn thêm một giờ thì có làm sao?"
Lâm Tử Quỳ nói không sai gì hết, cùng một đám phụ nữ điên cuồng mua sắm, không nói đến cái gì cũng lấy , chỗ để ngồi cũng không có, dọc đường đi không những mất đi nụ cười mà còn bị Phương Y Ái ghét bỏ, không phải Lâm Tử Quỳ không biết thương hoa tiếc ngọc, mà bởi vì tốt xấu gì cô cũng là hoa cần thương là ngọc cần tiếc a! Nữ vương bệ hạ à, thật sự là cô không còn sức để đi a!
"Để tôi đói cô một chút cũng không đau lòng sao?" Những lời này vừa tràn đầy thương cảm vừa lại cao ngạo, nhà văn Lâm dù ý chí sắt đá cũng bị dao động bởi đôi mắt nhấp nháy mê người kia của Phương Y Ái .
"Tôi chỉ biết chân tôi đau." Nói lầm bầm, dùng mỹ nhân kế với tôi hả, cũng may tôi cao kế hơn một bậc.
"..."
"..."
Nhìn thấy tương tác của hai người đang yêu, những người còn lại cũng cảm thấy trong lòng mệt mỏi dùm nhà văn Lâm, lúc Phương nữ vương trổi dậy tính tiểu thư, người bình thường không phải ai cũng chịu được  ! Nhưng mà hai người lải nhải với nhau như thế này không phải là vô cùng tốt đẹp sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.