"Chồng ngoan nè, mau thức dậy đi, tránh được mùng một không tránh được ngày rằm đâu, hôm nay Quỳ không đi, sẽ tiếp tục trốn tránh hoài sao?"
"Tôi không đi a!"
Ánh nắng ban mai tươi đẹp vào buổi sớm soi rọi vào trong phòng ngủ rộng lớn, chỉ có điều bầu không khí lãng mạn như vậy lại bị tiếng giằng co của hai người làm hỏng, chính xác mà nói là bị một mình Lâm Tử Quỳ hủy hoại.
Ngày hôm qua vô cùng tốt đẹp, nhưng hôm nay vì không muốn gặp cha vợ nên sống chết không chịu thức dậy, kéo chăn qua khỏi.. đầu, giả bộ mắt điếc tai ngơ với lời nói của Phương Y Ái.
Vào buổi sáng tươi đẹp này, Phương Y Ái bán ra vô số lần ánh mắt khinh khỉnh, tại sao mỗi lần đi gặp cha cô, Lâm Tử Quỳ làm giống như đi chịu chết, nhưng mà trong lòng cô oán giận cha cô nha, quả thật là trận đánh của ông đã tạo ra di chứng cho chồng cô.
Kéo mền lên che ngang ngực, hơi hơi ngồi dậy, một tay đặt sau đầu, nằm đè lên con rùa đen rút đầu ở bên cạnh.
"Không có việc gì đâu, em đảm bảo hôm nay Quỳ sẽ không bị ăn đòn, cha em cũng không phải người không nói đạo lý, lần này Quỳ để em vừa tức giận vừa đau lòng như thế, tuy ngoài miệng cha em nói sẽ xử lý Quỳ, chỉ là xả giận dùm em thôi, hù dọa Quỳ thôi mà."
Nói xong, lấy bàn tay khác đặt trên bụng Lâm Tử Quỳ, nhẹ nhàng vuốt ve như đang dỗ dành đứa trẻ..
"Nhưng mà.. nhưng mà.. mỗi lần cha em thấy tôi đều như ăn tươi nuốt sống tôi vậy, thật sự dọa chết người a."
"Có sao? Quỳ đoạt đi đứa con gái cưng được cha nuôi nấng nhiều năm như vậy, còn muốn cha không dọa Quỳ nữa sao a?"
Kéo cái chăn đang che mặt nhà văn Lâm xuống, sợ cô bị ngột, tha thiết khuyên bảo: "Thẳng thắn mà nói do Quỳ tự tìm đường chết, nếu ngoan ngoãn kết hôn với em thì mọi việc xong rồi, không nên chờ cha vợ phát hỏa mới tỉnh ngộ, cũng may Quỳ tỉnh ngộ tương đối đúng lúc, trước khi cha em kịp giơ chổi lông gà cho Quỳ một trận nữa. Cho nên đừng lo lắng, bản thân là người vợ danh chính ngôn thuận của Quỳ, em sẽ bảo vệ Quỳ mà!"
"Thật không?" Đối với lời hứa hẹn của Phương Y Ái, cô bán tính bán nghi, lần trước khi cô chịu đòn, thế mà Phương nữ vương một chữ cũng không thèm nói giúp. Điển hình thờ ơ lạnh nhạt: "Lần trước em cũng không thèm che chở cho tôi!"
Nghe Lâm Tử Quỳ lên án hành vi lúc trước của mình, Phương Y Ái có chút bất mãn: "Ai kêu khi đó Quỳ muốn chia tay với em, em không hợp lại với cha đánh Quỳ một trận ra trò là may rồi, còn oán giận em."
"Tôi sai rồi, tôi sai rồi. Lần này em phải cầu xin cho tôi a!" Ngồi dậy, ôm eo của Phương nữ vương, dúi đầu cọ cọ vào cảnh đẹp, bắt đầu nhõng nhẽo.
"Đương nhiên là sẽ che chở Quỳ mà, em cũng không muốn, sau này mẹ của con em bị đánh đến tàn phế!"
"Hả? Con?"
"Đúng vậy, bây giờ em chỉ nghĩ ra một biện pháp duy nhất có thể giúp Quỳ không bị cha đánh thôi, nói là em đã phẫu thuật, và đang mang thai, cha mẹ em vừa nghe nhất định sẽ vô cùng vui vẻ, lập tức đem hành vi phạm tội của Quỳ quên bén không còn một chút không phải sao?"
Lời lẽ Phương Y Ái giải thích thật rõ ràng, đôi mắt sâu xa không thấy đáy, từng bước một đưa Lâm Tử Quỳ vào bẫy.
Trong lòng liền nghĩ bản thân mình đã được bảo vệ, tránh được kiếp nạn hôm nay, nhà văn Lâm hoàn toàn không chú ý đến khóe miệng người kia cong lên, cười thầm gian trá chỉ trong chớp mắt, nghĩ rằng biện pháp của Phương Y Ái có thể suy tính, hai ông bà già vừa nghe được tin vui này, khẳng định sẽ không thèm chú ý đến mình, sau đó tự hỏi trong 3 giây, gật gật đầu kiên định nói: "Cách này rất tốt, thì cứ vậy mà làm!"
Lời vừa dứt, môi Phương Y Ái lập tức rơi lên mặt cô: "Lời đã quyết rồi nha, sau này không được hối hận nha."
"Tuyệt đối không hối hận."
Nghĩ tới đã có một biện pháp tốt, như một liều thuốc an thần, Lâm Tử Quỳ rời giường rửa mặt, thay quần áo, động tác cũng nhanh nhẹn hơn, mẹ Lâm sáng sớm đã cùng với nhóm bạn già hẹn hò đi Tam Sơn, trong nhà chỉ còn Lâm Tử Quỳ và Phương Y Ái mà thôi.
"Tử Quỳ, Quỳ mặc bộ này nha?"
Phương Y Ái chọn một bộ quần áo cho Lâm Tử Quỳ, giơ trước của phòng bếp. Lâm Tử Quỳ đang làm bữa sáng, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, không sai, rất phù hợp với phong cách ăn mặc thường ngày của cô.
Áo len màu cam, bên trong là áo sơmi trắng, phía dưới là chiếc quần jeans lửng màu nhạc, quả thật là người vợ rất hiểu ý cô a!
Thế nhưng lúc này chỉ có thể nhịn đau cự tuyệt: "Đẹp thì có đẹp, nhưng mà không phải cha mẹ em thích hình mẫu trưởng thành, chỉnh chu sao? Cái màu cam đó... Hay đổi bộ khác đi!"
"Kể từ khi nào mà Quỳ lưu ý đến cái nhìn của cha mẹ vợ vậy."
Lời nói của nhà văn Lâm làm cho trong lòng Phương y Ái tràn đầy hạnh phúc, bởi vì Lâm Tử Quỳ để ý đến cô, cho nên cũng cực kỳ để ý đến người nhà cô, còn để ý đến cảm nhận của những người xung quanh cô, Lâm Tử Quỳ luôn có một mị lực hấp dẫn cô không bao giờ hết.
Buông cái muỗng trong tay ra, Lâm Tử Quỳ ngửa mặt lên trời thở dài một câu: "Kể từ sau khi tôi cầu hôn em, thì đã không còn đường lui rồi."
Ngoài mặt làm ra vẻ vô cùng đau đớn, ngay lúc không chuẩn bị liền bị Phương Y Ái ôm cổ, vuốt ve mặt cô rồi trao cho một nụ hôn: "Buổi chiều đi dạo phố với em nha, buổi tối thả Quỳ ra, cho Quỳ tận hưởng đêm độc thân cuối cùng trước khi kết hôn. Em cũng muốn tâm sự với đám bạn thân."
"Thật không, tôi muốn tổ chức một bữa tiệc chia tay thời độc thân có được không a?"
Nhìn thấy đôi con ngươi bừng sáng rực rỡ của Lâm Tử Quỳ, Phương Y Ái thừa biết trong lòng Lâm Tử Quỳ vui vẻ cỡ nào. Vì vậy, với cái yêu cầu nho nhỏ này, nữ vương có thể chấp nhận, "Có thể, nhưng không được bỏ lỡ chuyến bay ngày mai, nếu không, em sẽ không tha thứ cho Quỳ!"
"Tuân lệnh!"
Nhanh chóng ăn xong điểm tâm, rồi đi siêu thị mua đồ ăn khuya và vân vân, chuẩn bị để đem tặng cho ba mẹ vợ. Tất cả đều rất thuận lợi, chờ đến khi Lâm Tử Quỳ lấy lại tinh thần, thì đã ngồi trên sopha ở phòng khách của biệt thự Phương gia!
Cha vợ như con cọp rình mồi, ngồi đối diện cô, quan sát cô từ trên xuống dưới, từ trái qua phải vô số lần. Cảm nhận được ánh mắt khủng bố đang dán chặt trên người mình, nhà văn Lâm vô cùng câu nệ khép lại hai chân, lưng duỗi thẳng, mắt nhìn chằm chằm màn hình TV, hoàn toàn không dám ngó trái nhìn phải.
"Ăn trái cây đi." Phương cha nghiên người lên trước, đưa dĩa trái cây đến trước mặt Lâm Tử Quỳ.
Giọng nói trầm thấp có từ tính, đầy uy quyền, truyền tới tai nhà văn Lâm như tiếng sét ngang tai, sợ đến toàn thân không khỏi chấn động.
Không dám chậm trễ, nhanh chóng gật đầu một cách ngu ngơ, "Cám ơn cha!" Sau đó bắt đầu lấy trái cây trong dĩa, ăn hết miếng này tới miếng khác, từ đầu chí cuối không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng đôi mắt của cha vợ.
"Chát!"
Trong lúc đang hăng say ăn uống, nhà văn Lâm sợ hãi đến nỗi thiếu chút nữa là ngã từ trên sofa xuống đất.
Chỉ kịp thấy cha Phương cầm cây vợt đánh muỗi, đập thật mạnh vào bàn trà, làm cho Phương mẹ và Phương Y Ái đang bận rộn chuẩn bị bữa trưa ở trong nhà bếp cũng kinh hãi nhanh chóng buông việc trong tay, lao ra khỏi nhà bếp.
"Cha! Cha đang làm gì thế?" Trong giọng nói có chút trách cứ, lúc này Phương Y Ái thấy Lâm Tử Quỳ mặt mày trắng bệch vì sợ đang ngồi ở sofa, yêu thương cực kỳ, vội vã vọt sang bên cạnh, vỗ vỗ lưng an ủi nhà văn Lâm, đồng thời bắt đầu chất vấn cha cô.
"Phải rồi, lão Phương, anh đang làm gì vậy? Dọa Tử Quỳ sợ rồi kìa, còn làm cho em và Y Ái cũng thót tim." Phương mẹ hơi hơi trách cứ hành vi của Phương cha, ở đây có nhiều người, mà còn cư xử như vậy.
"Có con muỗi ở trên bàn, anh chỉ đập muỗi."
"Mùa thu làm gì có muỗi a!" Không quen mắt với việc nói dối của cha mình, rõ ràng là cố ý dọa chồng cô mà còn không chịu thừa nhận.
"Cha đánh trúng bàn có đánh trúng nó đâu, hai người khẩn trương làm cái gì, hả? !" Nói xong còn chưa chịu bỏ cuộc, hỏi, "Tử Quỳ, con nói đi, cha có dọa cho con sợ không?"
"Dọa... dọa rồi..."
"Chát!"
Một tiếng nói vang, đúng lúc ngăn lại lời nói chưa kịp dứt của nhà văn Lâm.
Vì vậy Lâm Tử Quỳ lại rất không hình tượng trốn sau lưng Phương Y Ái.
"Cha! Sao cha có thể làm cho Quỳ sợ như vậy chứ? Dọa Tử Quỳ sợ hãi như vậy, sau này con biết tìm ai khóc lóc a!"
"Làm cho nó sợ hả? Cha phải đánh chết nó mới được!" Nói xong cầm cây vợt đánh muỗi làm bộ như muốn đi dạy cho Lâm Tử Quỳ một bài học.
"Lão Phương, anh đang làm cái gì vậy, sao vô duyên vô cớ giận dữ như vậy!" Phát hiện có điều gì đó không đúng, Phương mẹ lập tức bước lên ngăn cản, đáng tiếc chậm một nhịp.
Vợt đánh ruồi đã rơi xuống mông Lâm Tử Quỳ.
"A! Y Ái."
"Lão Phương, lão Phương, trời ơi, ông đang làm gì vậy!"
Nói đến Lâm Tử Quỳ, Phương cha tức giận không biết bao nhiêu mà nói, chỉ cần nói lần này thôi, đứa con gái cưng của ông liên tiếp mấy ngày không vui, rầu rĩ buồn bã, ở khóe mắt tích tụ không biết bao nhiêu là nước mắt, ông phải cố gắng nhịn, bản thân người làm cha như ông chưa bao giờ nhẫn tâm để con gái chịu bất cứ một uẩn khuất nào, khá khen cho Lâm Tử Quỳ, căn bản là không yên tâm chút nào. Ngày hôm nay, ông dự định nói chuyện đàng hoàng với Lâm Tử Quỳ, nhưng vừa thấy người, là lửa giận không thể nào kiềm chế.
"Cha! Cha! Cha đánh Quỳ nặng như vậy, con của con sinh ra, cha phải nuôi cho con a!"
Canh rất đúng lúc, không được, ngày hôm nay phải ra đòn sát thủ.
Đột nhiên thế giới như dừng lại, mỗi người đều duy trì động tác của mình một cách cứng ngắc.
"Chờ một chút, Y Ái, con nói cái gì?" Câu nói sau đó làm cho cả nhà rơi vào bầu không khí vô cùng an tĩnh. Chỉ có mẹ Phương kịp phản ứng đầu tiên. Trên mặt lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết.
"Con, con.. con đang mang thai!" Phương cha từ từ thở ra, quăn cây vợt đánh muỗi trong tay, lo lắng đi đến trước con gái, ân cần hỏi han.
"Dạ đúng, con đã mang thai, được hai tuần rồi. Con sợ không thành công nên không dám nói với mọi người, cho đến tận hôm nay, bác sĩ Lưu gọi điện cho con, mới chính thức xác định!"