“Quý heo, tôi bảo cô
rời giường, cô có nghe không?” Dương Sĩ Bảo cực kỳ tức giận, vì dồn hết
sức để hít sâu một hơi, hét to vào lỗ tai Quý Tiệp.
Cô bị âm thanh sấm sét doạ cho tỉnh lại.
“Dậy rồi.” Cô từ trên giường uể oải tỉnh dậy, nhìn chằm chằm vào anh “Làm gì vậy chứ?” Giọng điệu vội vã xen lẫn mệt mỏi. Xem ra cô vẫn còn chưa
muốn tỉnh ngủ.
“Mặc quần áo tử tế vào.” Anh rống lớn với cô. Kể
từ khi nghe chuyện Quý Tiệp phải đi xem mắt, tâm tình của anh ngày càng
trở nên tồi tệ hơn.
“Vì sao?”
“Tại sao mỗi lần tôi bảo cô
mặc quần áo vào cô đều hỏi tôi là tại sao? Mặc quần áo thì cứ mặc quần
áo, làm sao mà hỏi chứ? Cô biết biết rằng dáng người của cô rất khó coi
sao?”
“Biết rồi! Vì anh nói nhiều lần lắm rồi.” Tính khí Quý Tiệp cũng không vừa.
Do tối qua mất ngủ nên bụng cô tích đầy hoả khí, A Bảo ghét cô nên muốn
giày vò cô đây mà! Nhưng không cần phải vào bây giờ chứ? Sáng sớm vẫn
chưa còn, còn chưa có…
Cô nhìn sang đồng hồ báo thức.
Còn chưa tới một giờ mà! Nghĩ đến đây cô liền ngáp to một cái, ánh mắt oán hận bắn thẳng về phía anh.
Dương Sĩ Bảo không thèm để ý xem cô giận anh thế nào. “Cô đã hẹn với mẹ Quý mà giờ đã trễ nửa tiếng rồi đó.”
“Mẹ tôi?”
“Đúng, mẹ cô.”
“Vậy cứ để cho bà ấy đợi đi! Ai bảo bà ấy không chăm sóc cho con gái, để tôi phải kiếm tiền cực khổ như vậy, tối hôm qua tôi phải làm nhiệm vụ đến
rạng sáng, chỉ vừa mới chợp mắt…”
“Dì ấy còn hẹn thêm một người đàn ông khác nữa.” Dương Sĩ Bảo cắt ngang lời lảm nhảm của cô.
Quý Tiệp đột nhiên ngậm miệng “Một người đàn ông khác?” Cô cau mày cố suy
nghĩ, nhưng cô thật không nghĩ ra đó là ai. “Hắn là ai chứ?” Cô ngước
mắt lên hỏi Dương Sĩ Bảo.
Làm ơn đi, cô không biết thì làm sao anh biết được chứ? Rốt cuộc cô và Dương Sĩ Bảo ai mới là người nhà của bà ấy chứ?
“Không biết. Nhưng theo cách nói của mẹ Quý thì hắn ta chính là đối tượng mà
cô phải đi xem mắt.” Dương Sĩ Bảo tức giận đáp lại cô một câu.
“Xem mắt? Tôi không cần! Tôi còn trẻ, cũng không phải là không ai cần, tại
sao lại phải đi xem mắt chứ?” Quý Tiệp khó chịu nằm trở lại giường, hơn
nữa lần này còn dùng chăn che kín cả đầu.
Dương Sĩ Bảo duỗi tay ra kéo Quý Tiệp từ trong chăn ra, không cho phép cô ngủ tiếp “Cô phải đi.”
“Tại sao?”
“Bởi vì năm nay cô phải được gả đi, tôi không muốn làm bảo mẫu cho cô nữa,
cô có hiểu không hả?” Nếu như cô cần một người đàn ông để dựa vào thì cô cần phải rời giường và tự mình đi chọn, không nên cứ dựa dẫm mãi vào
người ‘anh em’ này, nếu cứ như vậy thì cô không thể tìm được người đàn
ông mà mình cần.
“Anh thật sự muốn đuổi tôi đi như vậy sao?” Quý
Tiệp thở hổn hển nhìn chằm chằm Dương Sĩ Bảo, chỉ là nhìn dáng vẻ cười
cợt của anh nên cô không thể nhìn thấy suy nghĩ tâm tư của anh.
A Bảo thấy thái độ ám muội của cô nhưng cô vẫn cứ khẳng định, nếu như cô
gặp nạn sẽ cứu giúp người bạn mà không hề tiếc rẻ mạng sống của mình, sẽ mãi mãi đưa tay ra giúp đỡ cô dù không phải người thân, người đó chính
là Dương Sĩ Bảo. Nhưng mấy năm gần đây, thái độ của anh làm cô càng lúc
càng không hiểu nổi suy nghĩ trong lòng anh.
A Bảo thực sự ghét cô sao?
Cô thực sự khiến canh cảm thấy phiền lòng như vậy sao?
Được rồi! Coi như vậy “Anh có thể ghét tôi, không quan tâm đến tôi, nhưng anh không được ép tôi đi xem mắt, có hiểu không?”
“Không hiểu.”
“Đạo lý đơn giản như vậy mà anh cũng không hiểu à?” Anh ta căn bản là một
tên vô lại, căn bản chỉ thuận miệng bịa ra một cái đáp án. “Anh vẫn muốn mang tôi đi xem mắt đúng không?” Cô tức giận giơ chân lên đá anh một
phát.
Hành động thô lỗ của cô làm anh nhíu chặt màu, cô làm cho
tim anh đập mạnh bởi nhìn thấy cảnh xuân mơn mởn của cô, anh nhìn thấy
bắp đùi bóng loáng trắng noãn, cũng thấy cả chỗ sâu của bắp đùi…
Trời ơi, tiểu yêu nữ đáng chết này!
Càng nghĩ anh ta lại càng tức “Rốt cuộc cô có chịu rời giường hay không
đây?” Anh đem tất cả bực mình trong người mình trút hết lên người Quý
Tiệp. Cô không phải kẻ vô tội, bởi vì cô là kẻ đầu sỏ đắc tội với anh,
cho nên cô sẽ trở thành người để anh trút hết cơn giận, cứ xem như đang
trừng phạt kẻ đáng trừng phạt đi.
Dương Sĩ Bảo kéo Quý Tiệp đến
nhà tắm, cầm kem đánh răng bôi đều lên bàn chải rồi thô lỗ đẩy vào trong miệng cô, nếu như bản thân cô không làm được vậy thì anh sẽ giúp cô
đánh răng.
“Không mở.” Cô mím chặt môi.
Cô cho rằng anh không có cách để đối phó với cô sao?
Dương Sĩ Bảo dùng sức đậy nắp bồn cầu để Quý Tiệp ngồi trên nắp, sau đó đặt
mông của mình lên đùi cô, dùng sức nặng của bản thân áp chế cô.
“Anh làm gì vậy? Anh rất nặng đó! Tránh ra đi!” Quý Tiệp tức giận hét lớn.
Dương Sĩ Bảo nhân cơ hội này dùng sức cạy miệng cô ra, giúp cô bắt đầu đánh răng.
Hu hu hu… Cô thật sự là đau đó!
“Anh đùng sức ‘đánh’ quá thô lỗ đó, đau quá đi!”
Mặc dù là người bị khống chế, nhưng cô vẫn không chịu hiểu hai chữ ‘thuận
theo’ là như thế nào, còn liều mạng nói chuyện khiến kem đánh răng phun
đầy vào mặt anh.”
Đánh răng xong, Dương Sĩ Bảo lại dùng nước sạch lau mặt cho cô, coi như đại công cáo thành.
:Tôi nói trước với anh là tôi không có quần áo để mặc, cho nên tất cả những cố gắng của anh đều là vô ích mà thôi…”
Ah? Cô đang uy hiếp anh mà anh vẫn còn cười được ư? Cô nghi ngờ nhìn chằm chằm anh nhưng lại không muốn tra hỏi thêm.
Anh nhe răng cười rồi nói: “Không sao, vì cô chỉ cần quần áo…tôi có.”
“Anh có sao?” Ánh mắt cô mở to, không ton vào lời anh nói.
Nhưng mà biểu hiện
của A Bảo rất tự tin. Tiêu rồi! Chẳng lẽ anh ta thực sự có sao? Nhưng
mà, tại sao anh ta lại có quần áo của phụ nữ chứ?
A Bảo chưa từng nói với cô là anh có bạn gái mà! Híc…
“Chẳng lẽ anh có sở thích mặc quần áo phụ nữ? Thì ra anh là kẻ biến thái…” Cô ngạc nhiên.
Anh không quan tâm cô, mặc cô muốn hạ nhục anh thế nào cũng được “Cô ngoan ngoãn ở đây chờ đến khi tôi quay lại!”
“Được.” Cô vui vẻ gật đầu đồng ý, mắt nhanh như tia chớp đảo chung quanh.
Không, anh vẫn thấy không yên tâm.. vừa mới rời khỏi phòng tắm, Dương Sĩ Bảo
thấy có gì đó không ổn cho nên khoá trái cửa bên ngoài, sợ Quý Tiệp trốn mất.
Quý Tiệp nghe thấy tiếng khoá cửa của anh, tuyệt đối không sợ sệt.
Hừ! Anh cho rằng có thể nhốt cô trong này sao? Vậy thì anh quá xem thường
bản lãnh của cô rồi. Cô là người của nhóm tội phạm gia đình. Chuyện vi
phạm pháp lệnh của cô xem ra còn nhiều hơn những tên trộm mà cô đã bắt.
Chờ cho đến khi bước chân của anh hoàn toàn biến mất, cô sẽ nhanh chóng khoá trái cửa phòng từ bên trong lại.
Cô muốn chạy trốn nhưng không thể đi ngay, cho nên cô phải chờ ở đây đợi
tìm được cái áo sơ mi đang đợi giặt sạch từ trong sọt móc ra, mặc thêm
chiếc quần dài vào.
A Bảo luôn thích sạch sẽ, cho nên quần áo đợi của anh cũng không hề bẩn, không bị hôi, đều đáng tiếc duy nhất là cơ
thể anh cao hơn cô gần một cái đầu, cho nên áo sơ mi của anh hơi lớn,
quần cũng hơi dài.
Những thứ này cũng không cần gấp, dù sao cô
không nên đi xem mắt nhất là trước mặt anh. Quý Tiệp không hiểu tại sao
mình muốn Dương Sĩ Bảo để ý mình, từ nhỏ đến lớn có thể để cho cô chú ý
chính là người bạn này, nhưng anh cứ luôn bài xích cô, nhưng hiện giờ cô cũng không rảnh để nghĩ đến chuyện này.
Quý Tiệp đi đến cửa sổ, phát hiện cửa thông gió hơi cao, không dễ dàng để leo ra ngoài.
Cô dẫm lên bồn tắm, chỉ thiếu một chút nữa thôi là có thể nắm lấy cửa sổ rồi…
“Tổng giám đốc, quần áo anh cần đã được đưa tới rồi.”
Thư ký thấy Dương Sĩ Bảo đi ra ngoài vội vàng đưa quần áo mà anh cần,
nhưng…nhìn bộ dạng có vẻ nhếch nhác của ông chủ…. Chuyện gì đã xảy ra
vậy? Hình như cô vừa nghe thấy có tiếng cãi vã.
Là phụ nữ sao?
Không ngờ rằng ông chủ luôn sạch sẽ mà cũng có lúc như bây giờ!
Dương Sĩ Bảo chưa từng lảng tránh ánh mắt tò mò của thư ký, anh đang tập
trung…anh chỉ muốn cô đi mua chút đồ. Đồ công sở, áo lót, quần lót và cả giày cao gót. “Tốt rồi” anh gật đầu khen hay “Cô có thể về rồi.”
Anh đem đồ đến cạnh cửa, khoé mắt vô tình liếc về phía lầu hai một cái,
thấy hai ống quần giắt giữa không trung đang bay bay, chủ nhân của chiếc quần đó vẫn còn đang cố gắng kéo cho tiếc quần cho nó nằm im trên
người, nhưng do chiếc quần đang mặc trên người quá lớn và không ngừng
tụt xuống, cô một lòng chạy trốn giữ mạng, một tay giữ lấy chiếc quần…
Chết tiệt!
Dương Sĩ Bảo phi tới, mặt không biến sắc đứng dưới chờ cô tự mình chui đầu vào lưới.
Quý Tiệp cứ cho rằng phía dưới không có ai nên mình không cần phải lo lắng, thế nên chờ quần trên người mình ổn định, cô liền dùng tay nắm chặt để
đáp xuống, cả người từ cửa thông gió rơi xuống…
Mặc dù Dương Sĩ
Bảo biết mình nhất định sẽ bắt được cô, cũng biết bản lĩnh của cô chính
là hình cảnh nên anh không hề lo lắng, nhưng lúc cả người cô rơi xuống
làm tim anh thiếu chút nữa đã ngừng đập.
Cô cô cô.. Nhất định sinh ra để làm giảm tuổi thọ của anh mà! Anh luôn biết rõ như vậy.
Dương Sĩ Bảo vươn dài đôi tay ra, chạy đến ôm lấy Quý Tiệp, tim anh lúc ấy
mới bình ổn trở lại. Anh nhìn chằm chằm vào cô, bộ dạng hung dữ nhìn cô
như muốn phanh thây xé thịt cô ra, mà cô không sợ anh, ngược lại còn
đang cực kỳ giận anh nữa kìa.
“Anh đã sớm biết tôi ở trên rồi,
biến tôi muốn trốn đi đúng không?” Nhất định anh đã đứng dưới từ trước,
nhưng anh vẫn ung dung nhìn bộ dạng xấu xí của cô khi leo từ trên cửa sổ xuống.
Đáng chết!
“Anh là tên khốn khiếp, vô lại! Nếu sớm đã phát hiện ra, tại sao không gọi tôi một tiếng? Anh nói trước với tôi cò phải tôi sẽ không phí công leo từ trên cửa sổ xuống rồi không. Anh
có biết rằng cửa thông gió nhà anh rất nhỏ không, lại còn cao nữa, tôi
phải cố gắng rất nhiều mới bò ra ngoài được! Trong khi đó anh thì, cứ im lặng không nói tiếng nào rồi đứng sẵn bên dưới đón tôi, hành động của
anh như vậy căn bản là hành động của một tên khốn, anh có biết không
hả?” cô bắt đầu thanh toán tội của anh, hai người bọn họ vẫn hồn nhiên
ngu ngốc, lúc lên lúc xuống làm những động tác vô cùng mập mờ chèn ép
lẫn nhau.
Thư ký Thẩm chưa bao giờ gặp qua vẻ mặt tức giận của
ông chủ như vậy. Tất cả sự quan tâm không chút che giấu nào được biểu
hiện hết trên khuôn mặt của anh đối với người con gái đang dựa vào lồng
gực anh.
Chà ~ Không phải hiện giờ ông chủ đang dồi dào tình cảm
sao? Nhìn dáng vẻ chuyện tâm kia cứ như một cậu bé đang giận dỗi! Thư ký Thẩm không nghĩ một Dương Sĩ Bảo hô phong hoán vũ thương trường lại có
bộ dạng như ngày hôm nay.
A ~ Cô rất muốn xem cảnh náo nhiệt sau đó!
“Thư ký Thẩm!”
“Dạ?”
“Cô còn không đi làm mà còn ở đây làm gì? Thế nào, muốn đến lượt xin nộp
đơn từ chức sao?” Dương Sĩ Bảo không quay đầu lại mà đưa ra một lời uy
hiếp.
Mặc dù không quay đầu lại nhưng khí thế như vậy đã đủ tấn công thư ký Thẩm đáng thương rồi.
“Dương Thăng” là một công ty lớn, trên thương trường có một vị trí không hề
nhỏ, hai mươi tám tuổi cô mới thi đậu vào làm ở “Dương Thăng”, chờ ở
phòng văn thư bảy năm, cho nên nay mới được lên chức thư ký trưởng, cô
thực sự không muốn tiền đồ của mình…mặc dù thực sự tò mò về chuyện của
ông chủ với con mèo hoang kia có quan hệ như thế nào, nhưng cô vẫn là
người biết thức thời, tốt nhất nên rút lui thì hơn.
Dương Sĩ Bảo
chờ thư ký Thẩm rời khỏi mới ôm Quý Tiệp lên, không khống chế cô nữa,
bởi anh biết anh sẽ không thể đến gần được nha đầu này, nha đầu này nhất định sẽ làm chuyện xấu. Xem đi. Anh vừa mới thả lỏng tay, cô đã hết đá
lại cắn anh, còn hét to là không muốn đi xem mặt nữa chứ.
Trước
mặt cấp dưới anh luôn giữ vẻ mặt nghiêm khắc, cho nên anh mới đuổi thư
ký Thẩm đi trước, nếu không thì con cọp này phải để anh một mình ứng
phó, thực sự phải cần dùng đến rất nhiều sức lực…
Trước tiên
Dương Sĩ Bảo đặt tay Quý Tiệp lên vai mình rồi đi vào phòng, đem mấy túi quần áo mà bí thư Thẩm mua hộ ném cho cô ta rồi ra lệnh đi thay.
Chậc! Anh xem cô là ai hả? Anh bắt cô đi thay, cô liền đi, việc này nghe có vẻ cô không có chí khí nhỉ!
“Không mặc.” Nói không mặc nhất định sẽ không mặc, xem A Bảo có thể làm gì cô nào.