Hoa Chiêu nhiệt tình đáp lại, dựa sát vào người hắn mà cọ sát.
Hắn chính là không có sức chống cự được đối với cô, ngay lập tức thân nhiệt tăng cao, càng khiến nụ hôn thêm sâu.
Bàn tay cô đặt lên vùng cơ bụng rắn chắc của hắn, uyển chuyển luồn tay qua giữa những cúc áo sơ mi, chui vào trong vạt áo, vuốt ve cơ bắp của hắn.
Hắn đè lại tay cô, không cho cô làm loạn.
Cô vẫn không chịu an phận, bàn tay dịch chuyển thẳng một đường xuống dưới sờ soạng, khiêu khích mà nhìn hắn.
Yết hầu của hắn chuyển động lên xuống, gian nan mà gọi tên cô. "Âm Âm!"
Cô quyết không buông tha, con mắt mê ly nhìn hắn, kéo dài giọng nói, dụ hoặc vô cùng. "Anh Thiên Lãng, anh có muốn......"
Hắn ngẫm nghĩ 2 giây, lập tức rút lấy tay cô ra, xoay người để cô ngồi lại ngay ngắn, thắt đai an toàn cho cô.
Dẫm chân ga một cái, cũng mặc kệ hướng nào về nhà, ở phía trước đèn xanh đang bật, liền chạy thẳng một lèo.
Thế nhưng không bao lâu đã đi đến một công viên cây xanh ở ngay ngoài thành phố, mở cửa miễn phí.
Bây giờ đã là buổi trưa, cũng không có lấy một bóng người.
Ân Thiên Lãng lái xe chạy thẳng vào trong, rẽ trái rẽ phải một hồi, tìm lấy một nơi bí ẩn vắng vẻ rồi dừng xe.
Xoay mặt hung tợn mà trừng mắt với cô, đôi mắt đen nháy, giống loài sói đói hung ác.
Cô đột nhiên cảm thấy chột dạ, nằm bẹp ở ghế lái phụ, thở mạnh cũng không dám. Vừa rồi chỉ là muốn trừng phạt nhỏ hắn mà thôi, nghĩ rằng ở ngay trên đường cái hắn sẽ không dám làm điều gì cả.
Hắn xuống xe, "Phanh" một tiếng đóng cửa xe thật mạnh, bước từng bước mạnh mẽ đến bên cửa đối diện.
Cô thế mới biết rằng cô đùa ra lửa rồi, nắm chắc lấy tay nắm cửa.
Nhưng mà sức lực của cô làm sao có thể so được với hắn, hai ba cái kéo, cửa xe thành công mở ra.
Ân Thiên Lãng đứng trước cửa, sắn lên tay áo sơ mi màu đen, bắp tay săn chắc mạnh mẽ liền hiện ra, đặt tay chống ở trên cửa xe. "Muốn anh tới giúp em, hay vẫn là em tự mình xuống xe đây?"
Hoa Chiêu nhìn tình cảnh hiện giờ, vén vén tóc qua sau tai, nâng cằm lên, vươn ra ngón tay thon dài, ngọc ngà của mình.
Ân Thiên Lãng nắm lấy tay cô, thuận đà kéo một cái, trong lòng đầy thoả mãn mà ôm lấy cô, đi tới mở cửa sau của xe, để cô vào trong trước.
Sau khi ngồi xuống, hắn cảm thấy thật may mắn vì hôm nay đã sáng suốt khi đi chiếc SUV này, chỗ ngồi ở đằng sau rộng rãi, thoải mái.
Tranh thủ trong lúc hắn đang đóng cửa xe, cô lập tức đứng dậy, đẩy cửa bên kia mà chuẩn bị tẩu thoát.
Dường như biết trước ý định của cô, hắn phản xạ cực nhanh, vươn tay ra liền bắt được cô, một tay giữ cô một tay khoá chốt cửa, bốn cánh cửa đều đã được khoá lại.
Xong! Cô giờ hoàn toàn chính là cá nằm trên thớt.
Hoa Chiêu từ bỏ chạy trốn, bắt đầu xem xét quang cảnh bên ngoài, nơi này cũng coi như không tệ, phong cảnh hợp lòng người, hoa thơm chim hót.
Hoa Chiêu có chút nóng lòng muốn thử, ở trong xe ư, bọn họ còn chưa có thử qua bao giờ đâu.
Ân Thiên Lãng đẩy cô một cái, thanh âm khàn khàn truyền đến. "Vừa mới lúc nãy câu dẫn anh như thế nào, hử?"
Hoa Chiêu sóng mắt đong đưa, duỗi ra tay sờ lên ngực hắn. "Như này sao?"
Hắn nhìn cô chằm chằm, lắc đầu. "Chưa đủ."
Hoa Chiêu quàng tay lên cổ hắn, kéo nhẹ, rồi cắn lên cằm hắn. "Thế còn như này?...Bản cô nương đây chỉ biết mỗi như vậy thôi."
Hô hấp của hắn gấp gáp, nghiến răng nghiến lợi nói. "Tiểu yêu tinh! Hôm nay sẽ không tha cho em!"
Hoa Chiêu không thuận theo cũng không buông tha hắn. "Anh cũng đã từng "chạm qua" rồi nha!"
Ân Thiên Lãng không thèm kiềm chế nữa, nhanh chóng cởi bỏ quần áo của cả hai người, giải thoát cho dục vọng vì nhẫn mà sắp phát nổ.
Thật lâu sau, cô rúc vào lồng ngực hắn, vẻ mặt thoả mãn mà nhắm lại đôi mắt, trông thật giống như một con mèo lười híp mắt, duỗi thân phơi nắng.
Ân Thiên Lãng thưởng cô bằng một nụ hôn trên trán, khen ngợi. "Càng ngày càng giỏi."
Nghĩ đến màn kịch liệt vừa nãy, cả người đều bủn rủn, cô lườm hắn một cái. "Đều là do ai đó dạy tốt."
"Phì!" Hắn cười đắc ý.
Ân Thiên Lãng đỡ cô xuống xe, ở trong thành phố những công viên mô hình rừng rậm thiên nhiên như vậy thực sự có rất ít, không có hồ nước nhân tạo hoa mỹ, cũng không có vườn hoa tươi đẹp nhưng lại có suối nước trong veo tự nhiên cùng thảm cỏ xanh mượt trải dài nơi nơi.
Ngồi xuống bên dòng suối mát, cô nằm gối lên đùi hắn, bàn tay đung đưa khẽ đùa nghịch với đám cỏ nhỏ.
Gió thổi nhẹ nhàng, lại thêm chút nắng, cô híp mắt, trong miệng khẽ ngâm nga vài câu hát.
Ân Thiên Lãng nâng lên cánh tay, bàn tay to xoè ra che trước mặt cô, chắn lấy một chút nắng gắt kia.
Hoa Chiêu xoay đầu nhìn về phía hắn. "Thiên Lãng, em nhớ mẹ. Em nhớ ông ngoại và cả bà ngoại nữa."
"Anh biết." Hắn đặt nhẹ một nụ hôn trên trán cô, trấn an mà vuốt tay cô, bàn tay nhỏ nhắn đặt lên trên bàn tay to của hắn, mười đầu ngón tay đan xen.
Hoa Chiêu nghiêng đầu. "Chúng ta đi công viên trò chơi đi. Em muốn chơi đua xe."
"Vừa nãy không phải đã chơi rồi sao?" Ân Thiên Lãng mặt không cảm xúc nói.
Hoa Chiêu sửng sốt một chút, rồi sau đó mới hiểu được lời hắn nói.
"Ân Thiên Lãng, giỏi nha, anh càng ngày càng lưu manh! Em coi trọng anh nha!"
"Cảm ơn lời khen của em, anh sẽ càng cố gắng."
Hoa Chiêu không thể nhịn được mà phì cười. "Ha ha ha ha! Ông xã, em yêu anh muốn chết!"
Hắn khẽ cúi đầu, trái tim co rút lại, cong lên khoé miệng, cười một cách sủng nịnh.
Âm Âm, anh sẽ vươn khuỷu tay ra mà ôm lấy em vào lòng, bao bọc em trong lồng ngực của anh, chỉ cần em muốn cái gì anh cũng sẽ làm.
Ở đoạn thời gian trước, khi mà hắn đưa cô sang Anh, hắn đã làm đủ mọi cách để khiến cho cô vui, muốn dời đi lực chú ý của cô. Nào thì mang cô tới công viên trò chơi hay mang cô đến làm tình nguyện viên ở câu lạc bộ, đưa cô đi làm các việc khác nhau để mong cô xao lãng chuyện trước kia.
Bọn họ rời đi nơi này, chạy đến công viên trò chơi.
Đầu tiên là phải giải quyết cái bụng cho thật no, rồi sau đó bắt đầu tung tăng tới các trò chơi.
Cô chơi bắn súng, so với hai tên thiếu niên bên cạnh còn ngầu hơn.
Cô chơi đua xe, một đường chạy thẳng lên đứng đầu bảng xếp hạng.
Chạy tới chơi xe đụng, cô chính là một nữ bá vương ở trong xe mà đâm tới đâm lui.
Ngồi tàu lượn siêu tốc, cô bóp chặt tay hắn, nghe thấy một đôi tình nhân ở phía sau cao giọng hét toáng mà cười haha.
Hắn giúp cô đi vào giầy trượt băng, hai người cùng nhau mà dẫm lên đường băng.
Đã lâu không chơi, cả hai đều vô cùng thích thú.
Nghiêng nghiêng vẹo vẹo một hồi, sau đó cô liền thành thạo lưu loát.
Hắn chỉ trượt ở ngay đằng sau cô, nhìn mái tóc cô phất phới trong gió, lại càng lúc trượt càng nhanh.
Ở phía bên kia, ba người nhà họ Quý cuối cùng cũng về đến nhà, mẹ Quý Vương Phân liền gọi điện thoại cho người chị em tốt của mình là Tô Lan. Tô Lan là con dâu của nhà họ Giản ở thành Tây, đã lăn lộn nhiều trong xã hội thượng lưu, biết được không ít những bí mật trong hào môn.
"Chị, tìm chị là có chút chuyện muốn hỏi. Chị biết phu nhân của Thượng Thừa Ân tổng là ai không?"
"Ân Thiên Lãng? Nha, nếu là chuyện này thì em hỏi đúng người rồi, mọi người đều cho rằng hắn chưa kết hôn. Nhưng Giản gia nhà chúng ta có chút móc nối quan hệ với hắn, mới biết được tin tức. Ở An thành Giản gia chúng ta......."
Tô Lan vẫn luôn tự hào vì chính mình được gả tới Giản gia này, cho nên bây giờ có người hỏi, không khỏi mang ra mà khoe khoang.
Vương Phân bình thường vẫn luôn tung hứng với cô ta, nhưng hôm nay bà ta không có tâm trạng mà chơi trò kẻ tung người hứng với Tô Lan, vội vàng đánh gãy lời nói.
"Ai da, được rồi chị à, mau mau. Chị trước tiên nói cho em biết tên của cô ấy là gì đã." Hứa Thanh Hà giới thiệu lúc ấy chính là "Hứa Chiêu", rồi cô ấy sau đó lại nói rằng mình họ Hoa.
"Tên là Hoa Chiêu, có chuyện gì sao?"
"Hứa Thanh Hà, chị có biết người đó không?"
"Biết, là giáo sư đại học, một tên đàn ông bội tình bạc nghĩa, là cha của Hoa Chiêu. Có câu nói nói như thế nào nhỉ, hành hiệp trượng nghĩa thì toàn là đầu đường xó chợ, bọn phản bội thì lại toàn là kẻ đọc sách."
Vương Phân kích động. "Hoa Chiêu không phải con gái của hắn sao? Tại sao lại không mang họ Hứa?"
"Chuyện này nói ra thì rất dài, mẹ của Hoa Chiêu chắc ngươi cũng đã nghe qua đi."
"Ai cơ?"
"Hoa Thanh Mẫn."
"Bất động sản Hoa gia, Hoa đại tiểu thư?" Năm đó vô số thế gia ở An thành đều muốn cưới cô ấy làm vợ.
"Không tồi, Hoa Chiêu là cháu ngoại của Hoa Diệp."
Vương Phân sợ ngây người, lại nhớ lại hồi buổi sáng Hoa Chiêu chính là không thèm phản ứng với ba người một nhà kia, trong lòng cũng có chút hiểu.
"Chị, chị kể lại tỉ mỉ cho em nghe một chút về chuyện của Hoa gia và Hứa gia đi!"
......
Thật lâu sau đó, dập máy điện thoại, vì Vương Phân mở loa ngoài, nên cả ba Quý và Quý Phong đều có thể nghe được rõ ràng rành mạch.
Nội tâm của Quý Phong chính là sóng gió mãnh liệt, câu chuyện hắn nghe được lúc này cùng với năm đó Hứa Âm kể cho hắn đúng là một trời một vực, nếu đây mới là sự thật, thì những năm qua hắn đều bị lừa gạt như vậy, hắn thật đúng là tên đần.
Mẹ Quý tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng. "Một nhà tiện nhân, mẹ chính là vẫn luôn cảm thấy kì quái rằng Hứa Thanh Hà chỉ là một giáo sư trong trường đại học, cùng với Tô Ngọc Liên chỉ là một người vợ ở nhà dạy con, làm sao có thể sống trong được một biệt thự tại đoạn đường ấy chứ, còn nghĩ rằng là tài sản do đời trước để lại. Còn có con bé Hứa Âm kia, ta đã sớm cảm thấy con bé luôn khép nép không hề giống với những cô gái được sinh ra trong dòng dõi đại tiểu thư, hôm nay nhìn thấy Hoa Chiêu, đúng là tương phản, chính là cái loại khí chất thản nhiên ung dung này, so với nó đâu chỉ là hơn thôi đâu."
Uống một hụm nước do ba Quý đưa, vỗ vỗ ngực. "May là bữa cơm ngày hôm nay còn chưa có ăn, nếu mà cùng loại người như thế làm thông gia, thật đúng là làm trò cười cho toàn thiên hạ, đầu cũng không dám ngẩng lên!"
Ba Quý cũng thật tức giận, vốn dĩ đã đồng ý hôn sự của con trai và Hứa Âm, cũng chính là nhìn trúng đối phương là dòng dõi thư hương, lại còn là con một, đâu ai biết rằng sau lưng lại có loại chuyện xấu xa như này.
Nhìn thấy con trai mình luôn trầm mặc, Vương Phân hoài nghi. "Con mau nói thật cho mẹ biết, những chuyện này có phải con đã biết trước rồi không?"
Quý Phong đờ đẫn gật đầu. "Biết một chút."
"Biết mà còn để cho con bé kia lừa cho xoay vòng vòng?" Lại nhớ tới lúc trước chồng mình còn lén lút mà trêu ghẹo Tô Ngọc Liên là người ôn nhu, hồi trẻ tuổi chắc chắn là rất xinh đẹp trong sáng, càng nghĩ càng giận sôi máu.
"Mẹ cô ta chính là loại tiểu tam không biết liêm sỉ mà trèo lên thượng vị, Hứa Âm cũng sẽ chẳng tốt hơn là bao, một bộ giả dạng hồ li tinh!"
Ba Quý không dám lên tiếng, hắn nghĩ lại vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Lúc này đây đã hoàn toàn tỉnh ra, cái ánh nhìn của Ân Thiên Lãng hôm nay lúc trước khi đi chính là muốn cảnh cáo bọn họ.
Ba Quý khuôn mặt nghiêm trọng nói. "Từ giờ trở đi, con không cần có thêm bất kì cuộc gặp mặt nào cùng với Hứa Âm. Chuyện làm nghiên cứu sinh cùng Hứa Thanh Hà cũng dẹp đi, ngày mai cùng với ba tới công ty."
Vương Phân chen vào. "Về sau cũng không cần gần gũi cùng với mấy người học thức học giả ấy, toàn một đám người chẳng ra đâu mà vẫn luôn tự cho mình là đúng!"
Quý Phong không nói câu nào, đi lên trên tầng.
Hứa Âm gọi điện thoại tới.
Giọng nói mang theo sự vội vàng. "Phong, bác gái sao rồi?"
"Mẹ không có việc gì."
"Vậy là tốt rồi, làm em cứ luôn lo lắng, lại không dám gọi điện thoại, sợ quấy rầy đến mọi người."
Nghe thấy trong giọng cô có chút oán trách lại thêm làm nũng, ngay lúc này hắn cảm thấy thật châm chọc.
Hắn buộc miệng thốt ra. "Hứa Âm, chúng ta chia tay đi!"
Hứa Âm sợ hãi. "Tại sao? Anh hối hận sao?"
"Đúng vậy."
"Là bởi vì hôm nay nhìn thấy Hoa Chiêu nên anh cảm thấy hối hận?"
Quý Phong trầm mặc.
"Anh hết hy vọng đi! Cô ấy hôm nay tới đây cũng chưa thèm liếc mắt nhìn anh tới một cái."
Quý Phong tay nắm chặt di động.
"Quý Phong, em yêu anh như vậy. Sẽ không có ai yêu anh nhiều như em!"
"Vậy sao? Cô chẳng phải chính là vì ghen ghét, vì cô ấy đã từng thích tôi nên cô cũng muốn có được tôi không phải sao?"
"Em......không phải. Em đã đem sự trong trắng của chính bản thân em trao cho anh!"
Quý Phong châm biếm. "Cô có dám khẳng định rượu lần đó không phải là do cô tính kế tôi không?"
Hứa Âm chột dạ. "Không phải em."
"Cô là kẻ dối trá."
Hứa Âm dường như đã muốn khóc. "Quý Phong, em thật sự yêu anh, xin anh hãy tin tưởng em, vì anh em sẽ nguyện ý làm bất kì điều gì! Hoa Chiêu cô ấy đã có người khác, cô ấy có bao nhiêu cao ngạo, bao nhiêu tuyệt tình, anh không phải chính là người rõ ràng nhất sao!"
Bây giờ có nói chuyện này thì còn có ý nghĩa gì sao? Thời gian cũng sẽ chẳng quay lại năm ấy, khi hắn và cô còn là những người bạn cùng bàn.
Nếu có thể trở về, hắn nhất định sẽ không phạm sai lầm đó.
Giọng Quý Phong lạnh băng. "Tạm biệt! Tôi không muốn gặp lại cô nữa."
Không màng Hứa Âm gào khóc, quả quyết dập điện thoại.
~~~~•~~~~
Xin lỗi mn vì đã đăng muộn nhé. Tại mình lười quá, nhìn số chương hết muốn edit😌 nhưng mình vẫn sẽ edit đủ số chương trong 1 tuần nha, có lúc đăng muộn thì mn hãy bỏ qua cho mình😂
À tiện thể đánh cái quảng cáo chút =))
Bọn mình vừa lập fanpage về tác giả Mặc Linh là tác giả của bộ truyện Boss là nữ phụ. Nếu trong mọi người có người thích tác giả này thì hãy vào like ủng hộ cho page mới nha ^^.
Tên fanpage: Đại quân tiểu thiên sứ - Mặc Linh Vietnam Fanpage
Link fanpage: https://www.facebook.com/maclinhvnfans/about/?ref=page_internal